Edit: uyenuongmong
Beta: Heo
Trong phòng luyện vũ đạo, có hai phía là tường kính, bảy nữ sinh theo tiết tấu nhạc mãnh liệt, luyện tập vũ đạo.
Trong đó sáu nữ sinh vũ đạo đều nhịp, tràn ngập năng lượng, chỉ có thân ảnh gầy yếu của Nhan Hề là không theo kịp, vũ đạo có tiết tấu mạnh mẽ mang theo lực, đến cô nhảy lại mang theo vẻ mềm mại.
Hàn Y Na cũng là người mới gia nhập lần này, tựa như trời sinh có năng khiếu khiêu vũ, tự tin tiêu sái nhẹ nhàng đuổi kịp tiết tấu của các đàn chị.
" Dừng dừng dừng," Vương Hoan nể mặt mũi Hà Tư Dã, nỗ lực tỏ ra ôn hòa với Nhan Hề, nhưng vẫn không giấu được bực bội trong lời nói " Hôm nay tập tới đây thôi. Nhan Hề, chính cô phải tự mình tập luyện nhiều hơn, còn có hai tuần, cô không theo kịp tôi chỉ có thể bỏ cô ra, tôi cũng không còn biện pháp, cô hiểu chứ?"
Nhan Hề cắn môi không ngừng gật đầu.
Hàn Y Na ánh mắt thật sâu nhìn Nhan Hề, không châm chọc cũng không cổ vũ, theo sau Vương Hoan cùng rời đi.
Nhan Hề dùng áo đồng phục lau mồ hôi trên trán, ấn máy nghe nhạc mang theo tiếp tục tập luyện. Bên ngoài trời đã tối, năm đàn chị trong tổ khiêu vũ ở ký túc xá, mỗi lần đều phải chờ họ ăn cơm xong mới bắt đầu luyện tập, luyện xong các cô ấy đi rồi, chỉ còn Nhan Hề một mình tự luyện tập, mỗi tối đều cố gắng luyện tập đến 9h,thời điểm học sinh ký túc xá hết giờ tự học mới về nhà.
*
Ban ba viết bảng thông báo thời gian đến kỳ thi đại học đếm ngược còn 80 ngày, liên tục các bài thi trắc nghiệm phải làm không ngừng, Thẩm Phi hoàn thành bản kiểm điểm ba ngàn chữ vì tội đánh bài, lại miễn cưỡng viết vào vài hình phạt tự lựa chọn, nói với giáo viên muốn đi WC, ra tới cửa liền chạy như bay tới phòng cơ khí tìm Hà Tư Dã.
Hà Tư Dã có nhiều đặc quyền, mới đầu các bạn học còn kín đáo phê bình, sau nhìn thấy học thần kiến thức quá trâu bò mọi người liền từ bỏ.
Trong phòng cơ khí, trên mặt đất bày bán thành phẩm một chiếc xe đua tự động, ba máy tính liền kề nhau, thiếu niên ngón tay thon dài đánh chữ như bay, từng hàng số liệu hiện lên trên màn hình, điều chỉnh lại một vài thứ tự vận hành, ánh sáng màn hình chiếu trong đôi mắt màu nâu nhạt như phát sáng, đôi mắt chuyên chú luân động phát ra ánh sáng rực rỡ.
Anh mang tai nghe màu trắng vừa nghe nhạc vừa làm việc, sơ mi trắng không nhiễm hạt bụi, thẳng xuống dưới chân mang đôi giày trắng nhịp theo tiết tấu nhạc, tư thái ung dung nhàn nhã như đang chơi game.
Thẩm Phi nhìn đến nhếch miệng lắc đầu tự cảm khái, học thần quả nhiên khác biệt với đám người phàm bọn họ, khẳng định không ai nhìn thấy dáng vẻ táo bạo, hành sự làm càn, điên cuồng của anh.
Thẩm Phi đi qua vỗ lên vai anh, lấy tai nghe xuống: " Lát tan học có muốn qua xem Nhan Hề khiêu vũ không?"
Hà Tư Dã dừng động tác gõ bàn phím: " Cậu muốn xem thì tự đi, đừng gọi tôi."
Thẩm Phi tâm tư bát quái: " Gần đây trong trường có tin đồn, Đằng San San vì cậu mà từ bỏ cả Học viện điện ảnh, ba mẹ cô ấy đều là diễn viên, vì cậu mà nói bỏ - liền bỏ."
Hà Tư Dã tiếp tục gõ bàn phím, thần sắc lãnh đạm: " Không liên quan."
Thẩm Phi lẩm bẩm: " Không phải, chủ yếu là cậu không lo lắng nha đầu thối Vương Hoan kia ngáng chân Nhan Hề? Cô ta thời điểm học sơ trung không ít lần vì Đằng San San ra mặt."
