Nàng Là Đệ Tam Tuyệt Sắc

Chương 106

Ủy ban Y tế, Văn phòng Giám sát Y tế và Sở Công an đã làm hết những gì có thể trong khả năng của mình.

Người của Ủy ban Y tế và Viện Giám sát Y tế cho biết: "Chúng tôi đã xử phạt hành chính với cô ấy rồi. Về việc cô ấy có vi phạm pháp luật hay không thì đó là án hình sự, chúng tôi không can thiệp được nên đã nhờ phía cảnh sát điều tra, hiện tại cục cảnh sát cũng bảo cô ấy trắng án thì chúng tôi cũng chẳng còn biện pháp nào khác!"

Ông Hà nói:"Sao không thu hồi giấy phép hành nghề của con đàn bà đó đi!"

Lãnh đạo Ủy ban Y tế:"Làm gì có quy định đó! Khi nói và làm gì đều phải có bằng chứng, chúng tôi không có bằng chứng chứng minh cái chết của con dâu ông có liên quan trực tiếp đến thuốc, không phải là tai nạn an toàn y tế nên không đủ tiêu chuẩn thu hồi giấy phép hành nghề. Chúng tôi phải làm theo quy định của pháp luật và chỉ có thể xử phạt hành chính là đình chỉ hành nghề đối với cô ấy thôi!"

Ông Hà lại chạy đến cục cảnh sát để gây sự.

Cảnh sát ở phân cục cho biết:" Chúng tôi nói hay làm gì thì cũng phải căn cứ vào chứng cứ, cô ấy không vụ lợi thì không cấu thành tội phạm được, không thể lập án điều tra được.Vụ này là tranh chấp giữa bác sĩ và bệnh nhân, ông nên thảo luận với bệnh viện hoặc đến cơ quan hòa giải hoặc đến Ủy ban Y tế hay tòa án, chúng tôi hiện tại không xử lý vụ này được nữa."

Khi ông ta đến bệnh viện thì lại bị Ngụy Minh Minh chửi ầm lên:" Lúc trước nếu các người không quỳ xuống để cầu xin chị ấy thì chị ấy làm sao mà cấp thuốc cho các người được? Các người đừng có mà được voi đòi tiên! Chị ấy cũng tạm thời bị cách chức rồi? Các người còn muốn thế nào nữa? Các người có cảm thấy xấu hổ không?"

Ông Hà lớn giọng ồn ào:" Mày còn dám chửi tao à? Nếu con dâu tao không uống thuốc của tụi bây thì nó có chết không? Tụi bây là cái lũ hại người!"

Ở phía sau, Trương Dược kéo kéo góc áo Ngụy Minh Minh, ý bảo cô ấy nên ít nói lại, đừng làm rối mọi chuyện lên.

Ngụy Minh Minh hất tay Trương Dược ra, tiếp tục chỉ vào mũi ông ta rồi quát:" Cô ấy đến thời kỳ IV rồi! Các người vẫn đang mong đợi loại thuốc mới là thuốc chữa bách bệnh, nó sẽ phát huy tác dụng ngay khi các người dùng à? Các người muốn tiền thì cứ nói thẳng ra! Thằng già điên khùng! Vong ơn bội nghĩa! Lòng lang dạ sói!"

Nhận thấy sự việc ngày càng mất kiểm soát, những người thuộc bộ phận An ninh chạy đến, đồng thời gọi điện báo cảnh sát.

Ngụy Minh Minh cởϊ áσ blouse trắng ra để mắng ông ta rồi bị đưa đến bộ phận y tế để khiển trách và viết kiểm điểm.

Đồng chí cảnh sát đến và cảnh cáo ông Hà: "Nếu ông cứ tiếp tục gây rối như thế này thì không phải là giam mấy ngày nữa đâu đấy."

Quậy tới quậy lui, cuối cùng chỉ có tòa án chấp nhận yêu cầu của ông ta.

