Đêm khuya, Đường Tư Nguyên nồng nặc mùi rượu mở cửa nhà. Phòng khách sáng trưng, TV đang chiếu《Như Ý Truyện》, vừa khéo đến đoạn tên hoàng đế đểu cáng coi trọng Hương Phi. Trong khi đó, cô bé trên sô pha chẳng đoái hoài đến màn hình, ngủ li bì.
Anh duỗi tay bế cô. Cô choàng tỉnh, chủ động lăn vào vòng tay anh, làu bầu: “Người đứng xa xa mà mùi cồn đã dựng em dậy. Hai người
Chanh Chanh (*) sao rồi mình?”
(*) Gốc 小柠子 – Tiểu Chanh Tử, biệt danh của Phó Ninh, vì Ninh 柠 trong 檸檬: quả chanhĐường Tư Nguyên vui vẻ thư thái, phì cười: “Xả ra thì đỡ hơn nhiều. Anh đưa bọn nó về nhà rồi, ngủ một giấc là ổn thôi.”
“Vậy thì tốt,” Đôi mắt ngấn nước của Điền Thanh Trừng nhập nhèm nhìn Đường Tư Nguyên, thầm thì: “Hồi nãy em mơ, mơ thấy bọn mình hồi Đại học. Chanh Chanh là tên mọt sách còn Thành Trạch là thanh niên ó đăm……”
Bốn người vô tư tạo thành một bức tranh yên ả và đẹp đẽ, ghi dấu vào bộ sưu tập ảnh xưa.
Đường Tư Nguyên vững vàng ôm cô, lững thững bước trên sàn nhà, hương thơm ấm áp và mùi rượu quyện vào nhau, tạo thành cảm giác êm dịu.
“Còn anh, ngồi cạnh em học ké lớp. Mọi người giễu cợt rằng anh là tên ở rể lớp thiết kế. Rất nhiều bạn nữ trong lớp cười chê anh mà anh chẳng hay chi, còn cười khờ,” Điền Thanh Trừng mỉm cười: “Thầy cô quen mặt anh, điểm danh anh trả lời câu hỏi. Anh có biết đâu, thập thò hỏi em……”
Đường Tư Nguyên nhếch khóe miệng, bảo: “Em cố ý nói đáp án sai cho anh.”
“Ai biểu anh ngồi học lo ra.”
“Tại ngồi cạnh em, nên không nghe vào chứ bộ.”
Điền Thanh Trừng vươn tay vít lấy cổ anh, ỏn ẻn: “Cặp mắt anh hừng hực như hút hồn người ta ấy, nhìn em chằm chặp, làm tim em đập bình bịch luôn. Anh không nghe vào, còn em lọt tai được chắc.”
Đường Tư Nguyên cười thầm, đặt cô lên giường, đôi mắt thâm sâu và u tối hệt như đại dương mênh mang, lẳng lặng nhìn cô, khiến cô choáng váng mê mẩn: “Giống vầy hả?”
Điền Thanh Trừng mơn trớn trái táo Adam, khẽ khàng môi chạm môi, vuốt ve, chòng ghẹo: “Từa tựa, nhưng khang khác.”
Thời trên ghế nhà trường, anh là một chàng trai ngô nghê khiến người xót xa nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào. Anh của thì hiện tại là một người đàn ông điềm đạm và vững chãi.
“Vậy em thích anh của xưa hay nay?” Đường Tư Nguyên len tay vào mái tóc cô, dùng chất giọng gợi cảm bỏ bùa cô.
Điền Thanh Trừng híp mắt, hưởng thụ sự thư thái đầy êm ái: “Em tham lắm, em thích anh ngày xưa cũng thích anh hiện tại. Nếu cả hai phiên bản đồng thời tồn tại thì tốt biết mấy, em sẽ trái ôm phải ấp.”
“Đúng là cô nàng tham lam,” Đường Tư Nguyên véo vành tai như trừng phạt, bảo: “Kẻ tham lam nên bị trị.”
Đường Tư Nguyên cù nách cô, làm Điền Thanh Trừng búng mình như con mèo trên giường, lâu lâu thét chói tai, run rẩy xin tha: “Anh Tư Nguyên ơi, tha em đi……”
Điền Thanh Trừng nói dối. Ban nãy quả thực cô đã mơ thấy cảnh tượng ở Đại học, nhưng khung cảnh ấy chẳng mấy tốt đẹp.
Xét cho cùng, Điền Thanh Trừng không phải là người dễ hòa hợp với tập thể. Tính tình thong dong đến mức thờ ơ, khư khư giữ nguyên tắc, điển hình của người bề ngoài mềm yếu nhưng nội tâm cứng rắn. Ngoại trừ ba người bạn chung hội, cô chẳng mấy giao tiếp với ai, thành thử tiếng tăm cô hơi kém.
