Nơi sân nhà của Đường Tư Nguyên, Điền Thanh Trừng yên tĩnh ngồi cạnh anh, chưa từng chen lời, thỉnh thoảng cầm mấy miếng dưa Hami lên ăn, nghe bọn họ chém gió.
Tiếng cười vui nhộn hài hước khắp nơi.
Tại đó, Đường Tư Nguyên vừa là bạn vừa là sếp, vừa là cộng sự vừa là cấp trên. Thân phận đa dạng buộc anh phải nhanh chóng chuyển đổi vai trò. Nghiêm khắc trong việc công nhưng thả mình trong việc tư, mới có thể quản lũ loi choi này.
Đứng giữa những người này, quả thực anh ấy là người chói mắt nhất.
Điền Thanh Trừng nhìn anh chuốc rượu, nhìn anh vung tay, nhìn anh hâm nóng bầu không khí, mặt mày sang sảng, ép người khác không dám nhìn thẳng nhưng chẳng nỡ rời mắt, chỉ e mình sẽ bỏ lỡ một khoảnh khắc tuyệt diệu nào chăng.
Chỗ bên sô pha thoáng lún, Chu Thành Trạch nhuốm hơi men ngồi xuống cạnh cô, rót cho cô một ly cam vắt, nói bâng quơ: “Nghe bảo đây là cam Úc, chả biết phải thiệt không nữa.”
Điền Thanh Trừng cầm lên, cụng ly bia lạnh của anh ta, chầm chậm hớp thử, hóm hỉnh đáp: “Em cứ coi nó là đồ Úc, uống cho vui chẳng phải là được rồi ư?”
Chu Thành Trạch ngẩn ra, đoạn cười: “Nói cũng đúng.”
Phó Ninh nhảy lên sân khấu, đoạt mic.
Tức khắc Chu Thành Trạch thấy ngứa răng dã man: “Ai cho nó cướp mic thế, toi mạng đấy!”
Phó Ninh hát bài《 Khi người đàn ông khóc 》, vừa rú vừa hôn gió Điền Thanh Trừng. Tiếng ca cải lương quanh quẩn phòng bao, gom hàng loạt lời la ó phản đối.
Điền Thanh Trừng vui vẻ, đôi mắt nheo thành vầng cong.
Chu Thành Trạch: “Thật ra, em nên đến LIME. Nó đã lột xác, triệt để khác hẳn mấy năm trước. Còn chừng hai ba người biết em, số còn lại đã quên mất sự tồn tại của em.”
Điền Thanh Trừng đáp lời: “Đi làm chi? Nhấn mạnh cảm giác tồn tại à?”
Chu Thành Trạch nhìn cô chăm chú, vẻ mặt phóng khoáng pha phần chua chát: “Thật chất một năm trước, anh đã định rời LIME. Anh không ưa rập khuôn, ghét ràng buộc, chướng mắt nội quy dán khắp nơi. Các cộng sự dĩ vãng đường ai nấy đi, để lại LIME chẳng còn là LIME của ngày xưa. Đầu trâu mặt ngựa nơi nơi. Đường Tư Nguyên chẳng còn là Đường Tư Nguyên của ngày quá vãng. Em nên đi xem, xem những biến hóa của nó, đi ngắm nhìn thử một LIME mới tinh hiện nay.”
“Vậy sao anh……”
“Đường Tư Nguyên đè cổ không cho anh đi. Nó uy hiếp và đe dọa anh, sau cùng thì dụ kẹo. Nó nói những ai không theo kịp thời thế chung quy sẽ bị đào thải, dù lôi nó cũng phải lôi anh đi,” Chu Thành Trạch nhún vai: “Em thấy tức cười không, ở đâu ra người lì lợm vậy chứ…… Anh có bước tiếp hay không, mắc mớ gì tới nó……”
Lần nữa Điền Thanh Trừng chạm cốc với anh: “Nhưng anh vẫn ở lại.”
“Ừa, anh ở lại. Vì anh muốn nhìn thử, dưới sự lãnh đạo của nó, đến tột cùng LIME có thể đi bao xa. Không ai muốn làm người kéo chân cả,” Có lẽ nhờ cồn thôi thúc, cảm giác thở than đượm đặc trong lời Chu Thành Trạch: “Anh không muốn, nên anh rút khỏi ban cốt cán, theo dõi những tài năng giỏi ồ ạt đi vào. Nó ghi danh một khoá học cho anh, bắt anh đi học, còn tổ chức thi ở LIME, ai thi rớt bị phạt đi cọ toilet. Em hiểu cảm giác này không……Mất mặt dễ sợ…. Đâu ai muốn… Vì vậy thực sự em nên đi xem, dẫu sao em cũng là một thành viên từ thuở sơ khai.”
