Nàng Cười Đến Ngọt Ngào

Chương 17

Edit: uyenuongmong

Beta: Moè

Năm phút đồng hồ sau,Hà Tư Dã cùng Thẩm Phi đi vào hậu trường.

Nhóm nhảy Street Dance, nữ sinh ngồi một loạt trên ghế dựa, xót lại một nữ sinh ôm bao tay giữ ấm đứng dựa vào tường, trên người cô mặc áo bó sát cùng váy ba lê, để mặt mộc chưa trang điểm, rũ mắt nhìn xuống đất, lông mi vì bất an mà run run.

Vương Hoan là người đầu tiên nhìn thấy Hà Tư Dã tiến vào, thân thể nháy mắt căng thẳng, xấu hổ đứng lên giải thích: " Em ấy mặc một bộ váy trắng múa ba lê, lại đeo vòng cổ màu đen trông không quá thích hợp, nên em mới bảo em ấy tháo xuống..."

Hà Tư Dã tầm mắt dừng lại trên cổ Nhan Hề, cổ áo múa ba lê thường để lớn, cô lại quá gầy, xương quai xanh lộ ra rõ ràng, trên cổ không thấy đeo thứ gì, hiển nhiên đã bị Vương Hoan buộc tháo xuống.

Anh đi qua thấp giọng nhẹ nhàng hỏi: " Vòng cổ như thế nào?"

Nhan Hề hơi nghiêng mặt, môi khẽ mím không muốn để Vương Hoan nhìn thấy cô nói chuyện với anh nhỏ giọng trả lời: " Là nhẫn của mẹ em để lại."

Hà Tư Dã nói: " Lấy nó ra."

Nhan Hề không muốn cùng Vương Hoan với mọi người xảy ra xung đột, vội vàng xua tay: " Em không đeo cũng phải, không hợp với quần áo."

" Lấy nó ra." Hà Tư Dã lặp lại lần nữa.

Nhan Hề chỉ đành phải ngồi xổm xuống nhặt lên túi quần áo, từ bên trong lấy ra một sợi dây dùng sợi len đen bện vào nhau xuyên qua một chiếc nhẫn bạch kim.

Hà Tư Dã nhìn vào mắt Nhan Hề đột nhiên nảy ra ý tưởng: " Đưa cho tôi."

Nhan Hề không rõ ý anh, nhưng thực nghe lời anh nói, vì vậy đưa cho anh.

Phía sau hậu trường, toàn bộ nam sinh cùng nữ sinh đều nhìn thấy một màn này, thiếu niên áo trắng quần tối màu đứng sau lưng Nhan Hề nhẹ nhàng nâng đôi tay, một vòng lại một vòng, nhẹ nhàng mà kiên nhẫn đem dây len cùng nhẫn buộc lên tóc cô.

Ngón tay anh linh hoạt, buộc thành một chiếc nơ, lại đem chiếc nhẫn chuyển lên phía trên lọn tóc, tiếp nhận kẹp tăm từ tay Thẩm Phi cố định lại chiếc nhẫn.

Nhan Hề vuốt lọn tóc được buộc gọn gàng sau gáy, quay đầu lại mỉm cười: " Cảm ơn anh Tiểu Dã."

Tiểu nha đầu cao hứng, tươi cười như hoa làm hiện lên hai lúm đồng tiền nhìn đến vui mắt, Hà Tư Dã nhìn thấy cũng gợi lên ý cười bên môi, nhỏ giọng ôn nhu: " Em nói cảm ơn tôi ở đây đều không đáng tiền, vậy liền nói mấy trăm câu mới đủ, hửm?"

Nhan Hề: "....."

" Chính là thật thật sự cảm ơn anh a." Nhan Hề nhỏ giọng lẩm bẩm.

Hà Tư Dã không nhìn vào cô nữa, xoay người nhìn về phía Vương Hoan, thân hình lười biếng dựa vào cạnh bàn,khẽ nhếch cằm một tia ôn nhu lúc nhìn Nhan Hề liền biến mất: " Biết lý luận cân bằng giống nhau ở chỗ nào không?"