Tuy nhiên, dư luận vẫn tiếp tục lan rộng. Các nhân viên y tế và các phương tiện truyền thông trong lĩnh vực y tế tiếp tục lên tiếng kêu oan, lên án những lời mắng chửi và hành động bạo lực của gia đình Hà Bảo Trăn, điểm mặt kẻ ác, chửi bới đài truyền hình nhận quảng cáo y khoa Phủ Điền bừa bãi để lừa người xem, làm mất uy tín của bác sĩ và ngành y.

Đài truyền hình này thoạt đầu có vẻ cứng rắn, không chịu thừa nhận sai lầm của mình, họ còn cho biết đang thực hiện quyền giám sát dư luận xã hội

Cục Quản lý Công nghiệp và Thương mại đã đăng kết quả khiếu nại trước đó của Lộc Ẩm Khê về việc đài truyền hình phát các quảng cáo y tế sai sự thật trên trang web chính thức của họ. Xử phạt hành chính đối với đài truyền hình, ra lệnh ngừng phát sóng quảng cáo, tịch thu chi phí quảng cáo và phạt gấp đôi số tiền quảng cáo đã nhận.

Sau khi nhận được thông báo, chương trình《Tuyên bố hôm nay》 của đài CCTV cũng đưa ra một báo cáo khách quan và công bằng về vụ thuốc giả.

Do đó, các cuộc tấn công của dư luận trở nên hỗn loạn hơn, cư dân mạng đổ xô đến đài truyền hình để chỉ trích ——

"Một đài truyền hình không tiếc công sức quảng cáo thuốc giả, thật giống một con chó săn của Phủ Điền! Loại như vậy mà còn dám phê bình thuốc giả à? Đề nghị Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật kiểm tra kỹ lưỡng đài truyền hình này đi!"

"Tụi bây đúng là lũ thọc gậy bánh xe! Lương tâm của những người làm truyền thông tụi bây bị chó ăn rồi à!"

"Xin trả lại công bằng cho bác sĩ! Mối quan hệ giữa bác sĩ - bệnh nhân chưa đủ khắc nghiệt hay sao mà tụi bây còn dám châm ngòi thổi gió nữa! Lũ rác rưởi!"

"Đài truyền hình vô lương tâm chuyên bán thuốc giả, tụi bây khác gì đài truyền hình của Phủ Điền đâu, tao đang chờ ngày những người bị thuốc của Phủ Điền hại chết hiện hồn về tìm tụi bây đó!"

.......

Trước sức ép của dư luận, đài truyền hình đã đưa ra lời xin lỗi công khai.

Nhà họ Hà đã thuê luật sư bào chữa hình sự từ một công ty luật có tiếng ở thủ đô.

Luật sư đến thành phố Giang Châu, sau khi tìm hiểu dư luận và hiểu rõ vụ việc cụ thể, ông ta từ chối nhận ủy thác của nhà họ Hà, cho rằng không thể làm trái ý dư luận.

Chử Yến tìm đến cửa muốn xin lỗi Giản Thanh vì hôm đó hắn đã lỡ nói 'tạm thời không thể dùng được', nếu không thì người nhà họ Hà đã không đến bệnh viện để quậy phá.

Giản Thanh không muốn gặp người khác, Lộc Ẩm Khê nói với Chử Yến:"Anh đưa tôi đến gặp bố mẹ của Hà Bội đi."

Nàng và Giản Thanh đã cứu sống Hà Bội cho nên cha mẹ của Hà Bội vẫn còn nhớ các nàng.

Khi bố của Hà Bội nhìn thấy Lộc Ẩm Khê, ông đã liên tục xin lỗi và nói:"Lúc ấy chú không biết bác sĩ Tiểu Giản là người kê đơn thuốc, cũng không biết gia đình của Hà Bảo Trăn lại gây rối lớn như vậy, chú thật sự xin lỗi hai cháu rất nhiều."

