Giang Văn quan trọng nhất là sự kiêu ngạo của mình. Nhưng ông trời cố tình để người nhà của bà xấu xa như vậy, không thể giữ được sự kiêu ngạo của mình. Trước kia đều ỷ vào Ngu gia. Nhưng hiện tại, lão thái thái đã qua đời. Không còn ai ở Ngu gia có thể để cho bà ta dựa vào.
Đối với Giang Văn mà nói, không có bối cảnh sau lưng quả thực là còn khổ sở hơn chết đi.
Ngu Nhiễm cũng không biết ở dưới lầu đang loạn thành cái dạng gì. Cô trực tiếp đi vào thư phòng lầu hai của Ngu Thanh Hoài.
Từ lúc bảy tuổi cô rời khỏi ngôi nhà này. Mười sáu năm sau một lần nữa cô bước chân vào nơi này.
Ngu Thanh Hoài nghe thấy âm thanh cũng ngẩng đầu, bức màn trên cửa sổ cũng được kéo xuống. Ánh sáng trong phòng rất tối, đen như mực. Ngu Nhiễm cũng không nghĩ đây là nơi trong ký ức của cô, duỗi tay trực tiếp ấn công tắc mở đèn.
Chỉ một thoáng, toàn bộ căn phòng đều đã được chiếu sáng.
Ngu Thanh Hoài còn chưa kịp ngăn cản hành động của Ngu Nhiễm, đã bị ánh đèn chói sáng đến hoa cả mắt.
Ngu Nhiễm khẽ nhíu mày, nếu không có nhìn lầm. Cô hình như thấy được Ngu Thanh Hoài đang khóc.
Một người đàn ông đã đi quá nửa đời người, thế mà tránh ở một căn phòng tối tăm để khóc?
Trong lòng cô có chút hụt hẫng.
"Cần tôi tránh đi sao?" Cô nghe được giọng nói của chính mình, rất trấn định. Có lẽ hiện tại trong lòng Ngu Thanh Hoài không cần cô bình tĩnh như vậy, mà cần cô hướng đến ôm ông ấy một cái.
"Không cần, con tránh đi làm gì? Một mặt xấu xí này của ba ba không phải con đã từng gặp qua rồi sao?" Những lời này của Ngu Thanh Hoài mang theo một chút tự giễu.
Ngu Nhiễm mím môi. Đúng vậy, cô đã gặp qua một mặt tệ nhất của Ngu Thanh Hoài, ông ấy không phải cả vợ mình cũng vứt bỏ sao? Nhưng hiện tại nghe được những lời này của Ngu Thanh Hoài, trong lòng Ngu Nhiễm có chút lo lắng.
Huyết thống đôi khi chính là kì quái như vậy, cho dù bạn từng thề độc đến đâu, dù hết sức quyết tuyệt mà chắc chắn rằng sẽ không cùng người kia có liên hệ nữa, vĩnh viễn sẽ không mềm lòng mà quay đầu lại. Nhưng cô nhìn thấy được người đàn ông trước mặt này đã mất hết được phong độ đã từng có, đã đến tuổi gần đất xa trời. Rốt cuộc cô cũng không có nhẫn tâm như trước nữa.
Ít nhất Ngu Nhiễm biết tại một khắc này. Cô không cảm thấy sảng khoái khi ông ấy đau khổ mà là sự chua xót.
Nhìn người đàn ông trước mặt đã qua nửa đời người, tóc đã bạc gần hết. Mỗi lần nghe được những lời sám hối của ông, cô không cảm thấy sảng khoái một chút cũng không có.
Cô cắn chặt hàm, mím môi thanh một đường nhưng vẫn không mở miệng.
"Lại đây đi, ký tên vào những văn kiện này." Ngu Thanh Hoài nhìn cô, sau đó còn thở dài một hơi.
Ngu Nhiễm đi qua, nhưng không vội vàng ký tên, mà duỗi tay lấy một phần văn kiện kế bên. Mấy chữ to trên cùng hấp dẫn sự chú ý của cô, sự thật là muốn cô bỏ qua cũng khó.
- --- Giấy thỏa thuận ly hôn.
"Đây là cái gì?" Ngu Nhiễm cầm một chồng giấy A4 ở trước mặt Ngu Thanh Hoài quơ quơ,
Sắc mặt của Ngu Thanh Hoài trong chốc lát có một chút mất tự nhiên, duỗi tay muốn cướp phần văn kiện trong tay Ngu Nhiễm. Nhưng Ngu Nhiễm đã né trước một bước: "Sao lại thế này?" Ngu Nhiễm nhíu mày, lại lần nữa mở miệng hỏi.