Cảnh trong mơ là ngày nọ, mặt trời ban trưa đỏ rừng rực song lại đột ngột hạ nhiệt vào chiều, mưa như trút nước. Điền Thanh Trừng kẹt trong thư viện, mặc chiếc váy dài trắng cập gối, lạnh đến mức da dẻ tái xanh, răng run lập cập. Thư viện tĩnh lặng mọi khi trở nên u ám dưới tiết trời âm u, kỳ dị một cách khiếp đảm.
Nhằm đề phòng hoả hoạn và tránh để sách vở ẩm ướt, thư viện rất chú trọng đến ngũ hành xung khắc trong quá trình xây dựng. Trời nắng thì mát lắm nhưng hễ trở lạnh là buốt giá, cộng thêm tiếng gió vi vu như tiếng ma vờn bên tai, mặc cho ai cũng sẽ sợ chết khiếp.
Ngọn đèn tiết kiệm điện lờ mờ soi sáng từng tấc vuông, sinh thêm nhiều nơi ẩn trong tối. Điền Thanh Trừng đi từ lầu năm xuống lầu một, không cảm nhận được bất kì hơi người. Đất trời cô quạnh, trơ trọi một làn váy phất phơ theo gió, tạo ra âm thanh loạt xoạt.
Cô đứng ngay cổng lớn. Mưa lạnh hắt vào mặt, tóc tai ướt đẫm, nhuộm sẫm tà váy trắng.
Bất đắc dĩ, cô đành phải chui vào phòng đọc gần nhất.
Cô ngạc nhiên nhận ra phòng đọc có ánh đèn ấm áp và người mình quen. Người nọ là một đàn anh khá có tiếng tăm trong khoa.
Thuở ấy, cô chưa có cái nhìn toàn diện về bản chất con người, nên khi gã đàn anh bày ra thái độ và cái nhìn xa lạ thì không thể không buồn lòng.
“Sao quần áo ướt thế, xem em kìa, chắc lạnh lắm nhỉ……”
“Có phát sốt không ta, để anh sờ xem……”
“Mấy đứa con gái các em thiệt là hời hợt, không biết quý thân mình gì hết trơn, nào, tới chỗ anh nè, ấm hơn xíu……”
Khoác lên túi da trí thức, treo nụ cười hiền lành và thốt ra lời lẽ đạo đức rởm, song chẳng tài nào che đậy được nội tâm bẩn tưởi, chực chờ bại lộ bản tính xấu xa của con người trong môi trường khép kín.
Hết sức tởm lợm.
Cô hốt hoảng lao ra khỏi phòng đọc, trốn chạy trong mưa gió.
Không ai hay cô đã kinh hãi nhường nào khi gã đàn anh đi đến và chạm vào cô.
Giả là hiện tại, cô chắc chắn sẽ thẳng chân cho gã một cú sút, tặng gã một bài học nhớ đời. Đáng tiếc ngày ấy cô quá bối rối và thảng thốt khi lần đầu tiên bị quấy rối, chỉ lo cắm đầu chạy.
Sau đó, do cơn mưa gây sốt, cô uể oải chết dí trên giường, chẳng thiết nhúc nhích. Ngủ đến khi nóng rẫy người, cô nghe thấy tiếng ai đang nói chuyện.
“Tại sao Điền Thanh Trừng sốt cao thế này?”
“Mắc mưa.”
“Khi không dầm mưa chi chời? Nay đàn anh năm tư Viên Phi tìm nhỏ đó, còn hỏi thăm tình huống nó nữa. Mấy bà nói coi có phải Viên Phi chấm Điền Thanh Trừng không ta, nhỏ nổi lắm đó……”
“Chịu, ai biểu Điền Thanh Trừng là gái nhà giàu-trắng-đẹp chính hiệu chi? Miếng mồi rõ thơm mà, chị em mình mơ không tới đâu. Mà mấy bồ không thấy ngộ hả? Người thích nó toàn là mấy gã đểu như Viên Phi với Đường Tư Nguyên, có thấy trai cao-giàu-đẹp thứ thiệt nào đâu…… Người ấy à phải biết thân biết phận, đâu ra thứ gì hoàn hảo chớ……”
“Điền Thanh Trừng cái gì cũng tốt, nhưng tính cách cứ kì kì……”
“Kì với chả lạ mốc xì, vờ vịt thôi mà. Nhà có của ăn của để mà làm bộ hững hờ. Mấy cô coi đồ nó xài kìa, giá không phải nghìn thì là chục nghìn. Giờ hay có cái nết thiết lập hoàn cảnh thịnh lắm nha, “giàu ngầm” ấy. Cưng tưởng ả nghèo lắm, nhưng thật ra đang giả nghèo, ngay lúc mình đang xem thường nó thì nó giáng cho mình cú vả. Thấy hấp dẫn hông, cưng hiểu hôn?”
