Đêm nay, Đường Tư Nguyên lại nằm mơ. Trong mơ tuyết bay tán loạn, là sinh viên năm hai, anh mặc áo gió đen, cưỡi xe đạp phóng nhanh quanh trường, vận dụng hết thời gian trống để đi làm thêm.
Anh đã nhìn thấy vẻ đẹp của thành phố này, đồng thời nếm trải sự tàn khốc và hư vô đằng sau vẻ đẹp ấy. Niềm kiêu hãnh cố hữu trong nội tâm chậm rãi mai một hầu như không còn theo thời gian.
Anh đã làm rất nhiều việc lặt vặt như phát tờ rơi, bán thẻ VIP, mặc đồ thú bông, rửa chén bát, đứng quầy, nhân viên tiếp đón, bốc xếp; một số trong vài tháng, một số chỉ làm trong một hai ngày.
Làm càng nhiều, càng nhận thức rõ thế giới này.
Đường Tư Nguyên anh quá bé nhỏ tầm thường.
Trời luôn lạnh khi có tuyết. Một cửa hàng vật liệu xây dựng mới mở đang chuẩn bị thực hiện đợt khuyến mại quy mô lớn vào đêm Giáng sinh. Hơn hai mươi sinh viên được tuyển dụng để tiếp thị qua điện thoại, bọn họ tụm ở cửa sau lạnh lẽo tối mù, dưới mông là ghế gỗ gụ mới tinh, nghe nói hơn trăm nghìn tệ. Mặc kệ ngồi bao lâu cũng không sinh độ ấm, gió rét thổi trong hành lang tái tê da đầu, khí lạnh thấu tận xương tủy làm tay chân cứng đờ, tái xanh.
Một cô gái khum tay cho ấm, càm ràm, “Gọi miết mà không tìm ra chỗ nào đỡ hơn, ngồi đây chết cóng mất, giọng cũng run luôn……”
Một người khác cười nhạo, “Hay cô lên phòng họp ngồi đi, sặc mùi hoá học, ai biết có phải Fomalin không, không sợ chết nhàn biết bao!”
(*) Formaldehyde hay còn gọi là Fomol hay Fomalin HCHO, mùi cay xốc, khó ngửi, tan nhiều trong nước. Trong thực tiễn fomandehyde được ứng dụng trong nhiều lĩnh vực như làm thuốc bảo quản trong phòng thí nghiệm nhà xác, sử dụng trong các sản phẩm gia dụng, keo, vải chống nhăn, chất trán giấy, thuốc trừ sâu, thuốc sát trùng và diệt trùng và đặc biệt có trong các sản phẩm gỗ công nghiệp.Đường Tư Nguyên lật giở danh bạ điện thoại. Một tờ danh sách có chừng 200 đầu số, một quyển danh bạ có hơn một nghìn tờ, lần đầu gọi đi họ rất háo hức, nhưng dần dà ai nấy đều phát điên, họ nhận ra đây chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Thấy Quản lý không có mặt, vài người lén lấy điện thoại ra chơi, song Đường Tư Nguyên vẫn kiên trì gọi điện thoại, gắng chịu sự cự tuyệt và thờ ơ từ phía bên kia đầu dây.
Bấy giờ, di động nhét trong áo khoác rung lên, là cuộc gọi nhà, anh sợ ở nhà xảy ra chuyện gì nên mau chóng tìm một góc nhỏ nghe máy.
Giọng nói già nua của cha Đường phát trong loa, sốt sắng, “Thằng Tư, là cha đây, tía bây nè…… Kỳ nghỉ đông này bây có dìa không?”
Đường Tư Nguyên khum chặt hai bàn tay nứt nẻ, hà hơi, anh nhẹ giọng đáp, “Cha ơi, lần này con không về, con kiếm được chỗ để thực tập rồi.”
“Ờ…… không dìa nữa hả, Tết năm ngoái bây cũng không dìa. Thực tập chỗ nào? Môi trường tốt không?”
“Chỗ đó được lắm, trường học giới thiệu, chờ lễ 1/5 con về, con sẽ tự chăm sóc bản thân, cha đừng lo quá!”