Mẹ của Hà Bội cũng quỳ xuống: "Bác gái cũng xin lỗi các cháu, nhà họ Hà của chúng tôi phụ ơn cứu mạng của các cháu rồi!"

Lộc Ẩm Khê vội vàng đỡ bà dậy:" Dì ơi, không phải hai người sai mà là bọn họ cho nên dì không cần phải xin lỗi đâu. Nhưng cháu cần hai người giúp cháu một việc gấp."

Bố Hà nói:"Chuyện gấp gì thế? Cháu cứ nói đi."

"Cháu muốn chú giúp cháu thuyết phục thân thích nhà họ Hà đừng tiếp tục đi theo gia đình Hà Bảo Trăn để gây rối nữa; Chú cũng nên khuyên Hà Bảo Trăn rút đơn kiện, đừng khởi tố bác sĩ Giản nữa, hiện tại cũng không có luật sư nào dám nhận vụ kiện của họ đâu."

Mẹ của Hà Bội cho hay:"Hai nhà chúng tôi không qua lại nhiều, nhưng dì cũng đã đến thuyết phục bọn họ mấy ngày nay rồi, dì cũng nói với những thân thích khác rồi. Nhiều người trong số họ không được ăn học tử tế nên không biết thuốc nhập khẩu không phải là thuốc giả, bọn họ cho rằng vợ của Hà Bảo Trăn chết là do uống thuốc này cho nên mới hùa theo để quậy phá."

Lộc Ẩm Khê cúi đầu cảm ơn: "Dì, làm phiền dì rồi."

Sau khi giải quyết xong chuyện thân thích nhà họ Hà, Lộc Ẩm Khê lại đến bệnh viện, cùng Ngụy Minh Minh tìm kiếm video suốt ngày đêm, sau đó tìm thấy video Vương Ân Nghĩa vô cớ gây rối trong khoa. Nàng đã chép lại rồi viết một lá thư nặc danh gửi đến bộ phận kiểm tra kỷ luật của đơn vị hắn, tố cáo hắn vi phạm đạo đức công vụ, bất hiếu, vi phạm quy chế cảnh sát, gây rối, gây mất trật tự y tế, tiếp tay cho đài truyền hình vu khống cán bộ y tế một cách bừa bãi.

Biết rằng hắn sẽ không bị phạt, cũng sẽ không bị đuổi việc, có thể chỉ bị cấp trên khiển trách một chút nhưng Lộc Ẩm Khê vẫn muốn hủy hoại danh tiếng của hắn trong đơn vị. Hơn nữa, nàng còn liên tục dùng số ảo nhắn tin cho hắn:"Những việc mày làm đều có trời chứng kiến. Trong thời gian tới, nếu tao nghe được bất kỳ điều gì từ mày, dù mày có được thăng chức hay tuyên dương, thì tao cũng sẽ gửi đến đơn vị công tác của mày những tài liệu như thế này nữa."

Nhẫn nhịn nhất thời sẽ không khiến sóng yên biển lặng, lui lại một bước cũng chẳng bao giờ thấy được trời cao biển rộng.

Hắn là kẻ vong ân phụ nghĩa, tiếp tay cho những người kia hủy hoại sự nghiệp của Giản Thanh, nếu đã vậy thì nàng sẽ hủy hoại con đường thăng tiến của hắn.

Kể từ khi sự cố thuốc giả xảy ra, có người bỏ đá xuống giếng, cũng có người đưa than giữa trời tuyết.

Những người mà Giản Thanh đã cố tình hay vô tình giúp đỡ, bao gồm Chu lão sư, người giáo sư cũ từng giới thiệu những cuốn sách nhân văn cho cô, Nhan Miểu Miểu ở khoa cấp cứu, chủ nhiệm Nghiêm của bộ phận y tế, nữ học viên Nhậm Giai Giai mà cô từng an ủi, cùng những người mà cô đã từng cứu chữa.....đều đứng dậy đòi lại công bằng cho cô.

Cô vẫn đang rơi xuống địa ngục, nhưng lại có vô số bàn tay muốn kéo cô lên.

