Nàng Chỉ Là Chế Phục Khống

Chương 28

EDITOR: MẬT MẬT

Biểu tình của Ngu Nhiễm có chút mệt mỏi, cô đã dậy rất sớm để lo liệu mọi chuyện trong đám tang của bà nội. Hiện tại rất mệt, kết quả còn ở đây cãi nhau với Mục Phong, cô cảm thấy mình sắp biến thành người có thể phun ra lửa.

Nghe thấy những lời Mục Phong nói, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh ta một cái, mí mắt nâng lên nhìn nhưng nhanh chóng rũ xuống: "Vậy cậu giống như cái chày gỗ đứng ở đây làm gì?"

Lại không phải thân thích của Ngu gia, nhưng lại cứ thích đứng ở chổ này, Ngu Nhiễm không nghĩ được rốt cuộc Mục Phong muốn làm gì.

Mục Tùng bắt tôi chiếu cố cô!! Bằng không cô tưởng tiểu gia sẽ ở đây sao a!!

Những lời đó Mục Phong chỉ dám kêu gào trong lòng không dám nói thẳng ra. Anh cũng không quên trên đầu của mình có lão Diêm Vương Mục Tùng bắt anh phải chiếu cố Ngu Nhiễm chứ không phải đến đây để cãi nhau.

"Tôi.... Tới chiếu cố cô...."

Ngu Nhiễm: "..........."

"Vậy được, kỳ thật hôm nay anh cả nói tôi đi theo ba lại đây nhìn cô. Anh ấy nói nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại báo cho anh ấy." Mục Phong nói xong rồi nhìn lão ba của chính mình, sau đó thấy được mặt của Mục Vệ Quốc đã đen giống như trời sắp đổ mưa.

"Còn không lăn lại đây!" Mục Vệ Quốc rốt cuộc cũng thấy tiểu tử hỗn láo nhà mình nhìn lại phía này, tức khắc hô to về phía này.

Mục Phong; "........" Quả nhiên, đây chính là ý tứ về nhà sẽ biết tay ông đó a!!!

Cuối cùng cũng phải đi trước, Mục Phong quay lại nhìn Ngu Nhiễm gửi đến cô một nụ cười khô cằn. Không đúng, nụ cười này của anh cũng thật sự mê người: "Ngu tiểu thư, cô nhớ bảo trọng thân thể, không cần quá thương tâm."

Ngu Nhiễm trực tiếp quay đầu, không quay lại liếc nhìn Mục Phong dù chỉ một cái.

Mục Phong: "......."

Cô gái này vì sao trái tim lại giống anh cả nhà anh như vậy!!!

Không, kỳ thật trong lòng Ngu Nhiễm có cười một chút. Nhưng không phải vì Mục Phong mà vì Mục Tùng.

Hôm nay người đến phúng viếng cũng không thiếu, Ngu gia ở trên thương trường vẫn chiếm được một vị trí nhỏ. Đứng ở linh đường cũng chỉ có hai cha con Ngu gia. Ngu gia tuy có họ hàng, nhưng dưới gối lão thái thái cũng chỉ có mình Ngu Thanh Hoài là con trai độc nhất. Mà Ngu Thanh Hoài cũng chỉ có một người con gái đó chính là Ngu Nhiễm, người khác chung quy vẫn là người ngoài.

Mấy ngày này của Ngu Nhiễm cũng không nhẹ nhàng, thật vất vả mới chờ được sự tình bên này kết thúc. Sau khi lão thái thái được hỏa táng, cả người cô mệt như đi đánh trận, đến cánh tay cũng không muốn nhấc lên.

Ngu Thanh Hoài nhìn đến đau lòng, muốn cô trở vê. Nhưng Ngu Nhiễm kiên trì muốn đem lão thái thái đến nơi an nghỉ cuối cùng.

"Ngày trước, con đã vất vả rất nhiều." Trong quá trình chờ đợi, Ngu Thanh Hoài đột nhiên mở miệng.

Ngu Nhiễm sửng sốt, thật nhanh liền hiểu được ý tứ của Ngu Thanh Hoài đang nói cái gì. Cô mím môi thật chặt thành một đường thẳng tắp, chuyện của mười mấy năm về trước thật sự cô không muốn nhớ lại: "Ừ."

Ừ, là đã rất vất vả, mới tiến vào sơ trung(1) cô liền mất đi mẹ. Từ đây, chỉ còn một thân một mình.

(1)Sơ trung là cấp 2. Sơ trung tương đương lớp 7, 8, 9 của Việt Nam.

Khác với những đứa trẻ khác cuối tuần là những ngày vui vẻ, vì có thể về nhà. Nhưng Ngu Nhiễm lại ghét nhất là những ngày cuối tuần, cô cho rằng về nhà cũng như không, không có người. Một cái nhà, cô không cần thật lớn, nhưng phải có đầy đủ ba và mẹ. Hiện giờ, chỉ còn có một mình cô, đó còn có thể xem là nhà sao?

Đây là chuyện không vui vẻ gì, Ngu Nhiễm không muốn tiếp tục với đề tài này nữa.

Lễ tang đem lại cho cô ký ức thật sâu. Năm đó, Phó Giai mang cô rời khỏi Ngu gia không lâu, trong phòng thẩm vấn ông ngoại cô đột nhiên phát bệnh tim rồi mất. Người nghe là bà ngoại bị chịu đả kích mạnh, một năm sau cũng rời khỏi nhân gian.

Năm đó Phó gia tham ô, song án liên lụy đến rất nhiều người, người nhìn đều tránh còn không kịp, ngay cả thông gia là Ngu gia cũng nhanh chóng muốn cùng Phó gia đoạt tuyệt quan hệ. Có đôi khi chính là như vậy, tuy rằng đây là hành vi tự bảo vệ mình, nhưng cũng quá tuyệt tình.

Nhưng kết quả cuối cùng cũng quá buồn cười, Ngu gia thế mà hối hận, nhưng sự hối hận này thật sự hữu dụng sao? Người thân bên người cô đều đã mất sạch, cô cũng đã trở thành một đứa trẻ không nơi nương tựa. Những thời gian khó khăn cô đều có thể nhẫn nhịn đi qua, chẳng lẽ cô còn bình tĩnh mà hy vọng những chuyện xa vời hay sao?

Ngu Nhiễm còn nhớ rõ đến bộ dáng của Ngu Thanh Hoài đến tìm mình. Quá nhiều năm không gặp, người cha này căn bản cô cũng không nhớ rõ. Trong nháy mắt cô nhìn thấy Ngu Thanh Hoài, cảm xúc nảy lên trong lòng không phải là cảm động, không phải thân tình, không phải an ủi mà là phẫn nộ, cừu hận, chán ghét. Cô ở trên ban công đẩy một chậu hoa xuống, hận không thể đạp chết Ngu Thanh Hoài.

Nhưng cuối cùng, người không chết. Nhưng thật sự chọc được người đàn ông dưới lầu phát khóc.

Lúc đó Ngu Nhiễm liền muốn, muốn mắng người đàn ông không tiền đồ này một chút. Như vậy mà không chết, còn bị dọa khóc, thật sự mất mặt.

Sau đó, Ngu Thanh Hoài thường xuyên đến nhìn cô. Nếu cô trốn được liền trốn, sau đó lại dứt khoát ở trong ký túc xá trong trường học cứ như vậy không cần phải về nhà, cô lười cùng ông ta đối mặt.

Sau Ngu Thanh Hoài lại muốn đến trường học để tìm hiểu sinh hoạt của cô, trực tiếp bị Ngu Nhiễm lấy hộ khẩu trong nhà ra: "Nhà em không có đàn ông, cô ơi người này là kẻ lừa đảo!" Đó là khi Ngu Nhiễm còn nhỏ, tâm địa còn cứng rắn như đá, cô hận Ngu Thanh Hoài. Hận bởi vì Ngu Thanh Hoài đã từng rất yêu cô sau đó lại vứt bỏ cô.

Vị trí của Mộ Viên là do Ngu Thanh Hoài tự mình đi chọn. Nơi này có vị trí tốt lẫn phong thủy phù hợp, nhiều năm về trước Ngu gia lão thái gia cũng được chôn cất tại đây. Hiện tại lão thái thái qua đời, tự nhiên bà cũng muốn hợp táng.

Đang tới gần đỉnh núi, Ngu Nhiễm ôm một bó hoa tươi, sau đó cùng Ngu Thanh Hoài đặt hủ cốt vào vị trí để các nhân viên thực hiện các động tác còn lại. Xong hết mọi việc, cô mới đặt bó hoa trắng tinh ở trước mộ.

Hôm nay là ngày đầu xuân nên trời đầy mây. Ngu Nhiễm cùng Ngu Thanh Hoài ở trên đỉnh núi ngây người một lúc, rốt cuộc trời sắp mưa nên phải nhanh chóng rời đi.

"Mấy người kia đâu?" Tuy rằng bây giờ Ngu Nhiễm thật sự không muốn để ý đến Giang Văn. Nhưng hôm nay là ngày lão thái thái hạ táng, như vậy lại không thấy Giang Văn, một cơ hội tốt để biểu hiện như vậy không thấy được người phụ nữ quả thật quá lạ lùng rồi.

Ngu Thanh Hoài ngồi ở phía sau, duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương của chính mình. Ông tuổi tác đã lớn, lại thức suốt đêm, hiện tại có chút chịu không nổi. Lại nghe được vấn để của Ngu Nhiễm, nghĩ nghĩ vẫn trả lời: "Ừ, Giang gia có người tìm tới, nghe nói mọi việc vẫn chưa giải quyết xong. Ngu Mộng cũng đi theo, cho nên không thể lại đây."

Ngu Nhiễm cũng chỉ có chút tò mò, nghe xong lời giải thích của Ngu Thanh Hoài, cô "A" một tiếng, sau đó liền cúi đầu nhìn di động.

Lâm thúc đưa Ngu Nhiễm về chung cư của chính mình, sau đó mới trở về nhà lớn của Ngu gia.

Trở lại chung cư, Ngu Nhiễm vừa mới tẩy trang, liền nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự. Ý chính là cô hãy nhanh chóng trở về đẻ trả phép, bằng không công việc này không thể giữ.

Ngu Nhiễm ở HS kể cả thời gian làm việc và thực tập cũng gần hai năm. Kỳ nghỉ đông cũng chỉ có năm ngày, kết quả hiện tại từ ngày cô xin nghỉ đến nay đã là tám ngày. Cô cùng bộ phận nhân sự của công ty có quan hệ thật tốt, khó trách những người trong phòng nhân sự lại sốt ruột thay cô. Nếu không quay về, trực tiếp bị sa thải.

Ngu Nhiễm cân nhắc thời gian, cũng gật đầu cho bên kia một đáp án chính xác. Rồi định gọi điện báo cho Ngu Thanh Hoài một tiếng.

Kết quả Ngu Nhiễm còn chưa kịp bấm số, đã có người gọi đến.

Nhìn cái tên đang hiện lên màn hình, Ngu Nhiễm tỏ vẻ rất muốn ném điện thoại đi. Nhưng vừa rồi người của phòng nhân sự là Tô Manh Manh đã gọi điện nói nên cô không thể không cẩn thận. Ngu Nhiễm nhận điện thoại.

"Ngu Nhiễm! Cô có biết hay không hiện tại cô đang bỏ bê công việc!" Bên kia đầu điện thoại Phùng Học Mậu đang rít gào.

Ngu Nhiễm: "..... Tôi đã xin phép."

"Cô xin nghỉ đã được cấp trên phê duyệt sao! Còn có sao cô lại xin nghỉ trong thời gian lâu như vậy! Cô hiện tại lập tức trở về cho tôi!" Phùng Học Mậu ở thành phố M chờ Ngu Nhiễm giải thích cho mình người đàn ông hôm trước gặp trên đường là ai. Ai biết được, Ngu Nhiễm chính là không trở về, còn không giải thích gì cho hắn. Hôm nay hắn đi ngang qua phòng nhân sự, liền nghe thấy được người phụ trách chấm công là Tô Manh manh gọi điện kêu Ngu Nhiễm trở lại. Sau khi hắn trở về phòng của mình, thật sự muốn bùng nổ.

Không có công ty nhà ai thích công nhân vô cớ bỏ bê công việc.

Ngu Nhiễm nhíu mày, cô đem điện thoại cách xa lỗ tai của chính mình ra một chút. Phùng Học Mậu lớn tiếng quả thực rất ồn ào khiến tai của cô phát đau.

"Nhà tôi có tang." Người đàn ông kia rốt cuộc cũng nói xong, cô mới bình tĩnh mở miệng.

"Tôi mặc kệ cô nghĩ vì cái gì, tôi muốn cô ngay lập tức... Cái gì nhà có tang?" Đầu óc Phùng Học Mậu chậm nửa nhịp, nghe giọng nói của Ngu Nhiễm, rốt cuộc cũng phát hiện ra có một chút gì đó không thích hợp: "Nhà có tang? Cô làm sao vậy? Cô là người thành phố B?"

Ngón tay mảnh khảnh đặt ở chính giữa lông mày, mang theo lực đạo mạnh như muốn nghiền nát: "Đúng."

"Là như vậy sao? Chính là ngày tôi thấy cô...."

"Anh còn yêu cầu tôi đem vong người chết đến công ty để chứng minh cho anh xem sao?" Ngu Nhiễm cắt đứt lời Phùng Học Mậu, giọng nói lạnh lùng.

Điểm này có chút không phúc hậu, Phùng Học Mậu ngượng ngùng mà sờ mũi của chính mình. Trong đầu lại xuất hiện người đàn ông ngày hôm đó có sức lực thật lớn đứng ở bên cạnh Ngu Nhiễm, người đó rốt cuộc là ai? Chẳng qua hiện tại không phải là thời cơ tốt, Phùng Học Mậu không thể hỏi khiến cho Ngu Nhiễm nóng nảy, bẳng không người phụ nữ kia liền đem giày cao gót đến xử lí hắn.

"Vậy cô trở về sớm một chút. Hiện tại cô đều đã nghĩ quá ngày, bên công ty đã sắp xếp các chuyến bay rất chặt chẽ, không còn người nào có thể thay thế vào chổ của cô." Lần này bên HS có rất nhiều tiếp viên đổ bệnh, công ty thật sự không còn nhiều người thay thế nữa.

Ngu Nhiễm xem tin tức cũng biết, Thành phố M gần Đông Nam Á, mỗi lần có bệnh truyền nhiễm gì nơi này đề là "Khu vực tai họa nặng". "Ngày mai tôi trở về."

Phùng Học Mậu không gọi cuộc điện thoại này, thì ngày mai Ngu Nhiễm cũng dự định sẽ phải về. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại của Phùng Học Mậu, cô liền chuẩn bị gọi cho Ngu Thanh Hoài thông báo một tiếng. Kết quả đầu bên kia điện thoại vừa bốc máy, cô liền nghe được giọng nói tức hộc máu của Ngu Thanh Hoài.

"Được rồi, đừng cãi nữa! Muốn bao nhiêu tiền, nói đi!" Hiển nhiên những lời này không phải nói với cô. Ngu Nhiễm cân nhắc lại có phải hay không mình gọi điện thoại bây giờ không phải là thời cơ tốt, cô còn muốn cúp điện thoại. Nhưng âm thanh ầm ĩ bên kia nhỏ dần, tiếp theo là giọng nói của Ngu Thanh Hoài: "Nhiễm Nhiễm? Làm sao vậy?"

So với câu trước, thì câu này ôn hòa hơn rất nhiều.

Ngu Nhiễm cũng không hỏi Ngu Thanh Hoài bên kia rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Chỉ nói với ông ngày mai phải về để chuẩn bị đi làm, có chuyện gì ông có thể liên hệ với trợ lý Kim.

"Nhanh như vậy?" Ngu Thanh Hoài nhíu mày, hiển nhiên có chút khó xử. Thời điểm ông vừa mới về nhà, đã bị người khác chặn lại. Hiện tại đi vào trong phòng mới yên tĩnh được một chút.+

"Như vậy đi, con trước trở về nhà một chuyến, có chút văn kiện cần con ký tên."
Bình Luận (0)
Comment