Vương Hoan bị dọa ngốc rồi,trên mặt mang biểu tình " Biết một ít liệu có đủ lý giải cùng Hà Tư Dã anh không" do dự chốc lát liền chọn lắc đầu.

Hà Tư Dã hai tay đan vào nhau để trước ngực, ngón tay thong thả gõ xuống cánh tay, tầm mắt lướt trên người Vương Hoan cuối cùng dừng lại ở khuyên tai: " Ý tứ chính là tuần này nhà trường bắt đầu kiểm tra dung nhan,dáng vẻ các cô."

Vương Hoan lập tức hoảng hoạn tháo xuống khuyên tai. Nhan Hề và hiệu trưởng có quan hệ, cùng học thần thân thiết, lại thi đứng thứ nhất toàn trường, còn muốn biểu diễn múa ba lê, đoạt hết nổi bật, vừa vặn thấy cô yếu đuối, tâm tư ghen ghét của các nữ sinh nổi lên muốn khi dễ, không dám làm việc quá lớn, liền ở những việc nhỏ nhặt khi dễ cô, hiệu trưởng cũng không có biện pháp vì cô ra mặt.

Không để mấy nữ sinh này lại khi dễ người, Hà Tư Dã cùng Thẩm Phi không đi ra ngoài nữa, mà ngồi chờ Nhan Hề lên biểu diễn mới rời đi.

Thẩm Phi vẫn luôn cùng Nhan Hề tán gẫu, đợi đến nửa giờ, trước lúc lên sân khấu hai phút, đột nhiên một người xông đến, vội vàng hướng Vương Hoan kêu: " Chuyện đĩa nhạc là như thế nào? Sao lại đưa cho tôi có một chiếc, không phải còn biểu diễn múa ba lê nữa sao, các cậu chỉ chuẩn bị một đĩa nhạc à?"

" Là hai cái mà, không phải một cái." Vương Hoan hơi sửng sốt: " Hàn Y Na, cô đưa mấy chiếc?"

Hàn Y Na cơ hồ lập tức nhìn về phía Hà Tư Dã giải thích: " Em có đưa hai chiếc, em thật sự đưa hai chiếc, em để ở trên bàn cậu ấy."

Hà Tư Dã phản ứng mau lẹ, lấy bao tay ủ ấm của Nhan Hề, nhét vào ngực cô bộ trang phục Street Dance: " Đi thay quần áo."

Mấy nữ sinh thấy thế luống cuống tay chân đội mũ vào chuẩn bị lên sân khấu, Nhan Hề nhanh chóng thay quần áo, trên khuôn mặt còn vương nét khổ sở chưa tan, nghe thấy MC giới thiệu đến lượt biểu diễn, cúi đầu đội mũ lưỡi trai đi lên sân khấu.

Hà Tư Dã vội túm lấy tay cô: " Lần này không được múa ba lê thì còn có lần sau. Ngẫm lại chắc là có người cố ý khi dễ em, hãy nhớ trong lòng nảy sinh ác độc, nhảy liền có lực, tức giận khổ sở gì đó liền phát tiết ra, hiểu không?"

Nhan Hề đôi mắt phiếm hồng, nắm tay dùng sức gật đầu.

*

Trên sân khấu bảy nữ xếp thành đội hình, Diêu Dao nhìn thấy không phải màn múa ba lê của Nhan Hề, kinh ngạc ngây người vài giây, đột nhiên bắt đầu hét lớn cổ vũ: " Nhan Hề! Nhan Hề! Nhan Hề!"

Thẩm Phi bật cười, quay đầu sang hỏi: " Ai là người cầm đĩa nhạc đi nhỉ? Vương Hoan hay vẫn là Hàn Y Na?"

Cùng lúc tiết tấu âm nhạc sôi động vang lên, vọng khắp sân vận động.

Hà Tư Dã híp mắt nhìn tiểu nha đầu, như suy tư lắc đầu.