Điền Thanh Trừng hớn hở: “Em sẽ đi.”
Chu Thành Trạch đứng lên, gượng thốt: “Anh không nói được lời cám ơn. Dù sao chỉ cần một ngày anh còn ở LIME, anh sẽ soi nó chằm chặp một ngày, không để nó phạm sai lầm.”
Điền Thanh Trừng cười ngã ngửa, vui ơi là vui.
Hiếm hoi được thả phanh, mùi rượu trên người Đường Tư Nguyên càng thêm nồng. Móc viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, anh hỏi: “Ban nãy nói gì với Thành Trạch mà vui thế?”
Điền Thanh Trừng thích chí: “Nói về anh chứ đâu!”
Đường Tư Nguyên hà hơi rượu lên má cô, rất ư sung sướng: “Anh biết ngay mà. Anh mà không bên em là thể nào bọn nó cũng kể xấu.”
Điền Thanh Trừng khẽ day nhéo lỗ tai anh: “Lần này không phải nói xấu, là lời hay nhá. Có rảnh không, đi gặp đồng nghiệp em?”
Đương nhiên Đường Tư Nguyên sẵn lòng! Cơ hội tốt để tuyên bố chủ quyền, dĩ nhiên phải đi!
Điền Thanh Trừng dẫn Đường Tư Nguyên đến phòng 666. Lặng lẽ mở ra một cái khe, trái với tiếng sói tru quỷ gào bên 888, nơi đây đèn đuốc sáng trưng, mành treo lắc lư tao nhã, chỉ còn lại bốn năm cô gái chưa chồng ngồi chơi với Tào Quân, Hoa Tử Bình đang ngân nga trên sân khấu.
Tào Quân tinh mắt, thấy Điền Thanh Trừng là lập tức đứng chân trần trên ghế sô pha, cao giọng: “Núp sau cửa làm gì đó? Đi một cái là mất hút, dò đâu cũng không thấy bà, di động cũng không mang theo, xém tí tui báo cảnh sát rồi đó!”
Điền Thanh Trừng mở cửa, lộ ra Đường Tư Nguyên đứng sau, cười trừ: “Ngại ghê, đụng phải người quen.”
Tào Quân thấy trai đẹp, động tác trước nhất là vội nhảy khỏi ghế, xỏ giày, sửa sang tóc tai, nở nụ cười niềm nở, giọng nói ngọt ngấy: “Ấy, anh đẹp trai kìa! Thanh Trừng, còn không mau giới thiệu đi.”
Hoa Tử Bình cũng ngừng hát, ngó sang đây.
Điền Thanh Trừng: “Chồng tui, Đường Tư Nguyên.”
Tào Quân trợn tròn mắt, nhìn Điền Thanh Trừng rồi nhìn Đường Tư Nguyên, phát ra tiếng cười đểu: “Hay nha! Điền Thanh Trừng, có anh xã đẹp trai ngời ngời mà giếm hen, giờ mới cho tui gặp!”
Những người khác cũng kinh ngạc.
Nào ngờ chồng Điền Thanh Trừng lại có dáng vẻ này!
Ngồi kế Tào Quân, Điền Thanh Trừng nhìn đĩa ô mai mơ đã vơi nửa
, cười hỏi: “Còn buồn nôn không?”
Tào Quân chây lười: “Đỡ lâu rồi. Chẳng qua thấy đồ chua là ứa nước miếng.”
Đường Tư Nguyên lâm vào chiến khu phái nữ, ngồi đứng đắn hết sức. Đối diện với cái nhìn tò mò của mọi người, anh chỉ cười mỉm.
Tào Quân nhìn đã đời, rỉ tai với Điền Thanh Trừng: “Cái thần thái thanh cao rởm này, y chang bà……”
Điền Thanh Trừng nổi quạu: “Rởm đâu ra, cái này gọi là tướng phu thê.”
Tào Quân: “Bà chớ chê tôi dốt, này mà bảo là tướng phu thê á?”
Hoa Tử Bình ngồi cạnh Đường Tư Nguyên, cũng ngầm đánh giá một hai.
