Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 25

 
Hắn là điều tốt đẹp duy nhất trên đời này của ta, vì hắn mà ta mới dám mong một cuộc đời rách nát có thể xoay chuyển thành rực rỡ huy hoàng.

Ta muốn gặp hắn.

Thấy hắn bình an, thấy hắn sáng chói, thấy hắn phong hoa tuyệt thế, thấy chúng ta cùng nhau nghịch chuyển càn khôn, để lương thiện soi rọi tuyết trắng.

Chúng ta một đường vượt qua các cửa ải trùng trùng, dọc đường không ngừng có người tiếp ứng, giúp ngăn cản truy binh, những người sống sót thì hộ tống chúng ta tiếp tục tiến về phía trước.

Chỉ cần vượt qua cầu Phong Độ là có thể thoát khỏi sự truy sát.

Nhưng đầu bên kia cầu Phong Độ lại xuất hiện quan binh.

Ta buộc phải ghìm cương ngựa, nhìn về phía người đến.

Sở Dực và Triệu Phác đứng nơi đầu cầu, tay Triệu Phác giương cung nhắm thẳng vào ta, nhưng Sở Dực lại đưa tay đè mũi tên xuống.

Một tên thị vệ thúc ngựa tiến lên, cao giọng hô:

"Lâm cô nương, Thái tử điện hạ mời người lên cầu gặp mặt."

Sở Ninh thần sắc căng thẳng.

Ta suy nghĩ giây lát, rồi gật đầu đáp ứng.

Ta chầm chậm bước lên cầu, Sở Dực cũng từng bước tiến đến.

Ta và hắn đứng giữa cầu Phong Độ, dưới cầu nước sông cuộn cuộn chảy xiết, trên cầu gió lạnh rít gào.

Sở Dực há miệng định nói gì, ta liền đưa tay ôm lấy cánh tay bị thương, khẽ kêu đau.

Sở Dực theo phản xạ cúi đầu nhìn sang, mà ta thì từ tay áo rút ra đoản đao, chuẩn xác kề vào yết hầu hắn.

Ánh mắt Sở Dực thoáng hiện vẻ bi thương, đáy mắt khô khốc, chỉ còn sự thất vọng cùng cực.

Hắn nói: "Lâm Chi, hóa ra nàng vốn không định nói chuyện với ta."

Đúng vậy!

Ta không muốn nói chuyện.

Ta chỉ muốn sống.

Thừa lúc hắn sơ hở mà bắt giữ hắn, là cách thoát thân tốt nhất mà ta nghĩ ra.

Sau lưng ta còn có Sở Ninh, ta nhất định phải để nàng sống sót.

Mũi d.a.o kề vào cổ hắn, trong lúc động đậy, lưỡi d.a.o đã rạch qua làn da, m.á.u theo đó tuôn ra, Sở Dực lại không hề nhúc nhích, như thể không cảm thấy đau.

"Thả bọn họ đi, bằng không ta g.i.ế.c Sở Dực." Ta quát lớn.

Triệu Phác giận tím mặt, vô số mũi tên nhắm thẳng vào chúng ta.

Sở Dực phất tay ra hiệu, Triệu Phác sắc mặt xám xịt nhưng vẫn ra lệnh mở đường.

Sở Ninh không chịu đi, nàng sốt ruột nhìn ta: "Tỷ tỷ! Còn tỷ thì sao?"

Ta nhìn hắc y nhân phía sau Sở Ninh, trịnh trọng nói:

"Xin giao nàng cho các vị, trên đường làm phiền cái vị bảo hộ chu toàn, ân này, ngày sau ta tất báo."

Sở Ninh dường như nhận ra điều gì, nàng lớn tiếng kêu:

"Ta không đi, muốn đi thì cùng nhau đi!"

Nhưng nàng đã bị hắc y nhân vung tay đánh một chưởng vào gáy, ngất lịm đi.

Hắc y nhân cung kính gật đầu với ta:

"Cô nương có nghĩa khí, tại hạ nhất định không phụ mệnh. Cô nương hãy bảo trọng!"

Hắn đưa Sở Ninh lên ngựa, mang theo người vượt cầu Phong Độ mà đi.

Nhìn họ đi xa, không thể đuổi theo nữa, ta vẫn giữ chặt Sở Dực không buông.

Triệu Phác lạnh lùng quát: "Thả người!"