Hà Tư Dã không dừng tay: " Cô ấy như thế nên mới dễ bị bắt nạt, tôi là bảo vệ? Không đi."
Thẩm Phi: "........"
*
Giờ luyện vũ đạo, nhóm bảy người lại chưa có một người đến, Nhan Hề tranh thủ thời gian luyện tập lại, cô nhảy đến cả người đầy mồ hôi, cởi áo đồng phục ra, bên trong mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát người, muốn nhảy xong Street dance thì luyện tập một chút ba lê.
Diêu Dao ở lại xem Nhan Hề, cô thích nhất nhìn Nhan Hề múa ba lê, Nhan Hề nắm chắc tay, ưỡn ngực ngẩng đầu, cần cổ thon dài trắng nõn, không có giầy múa ba lê, liền đi chân trần trên mặt đất múa.
Nhan Hề thời điểm nhảy ba lê so với Street dance liền tự tin hơn nhiều, một tay duỗi ngang một tay hướng về phía trước, mũi chân điểm xuống đất xoay tròn, phảng phất như một con thiên nga trắng ưu nhã.
Diêu Dao nhìn đến si mê: " Nhan Nhan cậu nhìn như tiên nữ a."
Nhan Hề trong phòng vũ đạo còn có người không dám múa nhiều, dừng lại xoa mồ hôi trên trán: " Cậu nhìn vũ đạo tớ nhảy có tiến bộ hơn không?"
" Tiến bộ rất nhiều!" Diêo Dao đột phát ý tưởng: " Đợi cả nhóm sau khi nhảy xong Street dance, phía sau cậu liền múa ba lê được không? Từ tiết tấu kịch liệt sang an tĩnh ưu nhã, tuyệt đối thành siêu cấp phát hỏa!"
Nhan Hề chân khập khiễng đi đến bên người Diêu Dao ngồi xuống mặt sàn, nhỏ giọng nói: " Không có khả năng như vậy."
Diêu Dao chú ý đến chân cô: " Chân cậu làm sao vậy?"
Nhan Hề lắc đầu chưa kịp nói.
Cửa phòng vũ đạo bị đẩy ra, mấy người cười nói tiến vào, Diêu Dao liền hiểu, hướng Nhan Hề làm thế cố lên liền đứng dậy ra ngoài ngồi trước cửa nhìn hướng Nhan Hề luyện tập.
Tiết tấu sôi động theo nền nhạc tiếng anh ầm ầm vang lên, Nhan Hề tiến tới đội hình, đứng thứ hai bên trái hàng dưới, theo nhịp cùng nhau nhảy, chân cô có chút đau, luôn chậm nửa nhịp so với mọi người,nhưng nếu dừng chân lại mà chỉ động nửa người trên thì sẽ rất kỳ quái.
Street dance cùng nhảy hiện đại vũ điệu bất đồng, nó là hip-hop đường phố, động tác mạnh mẽ, sức bật lớn, độ khó cao, Nhan Hề mềm mại gầy yếu khi nhảy lên thật sự kỳ quái,không có chút năng lượng.
Diêu Dao dựa cửa thở dài, không biết làm sao trợ giúp Nhan Hề.
Thẩm Phi từ đâu chạy tới, đẩy Diêu Dao ra, không nhìn thấy Nhan Hề, lại thấy trước mặt dáng người nữ sinh khác. Các nữ sinh đứng thành vòng đưa lưng về phía cửa, thân hình thả lỏng, thật con mẹ nó gợi cảm, tấm tắc khen ngợi: " Không tồi không tồi."
Xuyên qua đám nữ sinh Thẩm Phi nhìn thấy thân hình Nhan Hề mặc áo ba lỗ đang ưỡn ngực, phát hiện Nhan Hề dường như lớn hơn so với một năm trước, rốt cuộc không gầy bẹp, trước sau như một.
Diêu Dao bị đẩy ra sau, tính tình bạo lộ*: " Nơi này còn có người sống đang đứng, lẽ nào không phát hiện ra à?!"
*tính thô bạo lộ ra
Chợt cảm giác phía sau có người đứng liền quay đầu lại, nhìn thấy Hà Tư Dã tính tình gì cũng thu lại nhường đường.
Hà Tư Dã bước đi nhàn nhã lười biếng, áo trắng quần đen, ánh sáng hoàng hôn ngoài cửa chiếu rọi lên mái tóc mềm mại bao bọc toàn thân anh làm thần sắc thêm chút nhu hòa.
Tay áo xắn gọn gàng tới khuỷu tay, đồng hồ màu đồng trên cổ tay trắng nõn theo động tác tay đung đưa, một tay kia xỏ trong túi quần. Diêu Dao trong lòng thầm nghĩ " con mẹ nó thật đẹp trai".