"Con còn nhỏ như vậy, biết nhiều như vậy làm gì?" Ngữ khí của ông có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn trả lời thắc mắc của Ngu Nhiễm: "Không phải con không thích gì... Giang Văn sao? Nếu như vậy không phải tốt hơn sao? Về sau, bà ấy sẽ dọn khỏi Ngu gia. Mỗi lần con có công tác ở thành phố B đều sẽ nguyện ý về nhà." Nói đến những câu sau, ánh mắt của Ngu Thanh Hoài sáng lấp lánh, ông có chút chờ đời nhìn người đối diện mình.
Ngu Nhiễm: "......."
"Thật sự!" Ngu Thanh Hoài giống như đang đảm bảo đây là sự thật, ánh mắt ông gắt gao nhìn trên người của cô. Như giây tiếp theo ông có thể nhìn thấy Ngu Nhiễm gật đầu vậy.
Ngu Nhiễm có chút sợ hãi, cô không chịu nỗi ánh mắt chờ đợi của Ngu Thanh Hoài: "Vì cái gì mà đột nhiên muốn ly hôn?" Đã sống như vậy được mười mấy năm, không phải đang sống rất tốt sao? Vì cái gì lại muốn thay đổi.
Đây là có ý nghĩa gì?
"Ba....." Ngu Thanh Hoài giật giật môi, sau đó rũ mắt: "Tuy hiện tại nói như vậy. Nhiễm Nhiễm khẳng định con sẽ nghĩ ba đang tìm cớ. Nhưng thật sự ba cùng Giang Văn không có bất cứ ý gì, nói như vậy con tin cũng được, không tin cũng không sao. Nhưng năm đó ba nhìn mẹ con rời đi, cũng là bất đắc dĩ."
Ngu Nhiễm không muốn nói chuyện, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa: "Ông muốn ly hôn thì ly hôn đi, tôi không có ý kiến gì."
Ngu Thanh Hoài "Ừ" một tiếng, sau đó đem văn kiện trên bàn sắp xếp lại. Rồi đưa cho cô: "Con xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên. Những thứ này từ đầu đều là của con."
Ngu Nhiễm nhìn đến văn kiện, duỗi tay lật vài tờ, nhìn lướt qua. Tuy rằng cô không phải là người học tài chính, nhưng những thứ này viết đều rất đơn giản và minh bạch.
"Quá nhiều." Ngu Nhiễm thấy rất nhiều tài sản chuyển nhượng, còn có di chúc, không khỏi một lần nữa nhíu mày. Cô có thể hiểu được mình nhận lại những tài sản mà trước đây mẹ cô bị Ngu gia cướp đọat, nhưng ngay cả tài sản của lão thái thái cũng chuyển nhượng lại cho cô. Cho nên, cổ phần mà Ngu Nhiễm nhận được có rất nhiều.
Ngu Thanh Hoài giải thích:: "Trên cùng là cổ phần trước kia của mẹ con, hiện tại theo lý cũng phải trả lại cho con. Di chúc của bà con cũng đã viết rất rõ ràng, 50% tài sản của bà ấy sẽ chuyển nhượng cho con, còn một nửa là cho ba ba. Chỉ cần con ký tên là được. Ba biết những chuyện ở công ty con không có hứng thú, về sau sẽ có đoàn chuyên môn giúp con xử lí những việc này. Hiện tại con chỉ cần cầm cổ phần, mỗi năm lấy lợi nhuận, những thứ khác thì không cần lo lắng, ba ba sẽ mời người quản lý tài sản giúp con."
Không thể không nói, Ngu Thanh Hoài sắp xếp tất cả kế hoạch cho Ngu Nhiễm đều rất tốt.
Nhưng lực chú ý của Ngu Nhiễm không có ở trên mấy thứ này. Cô có công việc của mình, cũng có tài sản riêng. Cho dù không có Ngu gia, cô cũng có thể sống rất tốt. Đối với việc Ngu Thanh Hoài cho cô tất cả, cô cũng không quá coi trọng. Nhưng đây là tiền, trên đời này ai lại ngại nhiều tiền?
"Ông cùng Giang Văn ly hôn phải làm giấy phân chia tài sản. Để tôi nhìn xem......" Nói cô liền cầm giấy thỏa thuận ly hôn lên nhìn.
Khó trách, tài sản Ngu gia cũng không ít, cho dù bà ta có cùng Ngu Thanh Hoài ly hôn, Giang Văn cũng không quá có hại. Ít nhất người phụ nữ này ly hôn cũng lấy được một nửa tài sản của Ngu gia.
"Ba ba sẽ để lại những thứ tốt nhất cho con, Nhiễm Nhiễm......" Trong lòng Ngu Thanh Hoài hổ thẹn, khi ông ở trước mặt đứa con gái duy nhất này luôn không có sự tự tin. Nhưng ông muốn đối xử thật tốt với Ngu Nhiễm, muốn tận lực bồi thường.
Ngu Nhiễm lật hiệp nghị ly hôn, khóe miệng cong lên, những an bài của Ngu Thanh Hoài cô cũng có thể hiểu được ý của ông ấy.