Cha Đường đâu hiểu gì. Ông nào biết đại học không sắp xếp thực tập trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cũng đâu hay chi tiêu trên đại học bao nhiêu; ông cứ tưởng đại học tương tự trung học, mỗi tháng cố định gửi 300 tệ vào thẻ ngân hàng của Đường Tư Nguyên, sau đó hãnh diện khoe chòm xóm, “Con tui! Giống tui! Đại học nổi tiếng! Trên thành phố lớn! Mai này ghê gớm chắc luôn! Có tương lai!” Sau đó, ông cạn thêm vài chung và say trong cơn mơ ngọt ngào giữa những lời tán dương của xóm giềng.
Nghe thấy tiếng ồn ào từ cách đó không xa truyền đến, Đường Tư Nguyên an ủi mấy câu rồi chóng cúp máy. Vừa tới gần, Quản lý giám sát bọn họ cau mày hằm hè, nổi giận đùng đùng: “Mấy người nhìn coi có giống học sinh không? Tôi mời một đám bác gái cô dì tới còn làm tốt hơn anh chị! Sẩy ra là chơi di động hút thuốc đi vệ sinh, lúc nào cũng tranh thủ dối gạt!” Gã chỉ vào Đường Tư Nguyên, nghiêm nghị gắt, “Còn anh kia nữa, ngay cả cái bóng cũng mất dạng! Trừ 20 đồng, còn tái phạm nữa thì khỏi tới đây!”
Tiếp thị qua điện thoại được 80 đồng một ngày, chỉ vì một câu của Quản lý, tương đương với tiền công buổi sáng mất trắng.
Đường Tư Nguyên không tức cũng chẳng giận, chẳng hề cự cãi một câu, anh nhẫn nại ngồi xuống, cười với Quản lý: “Quản lý à, hồi tuần trước tới đây, em thấy màn hình LED bên ngoài nhấp nháy, sao giờ tối hù vậy?”
Quản lý bực bội, “Còn gì nữa, đương nhiên hư rồi, mà đây không phải việc của chú, chú mau gọi điện đi, mẹ nó, tôi hối thợ bảo trì mấy bữa rồi, rõ vô dụng……”
Đường Tư Nguyên cười, “Bán buôn cuối tuần đúng thời điểm tốt, chuyện hỏng hóc ảnh hưởng mặt tiền cửa hàng biết bây nhiêu, vừa khéo em có biết chút đỉnh về thứ này, hay em thử sửa ha?”
Quản lý ngạc nhiên khựng bước, ngờ vực nhìn anh, “Chú mày biết thứ này?”
Đường Tư Nguyên tự tin gật đầu, “Biết ạ! Thầy em dạy rồi!” Thầy giáo tất nhiên không dạy mấy thứ này. Dẫu anh theo học công nghệ thông tin cũng không được dạy sửa chữa màn hình LED, nhưng Đường Tư Nguyên đã từng đứng bán hàng tại một cửa hàng trưng bày, học lỏm được những kiến thức liên quan, sửa một cái màn hình LED dễ như trở bàn tay.
Sau nửa tiếng, màn LED thành công bật lên, mấy chữ nê-ông lấp lánh sáng loà, Quản lý phấn khởi vỗ bờ vai anh, công nhận: “Học sinh giỏi à, tay nghề khá đó!”
Việc trừ lương tất nhiên xí xoá, Quản lý thân thiết gọi anh là “chú em Đường”, lưu số liên lạc của anh, thỉnh thoảng gửi tin nhắn qua lại.
Vào ngày diễn ra sự kiện, do thiếu nhân lực, Quản lý nhớ tới anh, kêu anh đến trung tâm thương mại hỗ trợ dẫn dắt khách hàng. Anh – một nhân viên bán thời gian – đã ký bán một đơn 500 nghìn tệ bằng vào năng lực cá nhân, doanh số vượt qua nhân viên xuất sắc của trung tâm, giành được tiền thưởng 5000 tệ; để lại ấn tượng sâu sắc trong mắt ông chủ, Quản đốc và Quản lý trung tâm, họ mong anh tốt nghiệp sẽ ở lại trung tâm phát triển sự nghiệp.
Mặc dù Đường Tư Nguyên từ chối, nhưng vẫn làm một nhân viên ngoài biên chế – theo dõi khách hàng, phân tích sản phẩm cạnh tranh, thực hiện đẩy mạnh tiêu thụ – dư dả… Ông chủ quý trọng nhân tài, trả cho anh mức-lương-ngày không hề thấp.
