Edit: uyenuongmong Beta-er: Taco- Moè
Hà Tư Dã dáng người thon gầy, rũ mắt sắn ống tay áo sơ mi, lộ ra cẳng tay trắng nõn có thể nhìn thấy từng mạch máu màu xanh, làm nổi bật đồng hồ màu đồng trên cổ tay. Áo sơ mi trắng, cổ áo thẳng tắp, tay áo sắn tới khuỷu tay, cẩn thận không chút cẩu thả. Anh thoáng động, tay đỡ xe đạp: " Ngồi lên đi."
Nhan Hề nhát gan, sợ bị ngã, cô đã từng bị ngã từ nóc nhà xuống đất, mông đau đến phát khóc, cánh tay cùng đầu gối đều bị trầy da chảy nhiều máu, nên có bóng ma tâm lý. Đôi tay cô gắt gao nắm chặt tay lái, chân phải dẫm lên bàn đạp, đạp xe nửa vòng mà thử đi về phía trước.
" Chân trái cũng dẫm lên đi, không được để xuống đất. Không cần phải sợ ngã."
Hà Tư Dã ra lệnh.
Nhan Hề nỗ lực thử nâng chân trái lên, nhìn thấy xe loạng choạng liền hoảng sợ, càng sợ càng không giữ được thăng bằng, cô hoảng loạn tìm kiếm thăng bằng bên chân trái sau đó liền hạ xuống đất.
Hà Tư Dã giọng nói đã mất kiên nhẫn: " Tôi nói rồi, sẽ không để cô ngã, cô còn sợ cái gì? Không muốn học thì nghỉ."
Nhan Hề sợ Tiểu Dã ca tức giận, mắt phiếm hồng run run nói: " Tiểu Dã ca, em sẽ cố gắng học tốt, anh đừng chán ghét em được không?"
Hà Tư Dã không muốn cùng cô nói chuyện, đã đi năm vòng quanh cây hòe già, dù là gỗ mục thì cũng nên thông rồi chứ. Vậy mà cô ta còn không học được, sợ đầu sợ đuôi, quá lãng phí thời gian của anh.
" Một vòng cuối cùng." Hà Tư Dã trầm giọng, nhịn xuống tức giận: " Học không được nữa liền kêu lái xe đưa cô đi học đi, đại tiểu thư."
Nhan Hề nghe được giọng anh, một cỗ châm chọc trong thân thể lan tràn, chảy vào từng mạch máu. Cô cắn răng nghĩ " lần này nhất định phải nâng được chân trái lên, nhất định phải đi được một vòng này".
Rốt cuộc, cô nâng lên chân trái đi được gần một vòng, nhưng sau đó vì khẩn trương mà dùng lực hơi lớn,xe mất đi thăng bằng, nghiêng sang một bên như muốn ngã, nội tâm bất an cô không nhịn được chân trái lại hạ xuống đất, thất bại.
Hà Tư Dã trong khoảnh khắc mất đi kiên nhẫn, xoay người đi: " Không dạy nữa, cô tự mình học đi."
*
Buổi trưa nắng gắt, trời xanh thẳm không gợn mây. Buổi tối liền nổi lên gió lớn cùng mưa to tầm tã.
Thẩm Phi lái xe đưa Hà Tư Dã đến đầu ngõ, anh bung dù xuống xe, gió lớn cùng mưa tạt lên dù, cây dù không che được hết liền tạt ướt quần cùng giầy, anh bước chân chững chạc, thần sắc ung dung. Đi qua người người vội vàng tránh mưa,nhìn như anh đang bung dù đi trong nhà mình, nhàn nhã tản bộ.
Chợt bước chân dừng lại trong màn mưa.
Trong ngõ nhỏ, một chiếc xe màu hồng nhạt, trên xe bóng dáng tiểu cô nương gầy yếu cả người ướt đẫm, khuỷu tay cùng lưng dính toàn bùn bẩn, không biết đã bị ngã bao nhiêu lần. Cô ngược gió hứng mưa, bóng dáng lẻ loi, chân phải không ngừng đạp nửa vòng, cố gắng ổn định thăng bằng,chân trái run run dẫm lên đi.
Nửa vòng, một vòng, hai vòng, chân trái chưa rơi xuống đất, xe đạp chưa nghiêng.
Đêm,mưa to gió lớn, trong ngõ nhỏ, cô gái giống như cỏ dại, quật cường, ngoan cố trong mưa mà lay động sinh trưởng.
*
Nhan Hề cuối cùng cũng học được cách đi xe đạp,không cần lái xe đưa cô đi học, nhưng lại bị mưa gió làm cho sinh bệnh. Cô sốt cao đến viêm amidan, lại chảy nước mũi cùng ho khan, vốn thân thể đã gầy yếu, giờ nhìn càng làm người thương đến đau lòng.
Nhan Hề đã ba ngày không đi học, trong lòng gấp đến độ không được rồi, mỗi ngày đều cầu Phương Nhiên: " Dì, con hết khó chịu rồi, có thể đi học được a."