Ta không để ý tới hắn, chỉ khẽ nói với Sở Dực: "Xin lỗi, ta không yên tâm."

Con đường tới phương Bắc xa xôi mà hiểm trở.

Ta sợ Triệu Phác toàn lực truy bắt sẽ tìm được họ.

Vậy nên, ta muốn dùng chút sức lực cuối cùng của mình để gây rối cho bọn chúng, khiến bọn chúng không còn rảnh tay, chỉ có thể đi theo con đường ta sắp đặt.

Ta lôi Sở Dực, ngả người về sau, lật qua lan can, rơi xuống dòng sông cuộn trào.

Bên tai là tiếng quát giận dữ của Triệu Phác, tiếng kinh hô của chúng nhân, và nhịp tim ta đập liên hồi, bao âm thanh đan xen, hỗn loạn và ầm ĩ.

Trong hỗn loạn ấy, ta lại nghe được một tiếng thở dài rất khẽ:

"Lâm Chi, lần này xem như chúng ta thanh toán xong rồi…"

Nước sông tràn vào tai, tràn vào mũi miệng, thân thể ta nổi trôi chìm nổi, không còn nghĩ ngợi gì nữa, chỉ mặc cho vận mệnh nhấn chìm mình.

Kỳ thực, ta rất sợ nước.

Thuở nhỏ, cha mẹ nuôi thỉnh thoảng sẽ thần thần bí bí mà kể rằng, lại thấy một bé gái c.h.ế.t đuối dưới sông, t.h.i t.h.ể trương phình, bị cá gặm nhấm đầy lỗ chỗ.

Khi họ nói, ánh mắt luôn dừng trên người ta, khiến ta sợ đến run rẩy.

Vì vậy, ta chưa từng dám chơi gần bờ sông.

Dù đi giặt quần áo bên sông, ta cũng luôn quay lưng lại, dùng chậu múc nước lên để giặt, mắt thì không ngừng liếc quanh.

Ta sợ sẽ có một đôi tay từ sau lưng đẩy mạnh, khiến ta cũng biến thành một bé gái trương phềnh, bị cắn xé thảm thương.

Nỗi sợ thơ ấu ấy, trong khoảnh khắc rơi xuống nước lại càng mãnh liệt, ta vội vàng muốn níu lấy vật gì đó, nắm được là nắm thật chặt, sống c.h.ế.t không buông…

32

Lúc tỉnh lại, ta và Sở Dực đều bị nước cuốn đến một bãi cạn giữa dòng.

Trong tay ta, đang nắm chặt một vạt áo của Sở Dực.

Sở Dực ho khan mấy tiếng, nhổ ra vài ngụm nước, ánh mắt u trầm nhìn ta.

Hắn nói hắn vốn biết bơi, nhưng vì ta nắm chặt vạt áo hắn, nên suýt nữa bị c.h.ế.t đuối, bất đắc dĩ mới phải kéo ta theo cùng.

Hắn suýt chút nữa thì mệt đến chết.

Ta buông vạt áo hắn ra, khó chịu mà ho dữ dội, ho đến mức buồn nôn, chỉ nhìn nước thôi cũng đã choáng váng.

Sở Dực nói: "Đã sợ đến vậy, vì sao còn muốn nhảy xuống?"

Vì sao ư?

Bởi vì đáng!

Bởi vì Vì ta đang liều mạng, chứ chẳng phải làm bộ làm tịch.

Bởi vì người không còn đường lui, thì không có tư cách để sợ hãi.

Ta và Sở Dực bị mắc kẹt nơi bãi cạn này, bốn bề nước chảy xiết, đến cả hắn cũng không dám chắc mình có thể bơi qua.

Chúng ta buộc phải sống ở đây.

Lúc đầu, cả hai đều đề phòng nhau, ta rất sợ Sở Dực sẽ thừa lúc ta ngủ mà g.i.ế.c ta, dù sao ta cũng từng nghĩ như thế.

Sau đó, có một hôm trời đổ mưa lớn, ta lạnh đến mức gần như mất nhiệt, cảm giác bản thân sắp c.h.ế.t đến nơi, Sở Dực liền ném áo khoác của hắn sang cho ta, còn mình thì vụng về nhổ cỏ đan chiếu, định che mưa đôi chút.
 

Bình Luận (0)
Comment