Edit: uyenuongmong
Beta: Moè
Giữa tháng mười hai, thành phố Tân Hải nhiệt độ hạ nhanh chóng.
Giờ tự học buổi tối kết thúc, trên bục giảng chủ nhiệm lớp gõ bàn: " Im lặng, không được nói chuyện nghe thầy nói."
" Buổi tối trời có tuyết, lớp chúng ta bị phân đến nhà thực nghiệm quét, các bạn nam trong lớp vất vả một chút sáng mai....."
" Thầy ơi, hiện tại không phải đều là nam nữ bình đẳng cùng công bằng sao," Lý Vũ Tĩnh nhấc tay nói " Chúng em ở ký túc xá xung phong quét trước, lần sau lại tới nam sinh đi."
Lý Vũ Tĩnh quay đầu lại nhìn Nhan Hề: " Nhan Hề, mỗi ngày cậu đều tới sớm nhất, ngày mai cậu theo chúng tớ ở lại ký túc xá cùng nhau quét tuyết?"
Lý Vũ Tĩnh là bạn ngồi cùng bàn với Hàn Y Na, lần trước lúc công bố điểm thi âm dương quái khí châm chọc Nhan Hề, hiện tại lại cười giống như là bạn tốt.
Lý Vũ Tĩnh đều đã nói công bằng, chủ nhiệm lớp cũng không thể không cho Nhan Hề tới, chỉ đành phải gật đầu
" Các em thương lượng đi, nhưng trước khi vào học cần dọn xong tuyết."
Diêu Dao vẻ mặt không vui quay sang nói: " Các cậu ấy thấy cậu hiền liền định khi dễ, xem bọn họ muốn chọc tớ, tớ liền đập chết nha, sáng mai tớ cũng tới."
" Tớ không có việc gì," Nhan Hề nhỏ giọng nói: " Sáng mai cậu đừng đến."
" Không, mai tớ liền tới." Khí phách ngự tỷ lan tràn.
Một đêm tuyết rơi lớn, mái hiên hai bên ngập tuyết, cây táo trong viện được bao trùm một màu trắng phau phau, những bông tuyết như lông ngỗng rơi một đêm rốt cuộc ngừng.
Nhan Hề bảy giờ năm đến trường học, chậm mất năm phút đồng hồ, vội vã xuống xe hướng tới tài xế nói hẹn gặp lại, chạy trên lớp tuyết hướng tới phòng thực nghiệm.
Đến nơi, nhìn đến phòng thực nghiệm, Nhan Hề liền ngẩn ra, trước cửa trống trơn không bóng người.
7h50, cao trung ban ba một loạt học sinh tiếm vào, Hà Tư Dã lười biếng ghé trên mặt bàn.
Áo lông trắng cao cổ dựng thẳng che khuất vành tai cùng môi mỏng,mũ áo khoác lông vũ chùm bên ngoài đầu che kín toàn bộ tóc cùng hai mắt.
Rõ ràng trong lớp có máy sưởi,lại cứ như anh đang ở bên ngoài.
Thẩm Phi chạy vội tới sốc mũ Hà Tư Dã: " Em gái cậu còn đang ở bên ngoài quét tuyết kìa, đi giúp em ấy a!!"
Mũ nhấc lên,Hà Tư Dã mặt phiếm hồng, mơ màng.
" Cậu! Mẹ nó? Cậu bị sốt? Cậu đi thế quái nào mà còn bị cảm? Đi bệnh viện?"
Hà Tư Dã giọng nói nghẹn ngào, âm mũi dày đặc: " Không đi,phiền."
Đội mũ lên, tiếp tục ngủ.
Thẩm Phi biết lúc này không nên phiền tiểu tứ gia, nhưng mà tiểu nha đầu đáng thương còn đang ở ngoài trời đầy tuyết, hắn nhỏ giọng nói: " Đều đã vào học, em gái cậu còn ở ngoài kia quét tuyết, hơn nữa chỉ có một mình a."
Hà Tư Dã bực bội đá hắn: " Cậu biến, tôi không đi!"
Thẩm Phi: "......."
*
Nhan Hề đã quét một giờ, giáo viên yêu cầu phải quét sạch sẽ khu vực, mà cô mới quét được một nửa, bàn tay cầm xẻng đẩy tuyết đã đông cứng.
" Nhan Hề!"
Nhan Hề ngẩng đầu, Thẩm Phi xách theo xẻng đẩy tuyết múa may hô to: " Anh tới giúp em______"
Nhan Hề mắt không tự giác dừng trên thân ảnh đứng cạnh Thẩm Phi.
Một thân màu trắng áo khoác lông vũ bước đi trong tuyết hòa thành một màu, thân cao đĩnh đạt, bước đi trầm ổn, ở giữa mùa đông rét lạnh, lại giống như có tia ấm áp lan tràn.
Hà Tư Dã giọng không thoải mái nên không nói chuyện, duỗi tay đến trước mặt Nhan Hề,ý bảo đem xẻng đưa cho anh.
Nhan Hề chưa đưa nhỏ giọng nói: " Tiểu Dã ca, anh đang bị bệnh."