Cuối kỳ càng ngày càng gần, tuyết rơi như lông ngỗng lả tả từ trên trời rơi xuống, việc kinh doanh tại trung tâm thương mại mỗi ngày một sôi nổi, Đường Tư Nguyên càng thêm siêng năng. Bữa nọ trùng hợp với đợt dỡ hàng, anh đến hỗ trợ.
Bốc xếp và nhập kho, đóng gói và phân loại, xếp hàng và kiểm tra, cửa hông của trung tâm thương mại tất bật nhộn nhịp. Đường Tư Nguyên đổ mồ hôi trán giữa trời tuyết, anh mặc áo sơ mi dài tay mỏng manh, lộ ra cánh tay gầy guộc, đang gắng nhấc phần đáy lên xe dỡ hàng, cố đẩy nó về trước.
Lúc này, thình lình anh nghe thấy giọng nữ nghi hoặc bên cạnh, “Đường Tư Nguyên?”
Đường Tư Nguyên bị nhận ra vài lần khi đang làm thêm bên ngoài đâm quen, anh thản nhiên ngoái đầu. Lần quay đầu này, khiến anh rơi xuống hầm băng, táng thân nơi vực thẳm, đầu óc trống rỗng.
Là Điền Thanh Trừng, cô và hai cô bạn chung phòng đứng đó, nghiêng đầu nhìn anh.
Tại sao Điền Thanh Trừng lại đến một nơi thế này???
Đường Tư Nguyên thường xuyên xuất hiện cạnh Điền Thanh Trừng; anh biết rõ bạn chung phòng, bạn học, thầy cô giáo của cô; bọn họ cũng quen thuộc anh.
Ba cô gái tươi tắn như hoa, tràn đầy sức sống đứng cách đó không xa, khuôn mặt phơi phới thanh xuân đầy vẻ bất ngờ.
Thợ dỡ hàng thấy ba cô, huýt sáo, “Chú em Đường, đây là bạn học chú hả? Đẹp ghê hén!”
Điền Thanh Trừng bận áo khoác lông vũ màu trắng, gương mặt trắng như ngọc tràn ngập tò mò, so với hai cô gái xinh đẹp áo nỉ váy ngắn cũn cỡn, cô tròn ủm hơn nhiều. Đường Tư Nguyên biết, Điền Thanh Trừng sợ lạnh lắm, cô không thích mùa đông, khi trời trở lạnh, cô sẽ bọc mình kín mít, lóng ngóng hệt một bé chim cánh cụt.
Song lúc này đây, Đường Tư Nguyên không nghĩ nhiều đến vậy. Anh luống cuống sợ hãi, tay cầm xe kéo lẩy bẩy, giống như có thứ gì đó quý báu đã từ từ tuột khỏi người mình.
Bạn chung phòng Điền Thanh Trừng tên Hàn Huyên phóng đại kêu to, “Quào! Đường Tư Nguyên, ông đang làm gì vậy?”
Một bạn khác tên Vương Vi biết điều phải phép hơn, nhỏ lôi kéo tay áo Hàn Huyên, đưa mắt ra hiệu, “Không thấy cậu ta đang bận hả? Đừng quấy rầy người khác chứ?”
Hàn Huyên tò mò, “Đường Tư Nguyên, đây là shop nhà ông hả?”
Những công nhân xung quanh thấy buồn cười.
Tụi sinh viên nói năng hài phết, to mồm ra là mở shop đồ, không nắm tiền vốn chục triệu làm gì có cửa mở trung tâm thương mại! Cho dù có tiền đi nữa, không có quan hệ và thể diện thì chính phủ nào cho mở?
Làm chủ rồi còn cần làm việc như đám tay chân bọn họ à?
Con trai ông chủ là cục vàng cục bạc, giờ đang ngồi phòng hưởng điều hoà chơi di động kia kìa!
Ba cô gái bị cười đâm ngẩn ngơ.