Trong phòng vũ đạo bỗng vang lên âm thanh người ngã trên sàn nhà, Thẩm Phi đứng trước cửa đột nhiên hô to chạy vào: " Nhan Hề!"
Hà Tư Dã trong nháy mắt, hàng lông mày đen sẫm nhíu chặt, khí chất lười biếng quanh thân tản mạn, bước chân như bay chạy theo vào, xông thẳng đến đẩy những nữ sinh vây quanh ra.
Nhan Hề té ngã ngồi trên mặt sàn, mồ hôi đầm đìa, đôi tay run rẩy nắm chân, cắn chặt môi đến trắng bệch.
" Xảy ra chuyện gì? Đau ở đâu?" Hà Tư Dã khẩn trương mà quỳ một chân xuống đỡ cô, nhíu mày nhỏ giọng hỏi cô " Chuyện như thế nào?"
Vương Hoan thấy Hà Tư Dã đến, sắc mặt cứng đờ, xấu hổ hoảng hốt giải thích: " Có một bạn trong nhóm không cẩn thận dẫm phải chân em ấy, bình thường trong lúc nhảy dẫm vào chân nhau cũng...."
Chưa đợi Vương Hoan nói hết câu, Hà Tư Dã ánh mắt lạnh lùng lướt qua lạnh giọng cắt ngang: " Ai dẫm?"
Mọi người nhìn nhau không dám lên tiếng.
Nhan Hề sợ Hà Tư Dã tức giận, vội vàng túm chặt tay áo anh: "Anh Tiểu Dã, em không có việc gì."
" Như vậy còn không sao? Mặt cậu đau đến trắng bệch rồi." Diêu Dao tức giận hét lên.
Thẩm Phi bên cạnh lo lắng sự tình bị làm lớn lên, đặc biệt lo lắng Hà Tư Dã lại tìm phụ huynh nữ sinh kia đến trường: " Đi phòng y tế trước đã."
Hà Tư Dã nâng mi nhìn chung quanh một vòng, bắt lấy biểu cảm nhỏ nhất trên mặt mỗi người, cuối cùng dừng trên mặt Vương Hoan, thu hồi tầm mắt.
Hà Tư Dã thu tay bế Nhan Hề, Thẩm Phi cùng Diêu Dao hiểu ý bước theo sau, đi ra đến cửa, anh đột nhiên dừng bước xoay người lại liếc Vương Hoan, thanh âm lạnh lẽo: " Nếu chân Nhan Hề bị thương không thể nhảy lại, tôi sẽ làm cho các cậu mỗi người đều không thể nhảy."
*
Phòng y tế đã tan tầm, Nhan Hề không muốn phiền toái đi bệnh viện khám, trước sau muốn đòi về nhà, Hà Tư Dã suy nghĩ một chút liền lái xe đưa cô về nhà.
Trong sân viện, cây táo ra lá xanh mượt, dưới tàng cây Nhan Hề ngồi lên ghế nhỏ cùng Hà Tư Dã tranh đoạt cởi giày, bất quá cô tranh không nổi liền tùy ý anh.
Bàn chân trắng nõn, ngón chân nho nhỏ mịn màng như búp măng tất cả đều nổi lên những bọt nước, cổ chân cũng bị người ta dẫm tím bầm sưng to. Hà Tư Dã lại cởi nốt giày bên chân còn lại, đồng dạng chân này cũng nổi lên những bọt nước.
Nhan Hề nói năng lộn xộn muốn giải thích: " Em nhảy không được tốt, không có sức lực, em tự mình luyện tập nên mới bị vậy, không phải do các chị ấy."
Hà Tư Dã không nói chuyện, đứng dậy đi ra khỏi sân ra cổng.
Nhan Hề nghĩ mình lại chọc cho anh Tiểu Dã sinh khí, cô cầm lấy giày và tất, nhịn đau đi vào, khập khiễng vào nhà, dì Phương cùng Dương thúc chưa về, nhưng trong nồi giữ ấm vẫn để phần đồ ăn cho cô.
Cô cầm lên cái nắp nồi, một bàn tay bỗng nhiên ngăn cô lại, Hà Tư Dã nhíu mày: " Lộn xộn cái gì."
Nhan Hề giật mình sợ hãi buông tay, cô cho rằng anh không cho cô ăn cơm.
Hà Tư Dã kéo lấy ghế dựa đến trước mặt, đè vai cô ngồi xuống, sau đó anh ngồi xổm xuống đất lấy cồn cùng thuốc ra. Cầm lấy chân trái cô đặt lên đùi mình: " Tôi nói em chân đừng lộn xộn. "
Lời tác giả:
#Tứ gia, cậu còn không phải bảo vệ sao
#Cậu sao đến bây giờ vẫn còn chưa nhận rõ được địa vị của mình
#Xin hỏi chân đừng lộn xộn còn mẹ nó có thể chạy đến chỗ nào a