Trên sân khấu, Nhan Hề đứng thứ nhất hàng cuối, từ cúi đầu dần dần ngẩng lên, hai mắt phiếm hồng trở nên đen bóng, có phẫn nộ, có tự tin, có mạnh mẽ.

Lấy thong thả bước chân nhảy mở màn, dưới chân nhẹ nhàng theo tiết tấu nhạc dần trở nên nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Từng động tác dần có lực, mạnh mẽ, tiết tấu dồn dập, thân thể cùng cánh tay luận động đều tràn ngập khí thế. Nhạc càng trở nên sôi động, ở giữ sàn nhảy, tiểu cô nương hai tay chống đất, hai chân xoay tròn một vòng, làm một cái động tác giải nhiệt. Bỗng nhiên hai tay cô căng chặt dùng sức đẩy toàn bộ thân thể chổng ngược dựng đứng, đầu chống xuống đất, hai chân cùng thân thể liên tục xoay tròn.

Giữa sân nháy mắt bùng nổ tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay.

" Mẹ nó! Cư nhiên không phải chỉ làm màu thôi a," Thẩm Phi cũng theo đám đông hò hét " Quá trâu bò! Tuyệt! Tuyệt! Hú_____"

Hà Tư Dã nhìn tiểu nha đầu đứng giữa sân khấu, ánh đèn huỳnh quanh vờn quanh thân, lại bị ánh mặt trời chiếu đến nheo mắt, nhưng nụ cười vẫn giữ ở trên môi chưa từng tắt.

Anh nhẹ nhàng nhéo mặt hình con thỏ trắng trên bao tay giữ ấm, mắt thỏ trắng nhìn dưới ánh mặt trời hồng hồng, nhưng thật ra nhìn cũng không phải hồng đến vậy.

Hiệu trưởng Phương ngồi giữa đài kích động vạn phần, vội vàng gọi điện cho người phụ trách ghi hình, gấp giọng hỏi: " Có quay được không? Có quay được không?"

Dương Phong cũng kích động đến luống cuống, đại hán thân cao mét chín, hai mắt hồng hồng như sắp khóc: " Quay được quay được, con gái quá lợi hại."

Hai người bọn họ mong chờ tới phần múa ba lê, nhưng nhìn đến tiểu cô nương nhảy vũ đạo mạnh mẽ như vậy, vẫn kích động vô cùng.

Nhan Hề sau khi xuống sân khấu vẫn luôn nở nụ cười, mồ hôi đầy đầu nhón chân nhìn xung quanh tìm người.

Lại không nghĩ có người tìm đến trước mặt cô, Nhậm Dịch Minh đưa cho Nhan Hề chai nước: " Hôm nay cậu thật đẹp."

" Cảm ơn, cảm ơn," Nhan Hề không nhận xua tay nói " Tớ không khát."

Nhậm Dịch Minh cười đến ôn nhu, bước một bước đến trước mặt cô: " Nhan Hề, tớ...."

Hàn Y Na ở một bên lúc nhìn thấy Nhậm Dịch Minh bước về phía bên này, liền tươi cười đi đến nâng tay muốn đón lấy chai nước, nhưng lại thấy hắn hướng về phía Nhan Hề đi tới, nháy mắt chết đứng, khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tin.

Bên này không đợi Nhậm Dịch Minh nói xong, Diêu Dao tay cầm khăn xông tới ôm lấy Nhan Hề: " A a a Nhan Nhan cậu quá tuyệt vời! Động tác yêu cầu độ khó cao như vậy mà cậu cũng làm được a! Cậu quá tuyệt! Quá trâu bò!"

Nhậm Dịch Minh khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi, Nhan Hề nói cảm ơn với Diêu Dao, tiếp tục nhìn quanh tìm người.

Diêu Dao bất mãn bĩu môi: " Tớ ở chỗ này cậu còn muốn tìm ai?"

Nhan Hề nhỏ giọng đáp lại: " Tìm anh tớ a."