Nhìn bề ngoài Phương Nhiên có vẻ ôn nhu, nhưng tính cách lại rất cường thế: " Dì là hiệu trưởng, dì nói nghỉ là được. Con ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, thứ 2 tuần sau rồi đi."
Thẳng đến một tuần sau, bệnh của Nhan Hề rốt cuộc cũng khỏi. Cô cuối cùng cũng được đi học, cao hứng cười đến hiện lên hai má lúm đồng tiền thật sâu. Thích thú mà đạp xe đi học.
Trong nhà có xe, liền có đạo lý nào để con nhà mình đi xe buýt đi học, nhưng đứa nhỏ nếu thích đi xe đạp thì liền để cho con đi.
Nhan Hề đạp xe, mặc áo đồng phục màu xanh lam xen trắng, tóc ngắn bị gió thổi lung tung rối loạn, trong lòng lại vui vẻ vô cùng, rốt cuộc không cần tài xế đưa đón cô nữa.
*
Hàn Y Na sau một tuần cô nghỉ đã không còn ngồi cùng bàn với cô, một mình cô ngồi một bàn thật cô đơn, nhàm chán chỉ có thể vẽ tranh. Hàn Y Na nhìn thấy Nhan Hề đến siêu vui vẻ, đầu tiên là quan tâm đến cô như thế nào, đã khỏi hẳn chưa, sau đó liền không nhịn được mà cùng cô bát quái*.
*Buôn chuyện Hàn Y Na ngũ quan xinh xắn, là hoa khôi nhưng tính cách tốt, không kiêu ngạo, thời điểm nói bát quái đều rất đẹp, không ồn ào.
" Cậu có biết Dương Diêm ban hai vì cái gì chọc tới anh trai cậu không?"
Nhan Hề lắc đầu. Cô rất ít nói, phần lớn thời gian chính là gật đầu hoặc lắc đầu. Hàn Y Na không trông cậy vào Nhan Hề nói lại, cho nên chính mình tiếp tục nói: " Nghe nói Dương Diêm thích anh trai cậu, nhưng bị anh cậu từ chối, Dương Diêm liền gây phiền toái cho anh cậu."
"Còn có còn có, anh trai cậu cũng thật lợi hại, cậu chưa từng nói đến anh trai cậu lợi hại vậy a?"
Nhan Hề me mang: " Hả?"
"Cậu không biết? Cậu như thế nào lại không biết? Anh trai cậu là học thần* a!"
*thần đồng " Anh ấy thời điểm sơ trung* đã được trường nước ngoài gửi thư mời học, đến cao trung liền càng nhiều."
*Cấp hai " Ban một đã đi nước ngoài tham gia Olympic vật lý quốc tế lấy huy chương vàng, ban hai liền bắt đầu tham gia phòng thí nghiệm vật lý của trường đại học."
" IMO*, còn có ở VEX** giành giải vô địch thế giới, nhiều lắm,dù sao không đếm rõ số lượng giải thưởng, Harvard cùng MIT đã sớm gửi thư mời cho anh ấy, thật lợi hại a!!"
*Olympic toán học quốc tế **Cuộc thi sáng tạo robot Nhan Hề nghe được trên người từng đợt tê dại, dọc theo cột sống, cô bị chấn động rồi. Cô chỉ biết Tiểu Dã ca hay cùng cậu Dương tới đại học học tập, cô lại chưa từng biết anh đã giành nhiều giải thưởng như vậy. Tiểu Dã ca quá ưu tú, là cái loại mà cô vĩnh viễn không bao giờ sánh được, anh như đứng ở mây cao phía trên mà cô như ở dưới vũng bùn, cho dù cô có cố gắng bò lên cũng chưa chắc chạm được tới chân anh.
Nhan Hề nhẹ nhàng rũ mắt, cô từng ở cuộc thi giữa năm sơ trung đạt hạng nhất, nhưng so ra hoàn toàn không tính là cái gì. Cô muốn nỗ lực cuộc thi lần này đạt hạng nhất,tuy cùng Tiểu Dã ca không thể so sánh, nhưng cũng không thể làm cậu với dì thất vọng được.
" Nhan Hề" bên cạnh bàn vang lên tiếng gọi: " Một tuần cậu không có đến trường, tớ giúp cậu học bổ túc nhé."
Nhan Hề quay đầu qua,là lớp phó học tập, cậu ngồi bên cửa sổ, vừa vặn ngược sáng, từng tia nắng dừng trên sườn mặt đẹp đẽ lại tinh tế làm cả người hắn như phát sáng.
Nhan Hề không cùng mọi người trong lớp nói chuyện, cho dù thời điểm trước đây ngồi cùng Hàn Y Na cũng thường là cô ấy nói còn cô nghe. Đột nhiên hiện tại nghe lớp phó học tập nói chuyện giúp cô bổ túc học, cô có chút không quen, cả người liền lúng túng: " Không, không cần đâu, như vậy quá phiền toái cậu, tớ cảm ơn."