Y cứ ngỡ chồng của Điền Thanh Trừng phải là kiểu đàn ông trung niên bụng phệ, như chồng sắp cưới của Tào Quân ấy. Ai dè đâu, người nọ lại là một người lịch thiệp phong độ, đáng ngưỡng mộ.
Y thấy lòng mình quái lạ, hồn vía treo ngược càng cây.
Vì lẽ đó, khi Đường Tư Nguyên rót rượu, y chả nhận ra.
Mãi đến khi bị đồng nghiệp huých một cái, y mới hoàn hồn, thình lình cầm ly rượu nốc một hơi.
Biểu hiện tệ lậu hết sức.
Song, chẳng biết tại sao y muốn làm thế.
Thảng như muốn nhân cơ hội, dập tắt suy nghĩ nào đó trong lòng, chừng như muốn xua đi hết thảy âu sầu. Y cười gượng với Đường Tư Nguyên. Lần nữa trở về ngồi trước màn hình, tiếp tục hát.
Hoa Tử Bình có chất giọng hay. Giọng trầm ấm đặc trưng, vô cùng hợp với các bài của Hứa Tung, từ 《Đoạn kiều tuyết đọng》 đến 《Lư Châu Nguyệt》, từ 《Cuồng Weibo》 đến Bán thành yên sa》Tiếng ca êm dịu như nước, day dứt từng cơn.
Tào Quân cười cô em kế bên: “Cậu nhóc thôi mà. May có gương mặt cưng và giọng hát hay. Mấy cô ưng thì trân trọng vào, bẽn lẽn giữ kẽ miết, làm như cả đời chưa từng gặp trai ý.”
Các cô chưa chồng nhao nhao mắc cỡ đẩy Tào Quân.
Trong đó có một cô lí nhí bảo: “Vốn đã thấy Hoa Tử Bình được lắm rồi, nhưng chồng Điền Thanh Trừng ngồi xuống, thoắt cái đối lập rõ rệt, hàng kém thì bỏ, người kém chắc có nước tức chết……”
Tào Quân cười nắc nẻ: “Để tên nhóc kia nghe được, chắc có nước chết thật!”
“Em nói thiệt chứ bộ!” Cô gái này thập thò nhìn Đường Tư Nguyên: “Có người trời sinh khiến người khác phải ngước nhìn, nhưng không dám lại gần.”
Một cô em khác gật gù công nhận.
“Tụi em có quắn quéo vì Hoa Tử Bình đâu! Vì anh Đường chứ bộ……”
“Anh Đường ngồi xuống một cái, chỉ số hấp dẫn của phòng bao lập tức tăng vèo.”
“Muốn tán dóc với ảnh mấy câu mà không tìm được chủ đề. Tự dưng thấy ghét bộ não đần độn không biết suy nghĩ của mình kinh……”
“Ảnh nhắc em nhớ tới cái bụng mỡ, ăn uống thả phanh, gương mặt mờ nhạt, mắc rầu với bản thân ghê, giờ chỉ muốn tức tốc lăn vào phòng gym……”
Các cô thi nhau thở dài ngán ngẩm.
Gì nghiêm trọng dữ?
Tào Quân nhìn Đường Tư Nguyên. Anh đang chuyện trò với Điền Thanh Trừng, vừa nói vừa nắm tay cô, vẻ mặt chăm chú dịu dàng, hợp thành một cảnh tượng rất đỗi thoải mái.
“Hồi trước chỉ thấy chị Điền tốt tính, có phẩm chất. Nay nhìn hai người ấy, cảm thấy họ xứng đôi dã man.”
Các cô bé gật đầu lia lịa.
Tào Quân mắc cười: “Mấy quỷ lanh các cô, nào có lố như vậy!”
Cô gái ứ chịu: “Tại chị Tào Quân không có cảm giác thôi. Người có chồng sắp cưới thì trai dưng là hư vô, tụi em thì khác, tụi em độc thân mờ!”
Tào Quân chẳng buồn cãi tiếp với các cô, nhón miếng xí muội, chua đã gì đâu. Cô dùng đặc quyền bà bầu nằng nặc đòi Điền Thanh Trừng và Đường Tư Nguyên phải lên sân khấu song ca.
Hoa Tử Bình nhường chỗ, tránh trong góc uống rượu một mình.
Điền Thanh Trừng nhấn vào bài《Quảng trường Prague》, giai điệu quen thuộc khiến Đường Tư Nguyên bật cười.
