Ta hơi kinh ngạc vì hắn đích thân nhắc đến việc này, nhưng nghĩ kỹ thì cũng tốt, một lần nói rõ ràng mọi chuyện.
"Điện hạ sao lại như thế? Chúng ta chỉ mới gặp mặt vài lần."
Rốt cuộc hắn để mắt đến ta vì điều gì?
Dung mạo sao? Dù bây giờ ta trắng trẻo sạch sẽ, cũng chỉ được gọi là thanh tú, chẳng phải quốc sắc thiên hương gì.
Vì tài sao? Ta chẳng qua là một thư đồng, tài hoa cũng chẳng phải xuất chúng."
Quyền thế sao? Nhưng hắn vốn đã thế lực ngập trời, Lâm Nhụ Thành còn đang đứng về phía hắn.
Vậy thì, hắn rốt cuộc muốn gì?
Sở Dực cúi mắt lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt kiên định mà cố chấp.
"Ở bên cạnh ta, ta sẽ tha cho Sở Ninh."
Ta giật mình, theo bản năng lao về hướng Sở Ninh.
Ta suýt quên mất, từ rất lâu rồi ta đã cảm thấy Sở Dực có điều bất ổn.
Trước mặt người khác, hắn là vị hoàng tử trầm tĩnh phong nhã, nhưng khi ở một mình, hắn luôn xa cách, không cho bất kỳ ai lại gần.
Bên cạnh hắn chỉ có một mình Triệu Phác, mà đôi khi hắn còn đuổi cả Triệu Phác đi.
Hắn chỉ thích ở một mình, dường như chán ghét thế gian này đến tận xương tủy.
Một người vô tình như thế, nếu thật sự ra tay với Sở Ninh, e rằng với tính cách hay do dự, trọng thể diện của Chính Đức đế, cũng chưa chắc sẽ vì Sở Ninh mà báo thù.
Rất có thể ông ta sẽ kiếm một cái cớ hợp lý để bao che cho hắn.
Dù sau đó có răn dạy, mắng mỏ đi nữa thì sao?
Sở Ninh mất rồi thì cũng là mất rồi.
Sở Dực bỗng nhiên nắm lấy tay ta, có vẻ như quyết không chịu buông nếu ta không đưa ra câu trả lời.
Ta hoảng loạn, buột miệng thốt ra:
"Điện hạ chẳng lẽ đã quên, là ai vu cho ta đập vỡ ngọc bội của ngài, lại là ai sai người đánh ta đến trọng thương rồi đuổi khỏi phủ Tể tướng? Ngài lấy tư cách gì cho rằng ta sẽ cam tâm ở bên kẻ từng muốn g.i.ế.c mình?"
25
Sở Dực sững người.
Ta giật tay ra khỏi hắn, vội vàng đi tìm Sở Ninh.
Thấy nàng đang vui vẻ cùng cung nữ nặn người tuyết, ném tuyết đùa giỡn.
Tim ta lúc ấy mới buông lỏng, lập tức ôm chầm lấy nàng, siết chặt vào lòng.
Sở Ninh dường như cảm nhận được sự hoảng sợ và lo âu trong lòng ta, lặng lẽ tựa đầu lên vai, âm thầm vòng tay ôm lại.
Một lúc sau, nàng thì thầm: "Tỷ tỷ đừng sợ, ta sắp lớn rồi."
Qua năm mới, Sở Ninh sẽ bước sang mười bốn tuổi.
Nàng thật sự sắp trưởng thành rồi.
Sau tết, một đạo tấu chương từ biên ải gửi về kinh, kể lại những chuyện sau khi Tống Quốc công bị ban c.h.ế.t năm xưa.
Biên ải đã thay chủ soái, vị tân soái không được lòng quân, lại nôn nóng muốn lấy lòng Chính Đức đế, bèn thay đổi chiến lược thủ thành, chọn cách xuất quân nghênh chiến.
Kết quả liên tiếp bại trận.
Về sau để tránh bị trách phạt, hắn cấu kết cùng địch, nhường đi mấy tòa trấn thành cho giặc.