" Đừng nói lời vô nghĩa," anh mở miệng giọng nói trầm khàn " Làm xong sớm tôi còn về."
Nhan Hề không cự tuyệt được, ngoan ngoãn đưa cho anh.
Hà Tư Dã cùng Thẩm Phi dùng xẻng đẩy tuyết, Nhan Hề ở bên cạnh liền dùng chân đá. Tốn mất hai mươi phút rốt cuộc làm xong.
" Bạn học của em cũng thật thiếu đạo đức," Thẩm Phi nghe Nhan Hề nói xong mọi chuyện liền an ủi cô " Không có việc gì, anh trai em liền giúp em giải quyết."
Hà Tư Dã lười nói chuyện cũng lười xen vào việc của người khác, xoay người rời đi.
Thẩm Phi không nghĩ trở lại lớp, kêu không ngừng Hà Tư Dã, hắn bỗng nhiên ngồi xổm xuống, đôi tay nắm chặt nắm tuyết, dùng sức ném về phía Hà Tư Dã.
" Phanh" một tiếng, đập lên áo phao trắng tinh, Hà Tư Dã thân ảnh tức khắc cứng đờ.
" Tôi, mẹ nó," Thẩm Phi vội vàng đứng sau lưng Nhan Hề " Tôi sai rồi,tôi sai rồi."
Tiểu tứ gia đối với quần áo luôn có thói quen sạch sẽ, Thẩm Phi vốn định ném vào đầu anh, nhưng không thành lại thành ra rơi vào quần áo.
Hà Tư Dã quay đầu, nghiến răng nghiến lợi hạ mệnh lệnh: " Nhan Hề, đánh hắn!"
Nhan Hề ngay ngốc, không biết lời anh nói có ý gì, bảo cô như thế nào đánh, cô theo bản năng lùi lại.
Chớp mắt cô liền thấy Hà Tư Dã nhặt hai nắm tuyết nhanh chóng nặm ra quả cầu tuyết lớn hướng Thẩm Phi ném qua,: " Cầu tuyết, đánh hắn!"
Thẩm Phi nhìn đến Hà Tư Dã phát hỏa, tức khắc liền chạy, Nhan Hề rốt cuộc hiểu, lập tức cùng Tiểu Dã ca một chiến tuyến, ném cầu tuyết về Thẩm Phi.
Nhan Hề tư thế ném không chuẩn, ném không trúng, Hà Tư Dã bước đến bên cạnh cô duỗi tay, Nhan Hề tức khắc đổi thành phụ trợ chuyên môn nặn cầu đưa cho anh.
" Mẹ nó! Rơi vào trong cổ tôi rồi! Đừng ném nữa! Tôi giặt trả quần áo cho cậu!" Thẩm Phi trốn đông trốn tây vòng vòng chạy, vừa chạy vừa ném trả, hắn ném không lại Hà Tư Dã liền quay sang Nhan Hề.
Hà Tư Dã chân dài chạy nhanh, Nhan Hề phía sau đuổi không kịp, cô liền nhặt cầu tuyết ném Thẩm Phi, bang bang hai tiếng, Hà Tư Dã bước chân dừng lại.
Cầu tuyết rơi trên người Hà Tư Dã!!
Nhan Hề hoảng hốt, Thẩm Phi vừa rồi có nói Tiểu Dã ca có thói quen ở sạch, lần trước đổ canh vào áo anh, lần này lại ném bẩn áo lông vũ.
Mắt thấy Hà Tư Dã hướng về phí mình, Nhan Hề vội vàng cúi đầu: " Tiểu Dã ca, em xin lỗi."
Lại một quả cầu tuyết bay tới, bang một tiếng, vừa lúc nện trên đầu Nhan Hề, tuyết tán loạn dọc theo tóc cô chảy xuống, bị ném Nhan Hề sửng sốt.
" Ném nhầm,ném nhầm." Thẩm Phi ở phía sau cười ha ha ha.
Hà Tư Dã liếc nhìn qua cô xoay người lại hướng Thẩm Phi ném.
Trước cửa phòng thực nghiệm không có ai, ba người bọn họ quét tuyết lại biến thành ném tuyết, thoải mái chơi đùa, không biết ai trước cười lớn một tiếng, phía sau hai người khác cũng nở nụ cười.
Ba người chơi mệt mỏi, liền dừng lại thở.
Không khí trong lành, ánh nắng mùa đông ban trưa đỏ rực, bầu trời trong xanh không gợn mây, ánh nắng tản mạn trên nền tuyết trắng phản xạ lại có phần chói mắt, Nhan Hề híp mắt cười đến thực vui vẻ.
Hà Tư Dã quay đầu nhìn Nhan Hề,thấy trên đầu cô còn tuyết, tùy ý dùng tay vỗ vỗ, làm Nhan Hề ngẩn ra.
Tiểu Dã ca từ trước đến nay không sờ qua đầu cô.
Tuyết hòa tan thành nước trong tay, cô cúi đầu xoa nhẹ, giọng nói mơ hồ: " Cảm ơn Tiểu Dã ca."