Đây là bài hát duy nhất mà Điền Thanh Trừng đã chơi sau khi học đàn Accordion tại trường Đại học. Bài hát cô yêu nhất thuở ấy.
Đường Tư Nguyên nghe mỗi ngày, ngày nào cũng nghe, cũng dần dà thuộc luôn giai điệu.
Năm ấy, giờ nghỉ trưa, phòng học vắng bóng người ——
Điền Thanh Trừng ngồi dưới nắng, cầm Accordion đứt quãng thổi nên khúc nhạc sầu. Ngồi bên cạnh, anh đọc sách và ghi chú.
Qua lát sau, với đôi tai nhạy bén, Đường Tư Nguyên khựng bút, chỉ ra: “Sai nhịp rồi.”
Điền Thanh Trừng giở nhạc phổ, thở dài nằm xoài ra bàn, biến hình thành cá muối mỏng dính, đôi mắt ánh lên vẻ u oán: “Anh nghe thuộc luôn mà sao em vẫn sai cơ chứ!”
Đường Tư Nguyên hỏi: “Tại sao nhất định phải học bài này?”
“Vì đẹp chứ sao. Em muốn cùng anh đi ngắm thế giới trong bài ca, mang theo Accordion, thổi bài này cho anh nghe tại Quảng trường Prague, chắc sẽ vui lắm luôn!” Nói tới đây, Điền Thanh Trừng bơm đầy động lực vô hạn, hứng thú sục sôi tự cổ vũ mình: “Vì mục tiêu đi ngắm thế giới tươi đẹp cùng Đường Tư Nguyên, thêm lần nữa nào! Cố lên!”
Sau đó, họ mãi không có cơ hội tới Quảng trường Prague. Song, mùa thu tốt nghiệp năm ấy, dưới phong cảnh nên thơ kín màu vàng của lá bạch quả tại bờ hồ quảng trường công viên Sâm Lan, Điền Thanh Trừng đã thổi đàn và hát cho anh nghe.
Cô mặc một chiếc váy kẻ sọc cổ điển, tóc đuôi ngựa cột cao, cầm Accordion, ngồi trên những bậc đá nhẵn nhụi. Những chú chim bồ câu xám chao liệng sau lưng cô, ríu rít, thuyết minh một cách hoàn mỹ với anh rằng, thế nào được gọi là khúc ca đẹp đẽ nhất trần gian.
Điểm chính không phải là đi đâu, mà là người sóng vai cùng bạn.
Ánh sáng len lỏi qua phím đànÔ cửa pha lê hoa văn sặc sỡTrang hoàng cho giáo đường GothicAi đã đàn lên một khúc ca……
Đường Tư Nguyên không cần đọc lời nhạc đã hát theo giai điệu.
Dẫu sao cũng đã thuộc nằm lòng.
Mọi người những tưởng Đường Tư Nguyên có khí chất tao nhã, khi hát giọng sẽ mỏng nhẹ hụt hơi, nhưng nào ngờ, anh nắm chắc cực tốt!!
Không có sự mơ hồ và độ nhận diện cao như Châu tổng, nhưng lại có cảm gíac đẹp đẽ và đậm sâu.
(*) Châu tổng: Mạnh dạn đoán là Châu Kiệt Luân =))Mắt các cô gái toả ra vẻ u mê: “Cảm giác quen lắm luôn, tự dưng làm em nhớ tới mối tình đầu hồi cấp ba ghê……”
“Mị cũng thế, hay quá đê……”
Ngay cả Tào Quân cũng phải ngẩn ngơ.
Điền Thanh Trừng kéo tay anh, lí lắc hoà giọng, phá bĩnh anh.
Bất đắc dĩ, Đường Tư Nguyên cười.
Ở bên cạnhLẳng lặng thưởng thứcNgẫm vềSự lãng mạn của ngườiNhận thấyCách bao lâu cũng đều giống nhauCuối cùng, song ca biến thành đơn ca. Hát xong, Tào Quân lên án: “Song ca kiểu gì dị trời?”
Điền Thanh Trừng · điếc âm chơi xấu vậy đó.
Đường Tư Nguyên phởn lắm, mừng lắm luôn. Triệt tiêu được một tình địch tiềm tàng, làm quen với các đồng nghiệp của Điền Thanh Trừng, cuối cùng còn nhận được con trai nuôi, hoặc con gái nuôi. Bởi vậy anh hết sức hài lòng!