“Các cô đừng có nói bừa bãi ngay ký túc xá của Điền Thanh Trừng được không, các người mất nết quá vậy?”
Tiếng tám chuyện bất thình lình bị ngắt.
Đám người tản ra, Điền Thanh Trừng vô cảm mở to đôi mắt chua xót nhìn trân trân lên trần nhà.
Không có thương cảm cũng chẳng có phẫn nộ, sót lại vô tận lạnh nhạt và lý trí.
Dần dần, cô chập chờn chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến khi Đường Tư Nguyên thở hổn hển xộc vào, cõng cô đến phòng y tế, nước mắt cô mới rào rạt tuôn rơi trên tấm lưng dày rộng và cần cổ thon gầy của anh.
Tức thì anh cứng người, sốt vó hỏi: “Sao thế em?”
Điền Thanh Trừng khàn giọng rằng: “Không sao, tại mưa thôi.”
Trời xanh mây trắng, nắng chiếu chói chang, mưa đâu ra?
“Em khóc hở?”
“Đã nói với anh là trời mưa chứ bộ.” Điền Thanh Trừng sinh bướng.
Đường Tư Nguyên thôi nói nữa, lẳng lặng cõng cô đi về trước.
Song khi anh làm thinh, Điền Thanh Trừng càng thêm bức bối, vô số chua xót, tủi hờn, khổ sở, sợ hãi theo nhau ùa ra. Môi cô run run, trách anh: “Em đợi anh lâu quá trời, sao giờ anh mới tới……”
Lúc ở thư viện, cô chờ anh đón mình; ra khỏi thư viện, cô chờ anh để bộc bạch nỗi sợ; khi phát sốt vào đêm, cô chờ anh tới để an ủi mình; khi người ta đặt điều vu khống, cô chờ anh để kể lể ấm ức. Cô trông mòn con mắt, cuống cuồng chờ đợi, chờ đến mức chẳng thiết ăn uống, mất hết lý trí.
Cô nào còn giữ được điệu bộ thong dong và lãnh đạm nhìn thấu mọi việc như dĩ vãng. Đứng trước Đường Tư Nguyên, cô chỉ là một cô gái bình thường thiếu thốn tình cảm mà thôi.
Đường Tư Nguyên điếng người, anh lắp bắp: “Tại thầy hối bọn anh…… Nếu biết em bệnh…… anh đã phi tới liền……”
Cô thấy giọng mình quá đỗi càn quấy và vô lý, phàn nàn theo cái cách mà bản thân mình chán ghét nhất: “Anh không ở đây, không biết em khó chịu biết bao nhiêu.”
“Khó chịu đâu em? Đau đầu hay đau bụng?” Đường Tư Nguyên sốt sắng hỏi.
“Chỗ nào cũng khó chịu hết! Anh không có mặt lúc em bị người ta bắt nạt, anh không có mặt lúc em sợ, anh không có mặt lúc em nhớ anh nhất,” Tiếng cô khẽ phát run: “Anh xấu lắm.”
“Đúng đúng đúng, là anh sai!”
“Chính anh sai!”
“Đúng đúng đúng, anh sai quá sai!”
Đường Tư Nguyên thấy cô không ổn, e cô nóng cháy hỏng đầu, bèn chạy nhanh cấp tốc. Nào ngờ Điền Thanh Trừng tới phòng y tế thì hết sức bình thường, nước mắt và bóng dáng yếu ớt biến đâu mất ráo.
Truyền nước biển, Đường Tư Nguyên làm bạn bên cạnh cô, tò mò không biết đã xảy ra chuyện gì, anh dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì với em vậy?”
Điền Thanh Trừng bĩu môi như đứa trẻ, hốc mắt ửng đỏ mà chẳng nói chẳng rằng.
Đường Tư Nguyên trông dáng vẻ cô buồn cười ghê, anh sờ trán cô, khẽ cười: “Có đói không em, muôn ăn chút gì không?”
Điền Thanh Trừng khó ở: “Hông ăn đâu.”
“Uống nước nhé?”
“Hông uống đâu.”
Dằn dỗi chưa kìa.
Đường Tư Nguyên vò đầu, chẳng biết nên xử lý tình huống này thế nào. Tuy anh thích dáng vẻ này của Điền Thanh Trừng lắm lắm nhưng ngại cô dằn lòng mãi thì khó chịu. Suy cho cùng đây là lần đầu tiên cô ấy khóc trước mặt anh thế này đó!