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Tư Nguyên đỏ rần, trong đôi mắt đen mang theo chút buồn bã và mê mang, tầm mắt lặng yên chuyển từ Điền Thanh Trừng lên bầu trời bao la. Lúc lâu sau, anh tự ti hít sâu một hơi, cảm nhận luồng khí lạnh chạy dọc từ cuống họng lan ra lục phủ ngũ tạng, dần dần khiến cơ thể cứng lại và lạnh đi, anh mới nhếch khóe miệng không chút độ ấm, cười tự giễu, “Bạn đánh giá mình cao quá, chẳng qua mình chỉ là một sinh viên làm thêm cỏn con, biết làm sao được, xét cho cùng đi học phải tốn tiền, điều kiện nhà mình có hạn, đành dựa vào bản thân xoay sở thôi.”
Đường Tư Nguyên là một người “giỏi mông má” bản thân. Trước thầy cô, anh là học sinh xuất sắc; trước mặt lớp đàn em, anh là đàn anh nhiệt tình ưa giúp đỡ; trước mặt ông chủ, anh là nhân viên siêng năng; trước mặt bạn học, anh là học sinh giỏi hướng ngoại vui tính; trước mặt bạn nữ, anh là một quý ông khác giới đẹp trai. Đa phần người ta ngỡ anh có hoàn cảnh trưởng thành tốt, gia cảnh sung túc. Anh đi làm thêm, họ sẽ khen anh biết tự lực cánh sinh, sẽ cười hềnh hệch xưng anh là —— Hotboy Đường Khoa máy tính.
—— Hotboy hotboy, ông cừ thật!
—— Hotboy Đường, bạn tốt bụng quá!
Tất cả mọi người đều biết, anh thích Điền Thanh Trừng và ngầm gật gù cả hai là một đôi trời sinh.
Song nào ai hay, Đường Tư Nguyên chân chính là một kẻ nghèo hèn, khép mình, lãnh đạm, hướng nội và tự ti! Anh không ưa bộc lộ cảm xúc, mẫn cảm, nặng lòng phòng bị!
Anh vùi chặt bộ mặt thật, không bao giờ để lộ ra ngoài. Bởi anh rõ, không ai thích mình như vậy.
Anh giả dối xiết bao!
Nhưng anh thực sự rất thích Điền Thanh Trừng, rất thích rất thích.
Niềm yêu thương của anh là thực!
Nỗi thương này ê ẩm phiền muộn, không vụ lợi chi, chỉ muốn đến gần cô, giúp đỡ cô, yêu mến cô.
Thương đến mức anh thà lường gạt, cũng muốn để cho mình trông xứng với cô.
Anh chải chuốt sạch sẽ, bận quần áo, giày dép mới rồi xách theo túi đồ ăn vặt đi hối lộ bạn chung phòng cô; bản thân mình ngại đổi di động, nhưng thấy chiếc mũ đẹp trong tủ kính đã mua làm quà tặng cô; anh không thích tham gia các hoạt động tập thể, nhưng vì có cô, anh tung tăng chạy tới, mang theo đủ loại đồ để chơi với những người xung quanh cô, muốn tự mình từ từ thâm nhập vào vòng tròn giao du của cô.
Cái bản hoàn hảo ấy cô còn chưa chấp nhận, giờ nhìn thấy mặt sa sút của anh, ắt cô chỉ có nước vỡ mộng thôi!
Vương Vi vuốt mái tóc quăn gợn sóng, giả vờ không nghe thấy gì, lặng lẽ kéo ống tay áo của Điền Thanh Trừng.
Điền Thanh Trừng đương thẫn thờ, lúc này mới khôi phục tinh thần. Đôi mắt ánh nước mờ mịt, tỉnh táo lại thì hỏi, “Mình tới mua đèn, tiệm này có bán đèn không?”
Đường Tư Nguyên phát đắng trong miệng, phát đau trong tim, song vẫn mỉm cười ôn hòa, “Có, lầu hai là khu đèn đóm, đèn nhỏ bên trái, đèn lớn bên phải. Một xưởng sản xuất từng gia công cho các thương hiệu nổi tiếng quốc tế, bây giờ đã thành lập thương hiệu riêng của mình, tuy không nổi tiếng nhưng tính năng rất tốt, mình sẽ tìm người dẫn các bạn đi xem. ”
Đường Tư Nguyên nhìn ba người rời đi, cả người loạng choạng. Làm xong công việc, anh vội nói với Quản lý, “Anh, em đi vệ sinh tí.”
Quay người chạy ra cửa hông, trốn trong góc chán nản khổ sở.
Giống như con thú non tự liếm láp vết thương.
Tội nghiệp khôn xiết.