Edit: uyên ương mộng
Beta: Moè
Bé con trước kia luôn mặc đồng phục rộng thùng thình che kín toàn thân, lúc này đây lại mặc váy liền thân, lộ ra hai cánh tay trắng nõn tinh tế.
Bàn tay cầm lấy tay anh của cô không vì cô lớn lên mà to ra, so với tay anh còn nhỏ hơn không ít.
Toàn thân Hà Tư Dã chợt thả lỏng hơn, chờ bé con thúi này khóc xong vậy.
Nhìn đến cô lại làm anh nhớ đến cái khung ảnh cô để lại. Nhớ tới việc mình đổ oan cho cô, trong lòng hiện lên một chút tự trách.
Lại nghĩ đến những lần anh cứu cô khi bị khi dễ, lần dượng cô đánh cô, giải quyết tất cả những người đó, rồi còn giúp cô học bổ túc, giúp cô quét tuyết, bắn pháo hoa, thả đèn khổng minh, ở bên cô cùng quỳ trước linh cữu bà ngoại, tức giận lại bùng lên.
Thẩm Phi cùng Diêu Dao đứng ở đằng xa khẩn trương nhìn hai người bọn họ, kết quả nhìn một lúc, chỉ thấy Nhan Hề cầm cánh tay Hà Tư Dã đứng bất động, hai người đứng đó đã được gần năm phút rồi a.
Thẩm Phi liếc qua Diêu Dao ra hiệu tiến lại gần, muốn đi giải vây giúp bọn họ.
“Ha ha ha,” Thẩm Phi cười gượng “Thật có duyên ha! Nhan Hề, lại đây, anh Phi dẫn em đi thăm quan cái hồ này...”
Diêu Dao che mặt không nỡ nhìn, cái này mà gọi là giải vây sao, đành rút từ trong túi ra khăn giấy lau nước mắt cho Nhan Hề:
“Nhan Nhan, chúng mình đi lấy đồng phục quân sự đi?”.
“Anh Thẩm Phi, chắc anh với tứ gia còn có việc, hai người cứ đi trước đi.”
Hà Tư Dã gạt tay Nhan Hề ra, Nhan Hề đôi môi run rẩy, nước mắt lại rơi, khóc lóc nức nở, cầu xin tha thứ:
“Anh Tiểu Dã, anh đừng giận nữa được không? Đừng tức giận nữa mà!”
Hà Tư Dã hít một hơi, bình ổn lại cảm xúc, rứt khoát tránh đi tay của cô đang muốn bắt tới, tay phải đút vào túi quần lấy ra tờ 50 tệ nhét vào trong tay cô.
*
Hà Tư Dã cuối cùng vẫn không chịu nói chuyện với Nhan Hề, buổi chiều trên đường trở về Lộc Nhi Loan cô vẫn luôn im lặng.
Khi tới nơi, Nhan Hề xuống xe nhẹ nhàng đi vào trong sân, Phương Nhiên Với Dương Phong đứng trước cửa, vừa thấy cô liền chạy tới, cao hứng, kích động ôm cô vào lòng, ba người đứng một chỗ ôm nhau khóc.
Đây thật sự là một niềm vui quá bất ngờ, Phương Nhiên cùng Dương Phong tuy rằng thỉnh thoảng có gọi điện cho Nhan Hề hỏi thăm cuộc sống với tình hình học tập, nhưng chưa bao giờ cô bé lộ ra tin tức muốn thi đại học C, lại còn thi vào khoa vật lý.
Bây giờ Nhan Hề học ở đây bốn năm đại học, không tính đến lúc học thêm nghiên cứu sinh, vậy là còn ở đây rất lâu nữa, Phương Nhiên chỉ cần nghĩ đến đấy thôi đã cao hứng muốn chết rồi, trên bàn cơm không ngừng gắp thức ăn cho Nhan Hề.
Sau bữa cơm, phảng phất mọi thứ lại trở về như lúc Nhan Hề chưa rời đi, không khí đầy thân mật và ấm áp.
Buổi tối, Nhan Hề lên phòng tưới hoa, lại xuống tủ lạnh viết một tờ giấy nhắn rặn dò Phương Nhiên cùng Dương Phong, bên dưới vẽ hai khuôn mặt cười xinh xắn.
Cô nhớ Diêu Dao nói, buổi tối nay có người muốn tỏ tình với anh Tiểu Dã, cô muốn trở về ký túc xá nhìn xem.
Nhan Hề không muốn ở lại Lộc Nhi Loan, Dương Phong đành lái xe đưa cô về ký túc xá trường học.
Ở trên xe, Dương Phong nhẹ giọng nói chuyện với Nhan Hề:
“Ở trường học con đã gặp anh Tiểu Dã chưa?”
Bả vai Nhan Hề sụp xuống, giọng nói bất lực:
“Anh Tiểu Dã vẫn còn giận con ạ.”
Dương Phong vỗ vào tay lái cười to:
“Thằng nhãi ranh, tức giận cũng đủ dai.”