*

Để giành được chiến thắng trong trận chiến dư luận này, Lộc Ẩm Khê đã bôn ba khắp nơi gần một tháng, tiếp xúc với rất nhiều nhân lực và vật lực, gần như tiêu hết số tiền mà nàng dành dụm được.

Trên bãi chiến trường của dư luận, mỗi ngày nàng đều nhận được hàng chục nghìn tin nhắn riêng tư, khích bác, lăng mạ, còn có quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ.

May mắn thay, tâm lý của nàng đã được rèn giũa rất tốt khi còn là minh tinh, nên khi nhìn thấy những lời lăng mạ này, lòng nàng vẫn tĩnh như nước.

Giản Thanh nhốt mình ở nhà cả ngày, không đi ra ngoài, không nói chuyện, chỉ chạm khắc gỗ.

Đây là điều khiến nàng lo lắng nhất.

Cuối tháng 11, hơn một tháng trôi qua kể từ khi xảy ra vụ án thuốc giả, dư luận đã hoàn toàn xoay chuyển nhưng việc xử phạt hành chính sẽ không được thu hồi.

Giản Thanh vẫn không thể đi làm lại.

"Tặng cho em, sinh nhật muộn vui vẻ." Giản Thanh tặng cho nàng một con nai sừng tấm được chạm khắc bằng gỗ to như lòng bàn tay.

Cô không có nền tảng về nghệ thuật nên khúc gỗ có chút thô ráp.

Lộc Ẩm Khê ôm tượng nai được khắc bằng gỗ vào trong lòng, nhìn Giản Thanh, hỏi:" Chị có biết lần đầu tiên em nhận thức được rằng em thích chị thì em đã có suy nghĩ gì không?"

Giản Thanh lắc đầu:"Tôi không biết, em nghĩ gì thế?"

Em muốn bảo vệ chị, không cho bất cứ ai có thể làm tổn thương chị.

Nhưng cô vẫn bị người trên thế gian này làm tổn thương.

Cô đã chọn cách thỏa hiệp, không trả thù, chỉ vì vài ba câu nói của nàng.

Lộc Ẩm Khê ôm lấy con nai, dần dần đỏ hốc mắt.

Giản Thanh vươn tay ôm lấy Lộc Ẩm Khê vào lòng mình:"Em đừng lo, tôi chỉ cần một chút thời gian để bình tĩnh lại."

Im lặng, ở một mình để dời lực chú ý, đây là cách cô tự chữa lành vết thương lòng.

Lộc Ẩm Khê hỏi: "Chúng ta rời khỏi thành phố này có được không?"

Giản Thanh gật gật đầu:"Em muốn đi đâu? Tôi sẽ đưa em đi."

Hiện tại cô có rất nhiều thời gian để đồng hành cùng nàng.

Lộc Ẩm Khê nói:"Nơi nào cũng được, chúng ta vừa đi chơi vừa giải sầu."

Đã là tháng 11, nàng cũng không biết điều gì sẽ xảy ra với cái chết của cả hai trong một tháng nữa.

Nàng muốn mang Giản Thanh rời khỏi cảnh và người ở nơi đây.

Giản Thanh đã đồng ý với nàng.

Ngày hôm sau, cô quay lại bệnh viện và trực tiếp gửi đơn xin thôi việc lên Phòng Tổ chức cán bộ rồi nói lời từ biệt với những đồng nghiệp trong khoa.

Ngụy Minh Minh ôm cô khóc, Trương Dược không thể hiểu nổi:" Sư tỷ, 1 năm nữa chị vẫn có thể quay lại với bọn em, bệnh viện không sa thải chị, hiện tại dư luận cũng đang hướng về phía chúng ta, tại sao chị lại muốn từ chức? Chị không muốn làm bác sĩ nữa à? Chúng ta vẫn còn một dự án đang cùng nhau thực hiện. Chị vẫn chưa hoàn thành việc chỉnh sửa luận văn của em, Ngụy Minh Minh vẫn còn chưa ra trường, chị muốn bỏ lại bọn em à?"