" Anh cậu? Cậu không phải sợ anh ấy sao?" Diêu Dao khó hiểu " Cậu vì sao lại sợ anh ấy tới vậy?"

Diêu Dao tùy ý hỏi, Nhan Hề theo thói quen nghiêm túc trả lời: " Trước đây tớ bị anh ấy mắng, giống như có bóng ma tâm lý vậy, liền rất sợ anh ấy, tính tình anh ấy không được tốt cho lắm."

"Ba" một tiếng, rèm cửa phòng thay đồ được kéo ra, Thẩm Phi cho Nhan Hề một ánh mắt tự cầu bình an, nghiêng người tránh ra, nhường cho người đang ngồi phía sau.

Thẩm Phi nhe răng cười: " Tính tình không tốt a, anh Dã, trưa nay cậu có còn mang Nhan Hề đi mua quà sinh nhật cho tôi nữa không đấy?"

Hà Tư Dã hai chân lười biếng vắt chéo nhau, mười ngón tay đan lại để trên đầu gối, thoải mái vui vẻ đung đưa giầy da, đôi mắt nâu hoa đào khẽ híp ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Nhan Hề, miệng phát ra âm thanh trầm thấp mê người: " A, không mang."

*

Giữa trưa, trên đường đi bộ, Hà Tư Dã thong thả bước phía trước, Nhan Hề như con mèo nhỏ lẽo đẽo theo sau lưng cách anh nửa bước.

Nhan Hề cảm giác anh Tiểu Dã lại tức giận,cô cẩn thận nắm lấy một góc tay áo anh: " Anh Tiểu Dã, em xin lỗi, anh đừng giận được không, em không phải là cố ý nói như vậy."

Hà Tư Dã không quay lại nhìn cô, tiếp tục bước chân đi vào một cửa hàng quà tặng.

Đi qua một tủ kính trưng bầy nhẫn, Hà Tư Dã dừng bước chân, liếc mắt nhìn Nhan Hề, muốn nói lại thôi.

Nhan Hề nhớ tới sự việc trong hậu trường, cả người liền mềm mại xuống hướng về phía anh,giống như một chú cún nhỏ muốn cọ gần một chút sợ anh không thích lại nhích ra: " Cái nhẫn kia là của mẹ em để lại cho em."

Hà Tư Dã nhìn đến cô, tay không nhịn được xoa xoa đầu cô: " Tôi biết.

"

" Không phải," Nhan Hề lắc đầu " Không giống như anh nghĩ đâu."

" Hửm?"

Nhan Hề nhỏ giọng kể: " Nhà em gặp phải động đất, phòng ở đều sụp xuống, ba mẹ vì che chở cho em,mới,mới mất. Ba em mất trước, mẹ em sợ em cũng vì vậy mà ngủ rồi không tỉnh nữa, vẫn luôn nói chuyện với em, cố gắng chống đỡ đến hơi thở cuối cùng, khi mẹ nghe thấy âm thanh cứu hỏa tới thì đưa cho em chiếc nhẫn này, rồi mẹ liền không nói chuyện được nữa."

" Chiếc nhẫn này em luôn mang trên người, dù tắm rửa cũng không lấy xuống, em đeo nó cảm giác giống như mẹ vẫn ở bên cạnh em, anh Tiểu Dã, hôm nay thật sự cảm ơn anh."

Nhan Hề thành khẩn ngẩng đầu nhìn anh nói lời cảm ơn, trên mặt mang theo tươi cười: " Em đặc biệt cảm kích anh, thật sự, dù có nói bao nhiêu lời cảm ơn đi nữa cũng vẫn không đủ, tất cả em đều ghi tạc trong lòng."

Tiểu nha đầu tươi cười rạng rỡ, mắt lại chảy ra những giọt nước mắt, Hà Tư Dã nâng tay lau đi từng giọt: " Tiểu nha đầu ngốc, trông như tôi đang khi dễ em vậy."

Nhan Hề vội vàng lắc đầu: " Không có,không có."