Nhan Hề thầm nghĩ, ‘chú Dương còn cười được, sao không chịu giúp cô nghĩ biện pháp gì chứ’.
Dương Phong nhìn ra suy nghĩ của Nhan Hề, nâng tay xoa xoa đầu cô:
“Anh Tiểu Dã của con từ bé đến lớn chính là mạnh miệng nhưng mềm lòng, nghe chú, con cứ đứng trước mặt nó khóc vài lần là được rồi.”
Nhan Hề: “.....”
Cô khóc còn chưa đủ sao?
“Con còn nhớ lúc nhỏ con mới khóc hai lần, Tiểu Dã đã phải lau nước mắt cho con không?”
Nhan Hề chớp chớp đôi mắt nghĩ, ‘đúng vậy a, lỡ như cô khóc vài lần anh liền tha thứ cho cô thì sao.’
Nhưng cô nghĩ lại lúc trưa nay thì hơi chần chờ:
“Nhưng mà trưa nay con đã khóc một hồi trước mặt anh ấy, vậy mà anh ấy vẫn không nói chuyện cùng con, một chữ cũng không nói.”
Dương Phong “Hả?” một tiếng, lại “Này” một tiếng:
“Cái này thật ra chú cũng không biết, dù sao lúc dì con khóc, bảo chú làm gì cũng được.”
Nhan Hề thầm nghĩ ‘chắc hẳn khóc đối với anh Tiểu Dã là hữu dụng a’.
Có khi nào cô khóc chưa đúng phương pháp?
Hay là địa điểm khóc chưa đúng?’
Nhan Hề xuống xe tạm biệt Dương Phong, trên đường đi về ký túc xá, cô thấy tốp năm tốp ba nữ sinh đang vượt qua cô chạy về phía ký túc xá nam, vừa đi vừa lớn tiếng thảo luận “màn thổ lộ dưới lầu ký túc nam sắp bắt đầu rồi.”
Lại nhìn thấy Diêu Dao đang từ trên lầu đi tới, hai người gặp nhau liền nắm tay chạy đi xem.
Ngày trước Nhan Hề mới gặp qua một lần nữ sinh thổ lộ với Hà Tư Dã tại nhà ăn, cho nên hiện tại nghe thấy anh được tỏ tình thì hơi kinh ngạc, còn rất muốn xem náo nhiệt.
Ký túc xá năm ba phòng 303, Thẩm Phi đứng ở ngoài ban công nhìn xuống dưới lầu, cô gái tỏ tình đã bày xong nến thành hình trái tim trên mặt đất, giờ đang đi vùng quanh châm lửa.
Nhân lúc Hà Tư Dã đi tắm rửa, Thẩm Phi cùng Tả Quái bày ra đồ nghề bói toán, Tả Quái nói:
“Tôi chắc chắn lần này tứ gia sẽ không ra ban công nhìn dù chỉ một chút.”
Thẩm Phi lại không cho là vậy:
“Tôi thì lại khẳng định tứ gia sẽ đi xem.”
Hai người nói qua nói lại liền quyết định lấy ba ngày mời cơm để làm tiền cược.
Hà Tư Dã tắm rửa xong đi ra, Thẩm Phi lập tức nói lớn:
“Cô gái này có vẻ rất kiên trì đó, việc xấu hổ như vậy mà vẫn làm được, lần này cậu định làm cô ta mất mặt như thế nào a?”
Hà Tư Dã tóc còn đang nhỏ từng giọt nước, tay cầm khăn bông ngồi xuống ghế lau khô, giọng điệu hờ hững:
“Ba phút nữa chủ tịch hội sinh viên sẽ đến xử lý.”
“Mẹ nó, ha ha ha ha cậu đủ tàn nhẫn,” Thẩm Phi cười ngã lăn ra giường “Tứ gia vẫn trâu bò như xưa a!”
Thẩm Phi cười đủ, lồm cồm bò dậy dò xét:
“Cậu thật sự không nhìn một chút sao?”
Hà Tư Dã giọng điệu đã mất kiên nhẫn:
“Xem cái rắm, tại sao cậu lại thích xem náo nhiệt của người khác như vậy?”
Thẩm Phi: “......”
Thẩm Phi thử dụ Hà Tư Dã ra ban công:
“Cô gái kia hình như muốn hát.”
Hà Tư Dã mặt không biểu tình:
“Tôi nghe nhạc là đủ rồi, nghe cô ta hát làm gì.”
Thẩm Phi: “.....”
Thẩm Phi không từ bỏ ngó xuống lần nữa, từ xa nhìn thấy hai thân ảnh đi tới liền huýt sáo:
“A! Diêu Dao với Nhan Hề cũng đến xem náo nhiệt kìa!”
Vừa nghe thấy hai chữ “Nhan Hề”, Hà Tư Dã không tự chủ đứng bật dậy, chạy ra ban công, nhìn xuống dưới thăm dò.
Thẩm Phi:???????
Ai vừa rồi mới mắng hắn thích xem náo nhiệt????