Giản Thanh vỗ vai Ngụy Minh Minh rồi nói chuyện với Trương Dược:" Minh Minh sẽ được chuyển cho người cố vấn khác, luận văn của cậu sẽ được giao cho tiền bối khác chỉnh sửa, nếu nhân lực trong hạng mục không đủ, viện phó Hồ cũng sẽ tuyển thêm nhân viên kỹ thuật vào."

Tất cả đồng nghiệp trong khoa đều muốn giữ cô lại, bất bình thay cô.

Cô không nói gì thêm, đẩy Ngụy Minh Minh ra để tìm Hồ Kiến Quân.

Hồ Kiến Quân hỏi cô:"Em có muốn tôi giúp em việc gì không? Em có muốn tranh thủ thời gian nghỉ lâm sàng để làm nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trong hai năm không, dù là ở trong nước hay ngoài nước cũng được, tôi sẽ viết thư giới thiệu cho em."

Giản Thanh lắc đầu: "Cháu không muốn tiếp xúc với y sinh trong khoảng thời gian này nữa."

Nghiên cứu sinh sau tiến sĩ không phải là một tấm bằng, mà là một khoảng thời gian hoạt động nghiên cứu khoa học.

Cô có kiến ​​thức về ung thư học, vì thế việc nghiên cứu sau tiến sĩ của cô hẳn sẽ liên quan đến khối u nên hiện tại cô không muốn tiếp xúc với việc này nữa.

Hồ Kiến Quân hỏi: "Vậy em muốn làm gì?"

"Cháu muốn nghỉ ngơi." Giản Thanh nói, cô dừng lại một chút rồi nói thêm: "Lão sư, miễn là dự luật chưa thay đổi thì em sẽ không bao giờ là người cuối cùng bị hại."

Mô hình y tế đương đại là mô hình y tế sinh học - tâm lý - xã hội, gốc rễ của mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân không thể chỉ bắt nguồn từ việc bệnh nhân thiếu phẩm chất, thiếu giáo dục, có tính cách hung hăng, mà các yếu tố cá nhân, yếu tố bệnh tật, xã hội và môi trường pháp lý đều cần phải được xem xét.

Trong xã hội này không thể có chân, thiện, mỹ. Trên thế giới này, vĩnh viễn sẽ tồn tại loại người xấu xa, cặn bã.

Cũng giống như chuột trong mương và gián trong góc, chúng không bao giờ có thể bị xóa sổ hoàn toàn.

Sau khi thương tổn xảy ra, sau khi dư luận phản ứng trở lại, làm thế nào để thiết kế một hệ thống hợp lý, hoàn thiện luật pháp và các quy định, tránh những sự việc tương tự xảy ra một lần nữa, mới là ưu tiên hàng đầu.

Hồ Kiến Quân nói:" Nước ta vẫn đang trong giai đoạn đổi mới y tế, vì sự phân bổ nguồn lực y tế chưa đồng đều nên cải cách bảo hiểm y tế, mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân, hệ thống pháp luật y tế còn chậm trễ......Rất nhiều nơi đang muốn cõng đá qua sông, thế hệ của chúng tôi, thế hệ của em và thế hệ của Ngụy Minh Minh đều là những thế hệ thử nghiệm trong giai đoạn cải cách. Tiếp theo, tôi sẽ kêu gọi sửa đổi《Luật Quản lý Dược》 càng sớm càng tốt, đơn giản hóa và đẩy nhanh quá trình phê duyệt các loại thuốc mới cần thiết về mặt lâm sàng, để bệnh nhân có thể sử dụng thuốc mới càng sớm càng tốt."

