Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 33

 
Bởi có lẽ, đáp án vốn không tồn tại.

Hoặc nếu có tồn tại thì cũng là thiên thư không chữ, có tìm được cũng chẳng thể hiểu.

Trời đã tối.

Cung nữ, thái giám đến thắp đèn.

Ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ ngổn ngang.

Thấy tổng quản thái giám bưng một cái khay, bên trên có ba vật: một thanh chủy thủ, một chén rượu độc, và một dải lụa trắng.

Ta lại một lần nữa cảm nhận rõ rệt mùi vị của tử vong.

Sợi dây vô hình bóp chặt cổ họng, khiến yết hầu ta nghẹn đắng, đến một chữ cũng không phát ra nổi.

Sở Dực chậm rãi đứng lên, nói với ta:

“Lâm Chi, đi đi, ta không tiễn nữa. Hôm nay, ta rất vui. Đây là lần nàng ở bên ta lâu nhất.”

Ta không nói nên lời.

Cũng chẳng biết nên nói gì.

Một lúc lâu sau, ta mới lên tiếng: “Ta đi đây.”

41

Ta thất thần bước ra khỏi cung môn của hắn.

Trời đêm u ám như mực, cung đăng được thắp sáng cũng chẳng thể xua tan bóng tối.

Bốn phía lờ mờ m.ô.n.g lung, tựa hồ quái thú nơi vực sâu lúc nào cũng có thể bò ra từ bóng tối, nuốt chửng người ta.

Hoàng cung này rộng lớn biết bao, rốt cuộc là chốn tôn quý nhất thiên hạ, hay là pháp trường lớn nhất nhân gian?

Không lâu sau, trong cung vang lên mấy tiếng chuông.

Ta biết, Sở Dực đã chết.

Sợi dây vô hình trong tim như đứt phựt một tiếng, ta che mặt khóc nức nở, từng nhịp tim như bị kim châm từng mũi, từng mũi một.

Ta không nhịn được mà khinh bỉ chính mình.

Vì sao phải khóc? Đây chẳng phải là điều ngươi mong cầu sao?

Ngươi khóc đến thương tâm như vậy, thật sự là vì thương tiếc hắn sao?

Rõ ràng ngươi có thể đi cầu xin Sở Thần, cầu xin Sở Ninh, đi ngăn đám thái giám lại, vì sao lại không làm?

Chẳng qua là biết Sở Dực c.h.ế.t mới là kết cục tốt nhất.

Rõ ràng trong lòng ngươi lại một lần nữa chọn Sở Thần và Sở Ninh.

Vậy mà giờ lại ngồi đây khóc lóc?

Chỉ là nước mắt cá sấu, vừa đê tiện lại đáng khinh.

Nhưng ta không được khóc sao?

Ta và hắn cùng rơi xuống sông, ta túm lấy vạt áo hắn, được hắn cứu lên bờ, buộc phải sống cùng hắn một thời gian.

Giữa chúng ta nảy sinh ràng buộc.

Có ràng buộc rồi, lại là ta lợi dụng hắn.

Hắn vốn có thể tiếp tục làm thái tử, trở thành hoàng đế, ngồi trên thiên hạ.

Chính là ta đã kéo hắn xuống địa ngục, từng bước từng bước đẩy hắn vào chỗ chết.

Thế mà chút lương tâm nơi đáy lòng lại dấy lên từng cơn đau âm ỉ.

Ác thì chẳng ác cho trọn, thiện cũng chẳng đủ kiên định.

Thật là nực cười biết bao.

Vận mệnh kia, quá đỗi vô thường.

Rốt cuộc là ai nắm giữ được vận mệnh mà vẫn còn có thể cười nói vui vẻ?

Sau khi Sở Dực chết, ta tự tay lo liệu hậu sự cho hắn.

Hắn dùng chủy thủ đ.â.m vào n.g.ự.c mình, rạch một đường thật dài.

Ngón tay cố chui vào trong, tựa hồ rất muốn moi t.i.m mình ra nhìn thử.