Hà Tư Dã vừa xuất hiện ở ban công, phía dưới đã nổi lên một trận ồn ào kèm theo tiếng vỗ tay vang dội.
Hà Tư Dã liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nhan Hề đang chen lấn trong đám đông, hai tay đưa lên miệng làm thành hình cái loa, theo mọi người la hét.
Đôi mày kiếm không nhíu chặt lại, thần sắc phức tạp.
Ban ngày vừa mới đứng trước mặt anh khóc đến thương tâm khổ sở, vậy mà buổi tối đã hăng hái mừng rỡ như vậy rồi, cũng không biết đâu mới là thật lòng.
Thẩm Phi đứng bên cạnh mừng rỡ hoan hô, Tả Quái mặt xám như tro tàn.
Tả Quái đau lòng ba ngày cơm, an tĩnh một lát liền lân la lại thăm dò:
“ Anh Phi, ngày đó cô gái chạy theo sau người đuổi tôi các cậu biết đúng không?”
Thẩm Phi cẩn thận suy nghĩ hai lần câu hỏi này mới rõ ràng:
“Cậu nói Nhan Hề hả? Đúng vậy a.”
Hà Tư Dã đứng ngoài ban công khẽ nheo đôi mắt hoa đào, khí lạnh quanh thân dần dần hình thành.
Tả Quái vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường, tiếp tục nói:
“Hội kịch nói bọn tớ định mời cô ấy tham gia, cậu thấy thế nào? Cô ấy lớn lên thật đẹp a, đôi mắt quá có linh khí, toàn thân mang khí chất như tiên nữ ấy, tết Nguyên Đán sắp tới tham gia một vai diễn trong đội kịch thì quá tốt nhỉ?”
Quanh thân Hà Tư Dã khí lạnh bùng phát, đôi mắt hoa đào híp nhẹ bắn ra vô số tia băng hướng về phía Tả Quái:
“Con mẹ nó, ai cho phép đi.”
Tả Quái: “.....”
*
Đêm hôm sinh viên mới nhập học, màn tỏ tình của cô gái với Hà Tư Dã bị hội trưởng hội sinh viên mắng một trận, cuối cùng kết thúc tại đó.
Sau một tuần học quân sự, các sinh viên chính thức bắt đầu nhập học, cùng lúc này các câu lạc bộ cũng bắt đầu tuyển thành viên mới.
Nhan Hề còn chưa nghĩ tới muốn tham ra câu lạc bộ nào, Diêu Dao thật ra lại rất hào hứng xem xét từng câu lạc bộ, nghe nói hội trưởng hội học sinh rất đẹp trai, tuy chưa được nhìn thấy mặt, nhưng Diêu Dao lại có cảm giác như đang rơi vào bể tình, nhất quyết phải ra nhập hội học sinh.
Nhan Hề vẫn luôn vướng vào suy nghĩ ‘làm thế nào để nói chuyện với Hà Tư Dã’, bọn họ còn phải học cùng trường hai năm nữa, không thể cứ để như này được.
Anh Tiểu Dã cũng không có khả năng tức giận tới hai năm nữa, sớm nói chuyện ngày nào thì tốt ngày đó.
Nhan Hề để Diêu Dao đi dò hỏi Thẩm Phi lịch học của Hà Tư Dã, vừa vặn có một môn ngoại khóa học chung với nhau, như vậy là sẽ có thời gian nói chuyện với anh Tiểu Dã.
Cô vội vàng cầm sách vở lén lút đi lên cầu thang vào lớp học.
Trên cầu thang đi tới lớp học, Hà Tư Dã thong thả đi từng bước, phòng ký túc xá Hà Tư Dã có bốn người, nhưng thật ra chỉ có hai người học chung khoa, còn lại trong đó có một người khoa máy tính là Thẩm Phi.
Thẩm Phi đánh cược thắng với Tả Quái, lúc nãy còn đang ầm ĩ một trận ở cầu thang với hắn, lúc này ở trong phòng học lại nhỏ giọng nịnh hót nói chuyện với Hà Tư Dã:
“Nhan Hề vừa gọi cho tôi muốn biết lịch học của cậu, tôi vừa mới nói cho em ấy rồi.”
Thẩm Phi vừa nói rứt lời, một nữ sinh đi qua bên người hắn ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Hà Tư Dã.
Hà Tư Dã lạnh lùng “bang” một cái, vứt quyển sách giáo xuống mặt bàn trước mặt nữ sinh kia:
“Chỗ này có người rồi.”
Hai phút sau, cánh cửa phía cuối lớp bị một người thật cẩn thận đẩy ra, lỗ tai Hà Tư Dã giật giật, mặt lạnh lùng không biểu cảm đem quyển sách ở vị trí bên cạnh lấy về.
Nhan Hề chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy thân hình Hà Tư Dã, cô khom lưng đi qua từng dãy bàn đến chỗ trống bên cạnh anh:
“Anh Tiểu Dã, chỗ này còn trống không ạ?”