Nhan Hề cảm giác được mình mẫn cảm quá rồi, bật cười: " Đúng rồi, em còn một dì nhỏ, dì đối với em rất tốt, nhưng từ lúc em còn nhỏ dì đã đi lấy chồng, từ đó đến nay vẫn không có tin tức gì, lúc ở nhà cô nhỏ, đêm nào em cũng nằm mơ dì ấy lái siêu xe tới đón em đi."

Hà Tư Dã nghe cô nói liền bật cười,xoay người bước đi: " Trí tưởng tượng không tồi."

Trong tiệm quà tặng mở một bài hát đang thịnh hành, Nhan Hề nhìn thấy Hà Tư Dã cười, tâm tình thả lỏng rất nhiều, chậm rãi đi theo anh vừa hát theo lời bài hát.

Hà Tư Dã nghe thấy cô hát dừng bước chân trước một tủ kính.

Tiểu nha đầu này cũng thật nhiều tài năng, hát thật giống với ca sĩ đang hát bài hát kia.

Hà Tư Dã lấy từ trong tủ kính ra một mô hình xe ô tô màu đỏ hiệu Ferrari nhìn ngắm, thuận miệng hỏi: " Từng học qua ca hát?"

" Tiểu học em được ở trong nhóm hợp xướng, họ hát rất giỏi."

Nhan Hề đã hoàn toàn thả lỏng trước mặt Hà Tư Dã,lời nói càng thêm tự tin: " Thầy giáo nói em đây là thiên phú đó."

Hà Tư Dã buông mô hình ô tô xuống, lại cầm lên mô hình xe máy: " Hay bắt chước thể loại gì?"

" Em hay bắt chước giọng hát của một vài ca sĩ,hoặc là một số lời thoại trong phim ".

" Hửm?"

Nhan Hề nhìn thấy bộ dáng anh có vẻ không tin,túm lấy tay áo anh kéo anh nhìn mình: " Thật đó, em làm cho anh xem."

Hà Tư Dã hứng thú nhìn cô, Nhan Hề thanh giọng khụ khụ hai tiếng,bắt chước nói vài lời thoại trong ti vi.

" Nương ta đã từng nói cho ta, nếu có một ngày, ta nhìn thấy cha mình, muốn ta hỏi ông một câu."

" Chàng còn nhớ rõ năm ấy bên hồ Hà Vũ sao?"

" Còn có một câu mà Tiểu Yến Tử cũng không biết."

" Quân đương như bàn thạch, thiếp đương như bồ vi.

Bồ thảo nhận như ti, bàn thạch vô chuyển di."*

(*Tạm dịch: Chàng giống như tảng đá, thiếp giống ngọn cỏ lau. Cỏ lau dẻo như tơ, hòn đá không chuyển rời)

Nhan Hề đôi mắt nai mở to nhìn chằm chằm Hà Tư Dã, tuy cùng diễn viên bộ dáng không giống, nhưng đôi môi run run, từng câu nói ra thong thả mang theo chất vấn, mũi phát ra âm thanh nức nở, trong mắt hàm chứa lệ, thần thái nhu nhược đáng thương lại bắt chước giống đến 9 phần.

Thời điểm bắt chước lại cô hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ,chớp mắt liền nhập vai diễn, bắt chước xong liền cười, đôi mắt to vẫn còn ánh nước nhìn Hà Tư Dã truy vấn: " Anh Tiểu Dã, như thế nào như thế nào?"

Hà Tư Dã lúc này lại không cười, lông mày nhíu lại, vẻ mặt như suy tư: " Xấu."

Nhan Hề: "........"

Lời edit:

Khoảng thời gian này mình nhận được lời góp ý của một bạn beta, cho rằng mình nên đổi lại toàn bộ xưng hô và lối hành văn còn hơi hướng cv, mình thấy khá hợp lý nên nhưng chương trước mình đã đăng đều có sửa lại. Các độc giả có đọc bản trước kia giờ có thể quay lại ngó dùm mình chút nha. Cho mình chút ý kiến nhé.
Bình Luận (0)
Comment