"Ngoài ra, tôi sẽ không chấp thuận đơn xin từ chức của em. Ngay cả khi em không muốn làm công việc lâm sàng nữa thì em vẫn có thể tiếp tục ở lại phòng thí nghiệm của tôi để thực hiện công việc nghiên cứu toàn thời gian trong tương lai. Em đừng trả lời tôi bây giờ, tôi sẽ cho em kỳ nghỉ một năm để suy nghĩ. Một năm sau, em hãy trả lời tôi một lần nữa, rằng em muốn tiếp tục làm việc ở lâm sàng hay làm việc tại phòng thí nghiệm ung thư của tôi."

Sau khi Chử Yến nghe được chuyện này, hắn liền chạy đến tìm Giản Thanh, hỏi:" Không phải cậu từng nói khi nào tôi cầm lại dao mổ được thì mới có tư cách giáo dục cậu sao? Hiện tại tôi có thể làm được rồi, còn cậu thì rời đi. Cậu vì những người đó mà không tiếp tục hành nghề nữa, liệu có đáng giá không?"

Giản Thanh lạnh lùng nhìn hắn, dùng sự im lặng để chống đỡ.

Chử Yến thuyết phục:" Viện phó Hồ nói đúng, cậu đừng đưa ra quyết định ngay bây giờ. Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi, một năm sau, khi cậu quay trở lại nơi này thì cậu hãy đưa ra quyết định đi hay ở lại."

Sau khi Chử Yến rời đi, Giản Thanh liếc nhìn tòa nhà màu trắng của Bệnh viện trực thuộc số 1 Đại học Giang Châu lần cuối.

Bệnh nhân, người nhà, sinh viên và bác sĩ đến và đi trong một dòng bất tận.

Cô đi ngang qua khuôn viên, trên tường khuôn viên trường có khắc khẩu hiệu: "Sức khỏe gắn liền với sự sống, hãy tôn trọng cuộc sống của bạn, kính sợ sinh mệnh của bạn, và cứu sống người khác."

Cô đã tạm biệt mọi thứ ở nơi đây, cô cũng có linh cảm trong lòng rằng có thể cô sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.

*

Sau khi mua vé đến thành phố X, Lộc Ẩm Khê và Giản Thanh thu thập hành lý rồi bắt đầu một chuyến du lịch ngắn hạn.

Sau khi bước vào cabin, Lộc Ẩm Khê nói: "Em muốn đưa chị đến tham quan bức tường thành Nam Kinh."

Giản Thanh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần: "Chỉ là vài viên gạch thì có gì đẹp?"

Lộc Ẩm Khê nghẹn lại một lát, nói:"Em sẽ dẫn chị đi ăn thức ăn ngon, ở đây có rất nhiều phố ẩm thực, còn có Bất Dạ Thành nữa, có rất nhiều chị gái xinh đẹp biểu diễn ở đó đấy."

Giản Thanh ừ một tiếng.

Máy bay đã cất cánh, tiến vào tầng bình lưu, bay rất êm.

Lộc Ẩm Khê quay đầu nhìn mây ngoài cửa sổ, Giản Thanh cũng quay đầu nhìn Lộc Ẩm Khê.

Ba mươi phút sau khi bay, thông báo khẩn cấp đột nhiên vang lên trong cabin——

"Thông báo khẩn cấp, thưa quý vị, có một hành khách trong khoang đột nhiên không khỏe và cần cấp cứu gấp. Những hành khách là bác sĩ hay y tá vui lòng nhấn đèn gọi dịch vụ để giúp đỡ!"

"Thông báo khẩn cấp, thưa quý vị, có một hành khách trong khoang đột nhiên không khỏe và cần cấp cứu gấp. Những hành khách là bác sĩ hay y tá vui lòng nhấn đèn gọi dịch vụ để giúp đỡ!"

......

Thông báo khẩn đã được phát ba lần liên tiếp, nhưng không ai phản hồi.

Lộc Ẩm Khê quay đầu lại, nhìn về phía Giản Thanh.

Giản Thanh dùng khuôn mặt không biểu cảm nhìn lên đèn dịch vụ.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment