Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 23

 
“Ngươi không nên oán trách bọn ta. Ngươi nên tự soi xét chính mình, tại sao lại ở bên kẻ ác. Nghịch tặc thì ai ai cũng có quyền tru diệt!"

Tim ta đau như bị ai bóp nghẹt, nghèn nghẹn đến mức một hơi cũng không thể thở nổi.

Ta nhìn sang Lâm Nhụ Thành.

"Lâm Tể tướng, ý ngài cũng như vậy sao?"

Lâm Nhụ Thành khép mắt, thở dài một hơi, mở mắt ra thì thần sắc đã vô cùng lạnh lùng.

"Lâm Chi, vi phụ đã để ngươi hồ đồ quá lâu rồi. Làm người thì phải biết điểm dừng."

Ta lập tức hất tung bàn ăn trước mặt, chén đĩa rơi xuống lách cách, vỡ tan trên nền đất.

Điểm dừng cái khỉ gì chứ!

Ta không dừng đấy!

29

Ta xoay người rời đi, để mặc sau lưng tiếng quát mắng, nguyền rủa đầy tức tối.

Ta vội vã rời khỏi Bách Hoa Cư, như thể sau lưng có vô vàn lệ quỷ đang đuổi theo.

Ta lê bước như một hồn ma, mãi cho đến khi bước vào giữa đám đông, mới cảm thấy mình sống lại đôi chút.

Có những mối thân tình, chi bằng đừng có thì hơn.

Bởi vì mỗi lần gặp lại, tựa như lại bị đ.â.m thêm một nhát vào vết thương chưa lành.

Dẫu đã tự nhủ rằng bọn họ nay đã là người dưng, nhưng sự thật đột ngột phơi bày vẫn khiến ta đau đến không kịp đề phòng.

Phố xá tràn ngập cảnh tưng bừng hân hoan, hoa đăng rực rỡ, chiêng trống tưng bừng.

Người người ai nấy đều mang nụ cười trên mặt, trai gái nắm tay nhau, cùng nhau vui vẻ đón tết.

Chỉ riêng ta cảm thấy cô độc vô cùng.

Ta gần như chạy trốn trở về tiểu viện của ta và Tống Độc Hạc.

Khắp nơi pháo nổ vang trời, pháo hoa sáng rực màn đêm.

Ta phủi sạch bụi, nằm xuống giường, nghĩ về con đường phía trước của mình.

Tống Độc Hạc vốn dĩ sẽ không để lộ thân phận.

Chỉ vì cứu ta, mới bị Lâm Điệp Vân nhận ra, mới phải rơi vào kết cục bi thảm ấy.

Ta suýt nữa đã tự trách bản thân.

Nhưng ta rất nhanh liền ngăn lại cái suy nghĩ muốn tự trách ấy.

Ta cố gắng tự nhủ:

"Lâm Chi, không được trách mình. Ngươi thật sự không biết chân tướng. Tống Độc Hạc nguyện cứu ngươi, đó là may mắn của ngươi. Không thể trách bản thân mình khi không biết gì. Ngươi không phải *toàn tri toàn năng. Cũng không thể vọng tưởng trở thành toàn tri toàn năng.”

“Nhân quả sau lưng số mệnh, ngươi không thể phân minh rõ ràng. Ngươi chỉ có thể tôn trọng, chỉ có thể đối mặt, chỉ có thể tin rằng, đó là thiên mệnh đã định."

(*toàn tri toàn năng: biết hết mọi thứ và làm được mọi việc)

Số mệnh đã đến, hoặc chấp nhận, hoặc chống lại.

Việc đã xảy ra, quá khứ chẳng thể quay lại, tương lai chưa thể nhìn thấu.

Chỉ có thể sống thật tốt cho hiện tại, suy nghĩ xem còn có thể làm gì, phải làm sao để cứu vãn, thay đổi cục diện.

Ta lau khô nước mắt, không còn đau buồn.

Mà bắt đầu xem xét lại con đường mà ta và Sở Ninh nên đi.