Thẩm Phi thấy Nhan Hề đôi tay đông lạnh đến đỏ bừng, năm ngòn tay cứng đờ: " Tay lạnh cóng rồi đúng không? Tại sao lại không mang bao tay?"
Hà Tư Dã rũ mắt nhìn tay cô: " Trở về hơ máy sưởi đi."
Anh nói âm thanh mang theo giọng mũi cảm lạnh, lại làm cho anh khôi phục vài phần lãnh đạm.
Nhan Hề lại lần nữa trở nên câu nệ, hướng hai người gật đầu,khom lưng chạy đi.
Nhìn về phía Nhan Hề chạy, Thẩm Phi nghiêm túc hỏi Hà Tư Dã: " Mấy cái bạn học của cô bé, cậu định làm như thế nào?"
Hà Tư Dã mệt mỏi nhíu mày: " Cái gì mà làm như thế nào, đau đầu, không quản."
Thẩm Phi: "......"
Nhan Hề tâm tình lúc nóng lúc lạnh chạy về lớp, tới cửa lại lần nữa ngây ngốc, trong lớp mấy nữ sinh đánh nhau thành một đoàn.
Diêu Dao thanh âm lớn nhất, bàn tay nắm lấy tóc một nữ sinh giật mạnh: " Cho mày khi dễ cậu ấy! Tao con mẹ nó đánh chết chúng mày! Lũ khốn! Mẹ nó _____"
Nhan Hề vội vàng chạy tới, các nam sinh cũng lại đây can ngăn, một đoàn nữ sinh khóc lóc thảm thiết, Diêu Dao thời điểm bị túm tóc còn quay sang đá người: " Tao! Con mẹ nó! Chúng mày đi chết đi______!"
Diêu Dao vừa đánh còn bớt thời gian giải thích: " Sáng nay xe buýt nửa đường bị hỏng, tao mẹ nó mới tới chậm, vậy mới biết chúng mày để cậu ấy một mình quét tuyết, tao đánh chết chúng mày! Một lũ kỹ nữ____!"
Nhan Hề bị dọa đỏ mắt, vội la lên: " Chủ nhiệm lớp tới, cậu đừng đánh nữa!"
Một âm thanh vang lên trước cửa, chủ nhiệm lớp quát lớn: " Ai đánh nhau?!"
*
Diêu Dao cằm bị Lý Vũ Tĩnh cào chảy máu, Nhan Hề nhìn tới đau lòng phát khóc, giúp cô ấy dán băng cá nhân, vẻ mặt áy náy cẩn thận hỏi: " Có đau không?"
" Không đau, mới có từng này ăn thua gì," Diêu Dao nghiêng đầu " Nhan Nhan, cậu quá dễ ăn hiếp, cậu thời điểm nào mới có thể cứng rắn lên a?"
Nhan Hề lắc đầu, còn có chút sợ hãi: " Sẽ bị mời phụ huynh sao?"
" Không biết, tìm ai thì tìm!"
Nhan Hề lo lắng một buổi sáng, đến tận buổi chiều tan học, Diêu Dao mới từ bên ngoài vọt vào: " Lý Vũ Tĩnh cùng đồng bọn bị mời phụ huynh!!"
Nhan Hề trong mắt tràn đầy hoảng loạn: " Phải mời phụ huynh thật sao?"
" Không phải chuyện đánh nhau," Diêu Dao vui sướng khi người gặp họa cười lớn: " Yêu sớm, trốn học, học tập kém, giống như là có người tố cáo, cậu nói có thể hay không là anh trai học thần giúp cậu chỉnh bọn họ?"
Nhan Hề lắc đầu, Tiểu Dã ca tuy rằng mỗi ngày đều giành ra hai mươi phút giúp cô ôn bài, nhưng vẫn như cũ thực chán ghét cô.
Sau khi tan học, Nhan Hề ra ngoài tìm lái xe, lại đột nhiên thấy một người phụ nữ đang đứng dưới tán cây ngoài cổng trường.
Người phụ nữ trông thật gầy, màu da sạm nắng, cùng Nhan Hề có năm phần giống nhau, đều có đôi mắt to tròn, nhưng xung quanh mắt có quầng thâm hõm sâu vào, có vẻ già hơn tuổi, người phụ nữ ngó trái phải xung quanh tìm người.
Nhan Hề theo bản năng xoay người bỏ chạy, đầu đụng phải ngực một người, nàng gấp giọng xin lỗi, tiếp tục chạy, lại bị người phía sau tóm lấy tay, dưới chân dẫm phải tuyết trượt ngã về phía sau va lồng ngực người đứng.
" Chân tay chạy loạn xạ cái gì."
Âm thanh mang nặng giọng mũi trầm thấp khàn khàn, khẩu khí giáo huấn.
Nhan Hề hoảng loạn ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào màu trắng của áo phao, rời lên phía trên là vẻ mặt không vui của Tiểu Dã ca.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ ta muốn làm cẩm lý, nam một loại gấm của dân tộc Lệ thêu Tiêu Tương đầu địa lôi, tiêu pha cay!!
Lờ edit:
Xin lỗi tác giả!! Lười dịch lời bạn lắm ạ! Hu hu hu