“Thế…… hay anh đi mượn sách cho em ha?”
Nhắc tới sách là liên tưởng tới thư viện, Điền Thanh Trừng phát cáu đến mức trợn trừng cả lên, ấm ức hết xiết: “Sách sách sách! Lúc này rồi mà anh còn nghĩ tới sách……”
Đường Tư Nguyên hấp tấp đi dỗ: “Rồi rồi rồi, không thèm sách không thèm sách ha, thế di động nhé? Điện thoại em để ở ký túc xá, hay anh gọi bạn cùng phòng đưa cho em nha?”
“Hông!”
“Vậy anh đưa di động của anh cho em chơi ha?”
“Điện thoại anh cũ xì, có gì hay mà chơi!”
Điền Thanh Trừng cảm thấy thái độ bản thân có vấn đề dã man. Cô không nên trút hết bực dọc và bất bình lên Đường Tư Nguyên – người yêu mình. Song thật tình cô không nhịn được, cô khó chịu và tức tối cùng cực!
Cô biết Đường Tư Nguyên sẽ bao dung, yêu thương và đau lòng mình, thành thử cô mới dám giở quẻ.
Điều này thật sai trái.
Cô che mặt, lòng dạ rối bời, lí nhí rằng: “Đường Tư Nguyên, anh đi ra ngoài xíu được không?”
Đường Tư Nguyên ngẩn ra, dè dặt hỏi, “Sao thế em?”
“Giờ em không ổn lắm, em sợ lời mình làm tổn thương anh.”
Đường Tư Nguyên sững ra.
“Em thế này, đầu bù tóc rối, đã xấu xí lại còn khó ở. Anh đừng nhìn em, anh ra ngoài một lát đi……” Điền Thanh Trừng đẩy anh.
Đường Tư Nguyên dở khóc dở cười: “Xấu chỗ nào? Em không biết em đẹp nhường nào đâu, y như hoa ấy.”
Điền Thanh Trừng bắt lấy tay anh, trừng anh toé lửa: “Anh nói xạo! Hôm nay em chưa rửa mặt, người toàn mồ hôi mồ kê, không đẹp đâu hết!”
Đường Tư Nguyên vỡ lẽ, bảo: “Hoá ra sáng nay em chưa rửa mặt hả, hèn chi chung quanh mắt có cái gì……”
Điền Thanh Trừng tin thật, vội lấy tay quệt, ngoại trừ cầm trúng cọng lông mi do tự miết thì chẳng có gì sất. Biết mình bị gạt, cô tức anh ách.
Hệt như nàng thiên nga ngẩng cao đầu, sống động vô ngần.
Đường Tư Nguyên vuốt đầu cô, dịu dàng cười, “Người bị bệnh có quyền nhõng nhẽo, anh hiểu mà. Yên tâm đi, lòng dạ anh bao la, em không tổn thương anh được đâu.”
Điền Thanh Trừng ủ một niềm hạnh phúc con con nhưng rầm rì trái lòng, “Nhõng nhẽo hồi nào……”
Con điện thoại cùi của Đường Tư Nguyên phải nhấn ba lần mới ăn. Cô chơi nhọc hết sức nhưng hân hoan khôn cùng, mải mê săn rắn, ghiền xếp hình Tetris. Chơi mải miết, tâm trạng cũng bất giác được cải thiện hơn.
Qua lát sau, bên cạnh im lìm. Điền Thanh Trừng ngoái đầu trông sang, Đường Tư Nguyên cứ vậy ngủ ngồi trên băng ghế.
Gương mặt gắng gượng đã dịu đi nhiều sau khi chìm vào giấc.
Ắt đã thiếu ngủ mấy đêm rồi.
Truyền nước xong, y tá rút kim, mỉm cười trỏ vào Đường Tư Nguyên, “Sao ngủ quên luôn vậy? Cậu ta săn sóc em hay em săn sóc cậu ta thế?”
Điền Thanh Trừng giơ ngón tay chạm môi ra hiệu nhỏ tiếng, cô bảo: “Ngại quá, cho chúng em ngồi đây xíu nha.”
Y tá cười tươi: “Đừng ngại, giấc này không nhiều người lắm, hai đứa em cứ ngồi đi. Mấy đứa yêu nhau thích thiệt đó.”
Điền Thanh Trừng tỏ ý cám ơn, cô thôi chơi game mà nghiêng đầu ngắm Đường Tư Nguyên. Thỉnh thoảng khảy tóc anh, nghịch ngón tay anh, có thế thôi cũng thấy vô vàn thú vị.