Hiện tại, rất nhiều văn thần đã được an bài vào triều, chỉ cần thời gian, sẽ hình thành thế lực có thể đối kháng với Lâm Tể tướng.

Điều còn thiếu bây giờ chính là thế lực võ tướng.

Khi xưa Tống Quốc công danh vọng vang dội nơi biên ải, nay ông bị c.h.é.m đầu, ắt hẳn còn có những kẻ trung nghĩa bất bình vì ông, lực lượng này cần phải được kết nối.

Nhưng ta và Sở Ninh đều không thể đích thân đến biên cương.

Phải nghĩ ra một cái cớ hợp lý để đi.

Đang suy nghĩ, tay ta bất chợt chạm phải một v*t c*ng nơi góc giường.

Lật ra xem, thì ra là một miếng ngọc bội bình an.

Trên đó có khắc hai chữ: Dung Thành, bên cạnh còn khắc một con tiên hạc bé xíu.

Bắc địa Dung Thành, Tống Độc Hạc.

Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bên ngoài vang lên một tiếng động.

Ta vội cất kỹ ngọc bội đi, chạy ra mở cửa, thì thấy Triệu Phác lại xuất hiện trước mặt.

Hắn lặng lẽ đứng đó nhìn ta.

Ta có chút phiền chán, liền sa sầm mặt.

Triệu Phác dường như cũng biết mình không được hoan nghênh, chủ động nói:

"Ra ngoài đi dạo một chút đi. Có vài lời ta muốn nói cho hết. Sau hôm nay, ta sẽ không đến làm phiền ngươi nữa."

Ta khép cửa viện, cùng hắn bước ra phố, hòa vào dòng người đông đúc.

Triệu Phác mặc một thân áo gấm màu lam tím, cẩm bào hồ cừu, phong thái phú quý vô song.

Ta mặc y phục trắng lam, thắt lưng đai đỏ, không kiêu cũng chẳng hèn.

Bất giác, ta đã trở thành dáng hình mà ta từng mong ước.

Triệu Phác lên tiếng:

“Lần trước, chắc ngươi đã thấy rồi chứ? Biểu ca ta sống cũng chẳng dễ dàng gì.”

Thì ra lần trước là hắn mượn danh Triệu Quý phi để gọi ta đến lãnh cung, chính là để ta tận mắt nhìn thấy Sở Dực bị đánh đòn.

Triệu Phác chậm rãi kể cho ta nghe quá khứ của Sở Dực.

Một người hoàn toàn khác với ấn tượng uy nghiêm, lạnh lùng, bá đạo và cao quý trong mắt người khác.

Triệu Quý phi thuở còn trẻ là giai nhân nổi danh kinh thành, bao nhiêu anh hùng, công tử quyền quý cầu thân.

Nhưng bà ta dã tâm bừng bừng, một lòng chỉ muốn gả cho người tôn quý nhất thiên hạ.

Bà ta như ý nguyện tiến cung, trở thành sủng phi, sinh hạ hoàng tử, được phong làm quý phi.

Sở Dực từ nhỏ đã được bà ta kỳ vọng rất nhiều.

May mắn thay, hắn thông minh trời phú, dung mạo xuất chúng, được Chính Đức đế yêu thương hết mực.

Nhưng bên trên hắn lại có một vị Thái tử xuất sắc hơn.

Vị Thái tử ấy phẩm mạo đoan chính, nhân hậu khoan dung, văn võ song toàn, được hoàng hậu và chư vị đại nho đích thân giáo dưỡng.

Triều thần tán dương, bách tính ca tụng.

Là một Thái tử hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.

Triệu Quý phi hẳn là đã tuyệt vọng.

Thái tử ưu tú như thế, Sở Dực chỉ có thể vượt qua mới có cơ hội.

Bà ta ép hắn học, ép hắn tranh, mọi việc đều phải vượt trội, cái gì cũng phải đứng đầu.

Tham vọng của người mẹ đặt nặng lên đôi vai bé nhỏ của một đứa trẻ, là một ngọn núi không thể gánh nổi.
 

Bình Luận (0)
Comment