Chỉ tiếc, chưa kịp m.ó.c t.i.m ra thì đã kiệt sức, cuối cùng cũng chẳng thấy được trái tim mình hình dáng ra sao.

Ta làm theo lời dặn, thiêu thân thể hắn thành tro.

Trước khi thiêu, bỗng có một cung nữ lao ra, quỳ trên t.h.i t.h.ể hắn.

Mắt đỏ bừng rơi lệ, lớn tiếng chất vấn ta:

“Cô nương đã như ý nguyện, vì sao còn muốn tru diệt t.h.i t.h.ể của điện hạ?”

“Ngài ấy có chỗ nào có lỗi với người, mà người lại đối xử với ngài ấy như thế?”

“Ngài ấy rõ ràng yêu người tha thiết, cam tâm c.h.ế.t vì người, vì sao ngay cả t.h.i t.h.ể người cũng không buông tha?”

“Cô nương, van xin người, van xin người hãy để ngài ấy nhập thổ vi an (chôn xuống đất thì mới yên ổn).”

“Nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cả đời cho người, chỉ cầu xin người cho ngài ấy một cỗ quan tài mỏng, chôn nơi đất sạch.”

“Không cầu nơi yên nghỉ tốt đẹp, chỉ cần là chỗ sạch sẽ là được. Cô nương, cầu xin người, cầu xin người…”

Nàng mềm nhũn ngã quỵ, quỳ rạp trên đất mà dập đầu liên tục, như không biết đau là gì.

Ta đỡ nàng dậy, nhìn kỹ mới biết là một cung nữ trong cung của Sở Dực, chỉ là tam đẳng, đến nội điện còn không được vào.

Thế mà hôm nay lại là người duy nhất vì hắn lên tiếng, không màng sống c.h.ế.t mà khóc vì hắn.

Tình nguyện làm trâu ngựa cả đời chỉ để cầu cho hắn có chỗ yên nghỉ.

Ta nghĩ, ta vĩnh viễn sẽ bị thứ chân tình này làm lay động.

Ta bình thản nói: “Đây là di ngôn của hắn lúc lâm chung.”

Tiếng khóc của cung nữ bỗng dừng lại, hiện lên vẻ hoang mang lẫn thất vọng.

Nàng bị người kéo sang một bên, ngơ ngác nhìn bó đuốc châm lửa vào đống củi.

Người có dung mạo như ngọc ấy, rốt cuộc cũng bị lửa thiêu đốt đến không còn hình hài.

Sau đó, ta cùng tiểu cung nữ ấy từ từ thu dọn tro cốt của Sở Dực.

Cẩn thận quét dọn, đặt vào một cái hũ rất hợp với khí chất của hắn.

Lúc ta rời đi, tiểu cung nữ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ta nhẹ giọng bảo: “Ta sẽ tìm một nơi thật đẹp để chôn hắn.”

“Đợi ta an táng xong, ta sẽ nói cho ngươi biết chỗ ấy, đợi khi ngươi được ra khỏi cung, có thể đến tế bái cho hắn.”

Trong mắt cung nữ rơi hai hàng lệ, như là đang khóc, lại như đang cười, thật khó phân rõ.

Ta khẽ gật đầu với nàng, mang bình tro cốt trở về tẩm điện của mình, đặt lên trên bàn.

Hiện tại, ta chẳng còn sợ người c.h.ế.t nữa.

Thậm chí còn cảm thấy người c.h.ế.t dễ đối xử hơn người sống.

Ít ra thì người đã khuất là người biết lắng nghe.

Họ không đàm tiếu, không dối trá, cũng chẳng bao giờ tiết lộ bí mật.

Thế nhưng, ta vẫn mong thế gian không có ai phải chết.

Ta vẫn hy vọng mọi người đều có thể sống thật tốt, sống cho chính mình.

42

Lo liệu xong mọi việc, ta cầu kiến Sở Thần.

Chờ đợi hồi lâu, đại thái giám mới bước ra dẫn ta vào Ngự Thư phòng.

 

Bình Luận (0)
Comment