Nhậm Dịch Minh âm thanh ấm áp ôn nhu: " Là chủ nhiệm lớp phân phó, không phiền toái, từ hôm nay bắt đầu, mỗi ngày sau tan học tớ giúp cậu bổ túc một giờ."
Hàn Y Na giữ mày hiện lên nét không vui, lại thực mau cười rộ lên: "Oa, Tiểu học bá, tớ đây liệu có thể đi theo cùng học không a?"
Nhậm Dịch Minh nghiêng đầu nhìn Hàn Y Na: " Cậu thi đứng thứ mười toàn ban, còn cần học bổ túc?"
"......"
*
Nhậm Dịch Minh nói là chủ nhiệm phân phó, Nhan Hề phỏng đoán có thể là do dì dặn dò, liền không cự tuyệt nữa. Liên tiếp ba ngày sau buổi học Nhậm Dịch Minh bổ túc cho cô, vẫn luôn thực nỗ lực không từ bỏ.
Trong tiết thể dục, Hàn Y Na nhỏ giọng bên tai Nhan Hề: " Có người nhìn cậu không vừa mắt, cậu nên cẩn thận a."
Nhan Hề không hiểu.
" Ai nha, cậu chọc phải Diêm học tra**, lại có học thần chống lưng, còn có giáo thảo* Nhậm Dịch Minh dạy bổ túc. Cậu hiện tại đang nổi tiếng a, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, liền có người không vừa mắt cũng phải thôi."
*hotboy của trường**
người học rất dở, đứng gần cuối khốiNhan Hề sau khi nghe xong "Hả" một tiếng,kỳ thật cô vẫn không hiểu sự việc cho lắm.
Tiết thể dục kết thúc trở lại lớp, Nhan Hề liền hiểu. Cô nhìn sách trên bàn từng quyển bị xé rách, toán,vật lý,tiếng anh, lông mi run run,toàn thân chấn động. Trên mỗi một trang sách bị xé đều có chữ viết bằng bút lông đen đậm màu,phá lệ bắt mắt: Sau này cách Nhậm Dịch Minh xa một chút, nếu không giờ thể dục tiếp theo liền biết.
(Trong bản cv có ghi là Chức Dịch Minh, nhưng ngay từ đầu tác giả có ghi là họ Nhậm, nên mình cứ để họ Nhậm nhé)
Ký ức từ rất nhiều năm về trước phảng phất trở về lần đầu tiên bị đánh, trên mặt nóng rát đau đớn, nhưng nàng không thể khóc, nỗ lực mở to mắt hết cỡ để nước mắt không rớt xuống, nỗ lực kìm chế, nhẫn nhịn đến phát đau, cả người rét run.
*
Ở nhà ăn, Thẩm Phi đang lẽo đẽo theo sau lưng Hà Tư Dã lải nhải: " Cho tớ mượn một ngàn thôi, chỉ một ngàn thôi mà, tớ muốn mang cô ấy đi công viên hải dương chơi, còn muốn mời cô ấy ăn cơm, một ngàn hẳn là đủ rồi."
(Bạn Thẩm Phi chỉ khi nào cần mượn tiền nhờ vả mới xưng tớ nhé, TQ chỉ có một ngôi xưng nên mình đổi cho hợp lý ạ)
Hà Tư Dã sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi, cổ áo mở hai nút lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo, hầu kết phập phồng, tiếng nói lười biếng phát ra: " Đi công viên hải dương? Ấu trĩ. Tiền của tôi còn cần dùng để mua xe, không dư để cho cậu mượn."
"......"
Tìm vị trí ngồi xuống,Thẩm Phi liền nhìn thấy Nhan Hề: " Tứ gia, em gái cậu kìa, có muốn cùng cô bé ngồi ăn?"
Hà Tư Dã lãnh đạm liếc mắt nhìn một cái, nâng khay cơm hướng ngược lại bước đi.
Thâm Phi "Bày đặt" một tiếng, cười đi qua chào hỏi: " Nhan Hề?"
Nhan Hề ngẩng đầu, Thẩm Phi liền sửng sốt. Tiểu cô nương đôi mắt nai ngập nước đỏ bừng, trên mặt tràn đầy ủy khuất muốn dấu cũng không dấu được, nước mắt bên khóe giống như chỉ cần chớp liền rơi.
" Mẹ nó."
Thẩm Phi quay đầu lại hô to: " Tứ gia! Em gái cậu lại bị người ta khi dễ!"
Nhan Hề vội vàng túm lấy Thẩm Phi ngăn cản, thiếu niên thân ảnh thon dài cũng đã dừng chân lại, anh chậm rãi xoay người, trên mặt viết rõ cảm xúc không kiên nhẫn.
Tác giả có lời muốn nói:
Các tiểu tiên nữ có thể nhìn vào trọng điểm, không sai biệt lắm thì mỗi lần Thẩm Phi: "....." có biểu cảm này thời điểm, thì mặt sau Tứ gia của chúng ta liền bị vả mặt a ha ha ha!!!!!!!
Edit: cầu bình luận a!!!!!!