"Ông đem nhà, xe dưới tên của ông đều để lại cho bà ấy. Nhưng lại không chia cổ phần, đây là ý tứ gì?" Đôi mắt cô hơi nheo lại, nhìn Ngu Thanh Hoài, có chút ý tứ ở bên trong.
"Này....." Trên mặt Ngu Thanh Hoài xuất hiện một chút xấu hổ vì bị người ta nhìn thấu: "Trước kia những chuyện ba không thể xử lí được, nhưng bây giờ ba ba có năng lực có thể sắp xếp lại công ty hoàn chỉnh lại cho con, cũng coi như không làm mẹ con thất vọng."
Ngu Nhiễm không nói lời nào "A" một tiếng, như không hứng thú với đề tài này, duỗi tay ký tên của mình lên văn liện: "Tùy ông, ông muốn xử lý như thế nào cũng được. Ngày mai tôi về trước, nếu có chuyện gì trực tiếp liên hệ với trợ lý Kim."
Ngày hôm sau, Ngu Nhiễm ngủ dậy trễ, sau đó trực tiếp đi sân bay.
Lúc trước Ngu Nhiễm từ trong điện thoại đã nghe Trì Phỉ nhắc qua giới nghiêm ở thành phố M. Bởi vì virus cảm cúm lan rộng rãi, cô có tìm hiểu chút ít tình hình tại đây. Nhưng sau khi xuống máy bay, cô mới phát hiện được những gì mình biết quá ít.
Những du khách nhập cảnh từ Đông Nam Á đều phải qua trạm kiểm dịch. Thật ra cũng chỉ kiểm tra nhiệt độ, chung quanh còn có quân nhân đóng quân.
Ngu Nhiễm kéo hành lý của mình, mí mắt đột nhiên nhảy dựng. Không xa liền thấy một người đàn ông mặc quân phục màu xanh. Những người đó đang đứng thành một hàng ngang, hai chân hơi mở, đôi tay bắt sau lưng. Đứng thẳng như cây tùng bạch dương, thẳng tắp cao lớn.
Rõ ràng mọi người đều mặc quần áo giống nhau, thậm chí mọi người thoạt nhìn còn không khác nhau lắm. Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Ngu Nhiễm liền có thể nhận ra, vai rộng, eo thon, chân dài. Cô đi về phía anh.
Có thể ánh mắt của cô quá nóng rực, người đàn ông đứng trước mặt có cảm giác liền quay đầu lại. Chiếc mũ quân nhân che đi mất nửa cái trán trên gương mặt của anh, anh quay đầu lại gương mặt kia liền hiện lên rõ ràng.
Ngũ quan quen thuộc giống như hiện lên một tầng mệt mỏi, cặp mắt kia như cũ sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn gần. Cả người sắc bén giống như kiếm vừa mới rút ra khỏi bảo đao.
Đôi mắt Ngu Nhiễm nóng lên, khoảng cách trong đại sảnh tầm mười mấy mét. Đột nhiên cô ném hành lý trong tay của mình, cho dù đang đi đôi giày cao gót nhưng chạy rất nhanh, đến chỗ anh đang đứng.
Mục Tùng cũng ngây ngẩn cả người. Nhưng anh đang nhìn thấy động tác chạy đến, liền nhịn không được nhíu mày, sau đó đi nhanh về phía trước: "Cẩn thận." Nói xong, liền vươn đôi tay rắn chắc ra, đem tiểu cô nương chạy đến ôm vững vàng trong ngực.
"Chạy cái gì? Gấp cái gì? Anh cũng sẽ không chạy mất." Giọng nói của Mục Tùng truyền vào lỗ tai của Ngu Nhiễm, gương mặt cô dựa vào người của anh, ôm Mục Tùng thật chặt, một tham mưu trưởng nghiêm túc cấm dục lãnh cảm lại hấp dẫn ánh mắt của cô.
"Sợ anh chỉ là ảo giác!" Giọng nói Ngu Nhiễm rầu rĩ.
Khóe mắt Mục Tùng có chút ý cười, duỗi tay kéo tiểu cô nương từ trong ngực ra. Rốt cuộc vẫn là đang đứng ở trước đám đông, phía sau còn có binh linh của anh, như vậy quá kỳ cục!
Tham mưu trưởng nghĩ như thế.
Nhưng tiểu cô nương ở trong ngực giống như bạch tuộc, cứ như vậy chặt chẽ mà dính vào người của anh, không thể kéo ra được nữa.
"Ngu Nhiễm!" Mục Tùng giống như đang cảnh cáo Ngu Nhiễm, gọi tên đầy đủ của cô. Mục Tùng đã thấy những tiểu tử trong nhóm liếc mắt qua nhìn tình huống bên này của bọn họ.
"Ôm một lát thôi, đã lâu không gặp anh!" Ngu Nhiễm không muốn buông tay anh ra.
- --
Đúng là Nhiễm tỷ bên ngoài xinh đẹp bên trong nhiều tiền )))))))))