Giặc ở tiền tuyến hoành hành cướp bóc, còn hắn giả vờ truy kích, thực chất lại g.i.ế.c dân cướp công, tàn sát cả một thôn trấn để lập thành chiến tích.
Chuyện vừa về đến kinh, triều đình liền chấn động.
Bởi vì tên chủ soái kia là đường huynh xa bên ngoại của Triệu quý phi, nhà họ Triệu lập tức bị đẩy lên giàn lửa.
Các phe thế lực tranh đấu kịch liệt trong triều, lời lẽ cay nghiệt, thậm chí động thủ giữa đại điện.
Chính Đức đế nổi giận vài lần, hạ chỉ điều người đến biên ải tra xét tận gốc.
Tiền triều hỗn loạn, hậu cung cũng chẳng được yên ổn.
Triệu quý phi lửa giận bừng bừng, khắp nơi kiếm cớ gây chuyện, không ít phi tần bị bà ta chèn ép mà sợ đến nỗi đóng cửa không dám ra, sợ bị vạ lây.
Ta dặn kỹ tất cả người trong Ngọc Ninh cung phải cẩn trọng từng li từng tí, nhưng lửa vẫn cháy đến nơi.
Triệu quý phi đích thân dẫn người đến Ngọc Ninh cung, khí thế hùng hổ, đao kiếm bày ra.
Trước kia ta từng xa xa nhìn thấy bà vài lần, lần nào cũng cúi đầu hành lễ, khi đó bà cao cao tại thượng, không hề để tâm đến Sở Ninh, cũng chẳng đoái hoài đến Ngọc Ninh cung.
Nên thật ra, ta cũng không biết rõ dung mạo bà ta ra sao, chỉ nghe nói là một đại mỹ nhân, nhưng không rõ đến mức nào.
Lần đầu tiên được nhìn gần như vậy, ta lập tức ngây người.
Nàng đúng là một tuyệt thế giai nhân, xứng đáng với hai chữ khuynh quốc khuynh thành.
Khó trách Chính Đức đế lại vì bà mà bỏ cả Tống hoàng hậu thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ.
Khó trách bà ta có thể chèn ép hậu cung suốt bao năm mà vẫn được sủng ái nhất.
Về nhan sắc, bà quả thật không có đối thủ.
Bà đưa mắt nhìn Sở Ninh rồi lại nhìn ta, ánh mắt sáng rực, giọng dịu dàng mà lạnh nhạt:
"Lục soát cho bản cung."
"Ngươi muốn làm gì?" Sở Ninh tức giận đến đỏ cả mặt.
Triệu quý phi nhẹ nhàng bước xuống ghế ngồi, môi khẽ cong, dù không cười cũng mang ba phần yêu mị.
Bà khẽ nâng cằm Sở Ninh bằng ngón tay đeo hộ giáp, móng ngón út hướng thẳng vào má nàng, giọng mơ hồ lộ vẻ độc ác:
"Năm xưa bản cung nhất thời mềm lòng, tha cho con chuột con nhà ngươi. Không ngờ ngươi không biết cảm kích, lại dám rắp tâm nguyền rủa bản cung."
"Thưa nương nương, tìm thấy rồi!"
Một cung nữ cầm theo búp bê yểm bùa hớn hở chạy đến bẩm báo.
"Bắt hết bọn chúng lại cho bản cung!"
Khoé môi Triệu quý phi nhếch lên một nụ cười đắc thắng, hộ giáp tùy ý quệt ngang mặt Sở Ninh một cái, một đường m.á.u nhỏ rỉ ra theo vết móng nhọn.
Sở Ninh khẽ rên lên một tiếng, tim ta đau thắt.
Sở Ninh lớn tiếng quát mắng, nói đây là vu oan giá họa.
Triệu quý phi nhếch mép cười khinh miệt, mang theo búp bê rời đi.
Ta đảo mắt nhìn quanh, bắt gặp một thư đồng ánh mắt né tránh đầy chột dạ.
Nàng tên là Hà Niệm Niệm.
Trước kia từng kể rằng ở nhà còn chẳng được ăn no, vào cung mới biết thế nào là ấm no, ít bị đánh mắng.