Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

Chương 39

Tô Trúc Tâm cầm hà bao đến phòng Mao cô cô, nhưng thấy trống không, người không có ở đó.

"Đây là đi đâu rồi?"

Bất đắc dĩ, cô ngồi trong sân chờ, tiện thể khắc thêm mấy chiếc trâm.

Chờ đến gần nửa ngày, đến buổi chiều Mao cô cô mới về, trong tay bà cầm một bọc đồ cũ.

"Ăn cơm thôi." Hứa thị vừa lúc từ bếp đi ra nói.

Tô Trúc Tâm đặt chiếc trâm gỗ đã thành hình xuống, đứng dậy giúp Mao cô cô mang bọc đồ vào phòng, rồi cùng bà đến phòng chính ăn cơm.

Để ăn mừng trâm gỗ hôm nay bán đắt hàng, bữa tối làm rất thịnh soạn, còn cắt thịt xông khói xào.

Lúc này Tô Trúc Tâm mới nhớ ra mình muốn tìm Mao cô cô nói gì, cô lấy hà bao từ bên hông xuống.

"Mao cô cô, hôm nay trâm bán được một lượng bạc, đa tạ bà đã tận tình chỉ dạy, trong này có phần của bà."

Mao cô cô khoát tay, "Không cần đưa cho ta, cháu tự giữ lấy là được rồi."

Không đợi Tô Trúc Tâm kiên trì, Mao cô cô lại nói, "Nếu thật sự nói cảm ơn, thì phải là ta cảm ơn mọi người mới đúng."

Thấy bà đột nhiên giọng nói nặng nề, mọi người nhà họ Tô đều đặt đũa xuống nhìn sang.

Hốc mắt Mao cô cô đã đỏ hoe, buổi chiều bà ra ngoài nghe ngóng chuyện xảy ra lúc đó.

Hóa ra lại nguy hiểm như vậy, Tô Trúc Tâm là liều mạng cứu bà!

Bà một bà lão nửa chân đã bước vào quan tài, sao có thể xứng đáng được chứ.

"Trúc Tâm, cháu đã cho ta một mạng, nhà họ Tô lại thu nhận ta, cho ta tạm thời có nơi nương thân, đại ân đại đức của mọi người ta vĩnh viễn không quên." Mao cô cô vừa lau nước mắt vừa nói.

"Vài ngày nữa ta sẽ sửa phòng dọn ra ngoài, không làm phiền mọi người nữa."

Nghe Mao cô cô muốn dọn đi, Hứa thị phản ứng mạnh nhất.

Bà lập tức từ chối, "Không được, bà tuổi đã cao, gặp phải chuyện này thân thể cũng không còn tốt như trước, chúng ta sao yên tâm để bà tự sống một mình được?"

Mẹ Tô cũng gật đầu, "Bà cứ ở đây, coi đây như nhà mình."

Cha Tô và Tô đại ca cũng khuyên nhủ, họ thật lòng tiếp nhận Mao cô cô.

Bà là người tinh ranh, đương nhiên cũng nhìn ra người nhà họ Tô đều có ý tốt.

Quả thật, Mao cô cô dạo gần đây cũng đã quen với sự náo nhiệt ấm cúng.

Trước đây bà sống một mình, trong nhà lúc nào cũng lạnh lẽo hiu quạnh, ngoài tiếng ve kêu chim hót ra không có âm thanh nào khác, bà sợ có ngày mình c.h.ế.t cũng không ai biết.

"Vậy ta sẽ ở lại, sau này chúng ta là người một nhà." Mao cô cô nói.

Mọi người nhà họ Tô lúc này mới đều cười tươi, Tô Trúc Tâm cũng rất vui vẻ.

Mao cô cô trong lòng thầm quyết định, những di vật của bà đều sẽ để lại cho nhà họ Tô.

Trái ngược hoàn toàn với sự náo nhiệt của nhà họ Tô là nhà họ Chu.

"Thanh Sơn ca, Tô Trúc Tâm hại muội như vậy, từ nay về sau muội còn mặt mũi nào sống nữa?"

Chu Huệ Huệ tựa vào lòng Lý Thanh Sơn, khóc lóc thảm thiết.

"Huệ Huệ, chuyện đã đến nước này, chi bằng muội gả cho ta đi."

Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng vỗ vai Chu Huệ Huệ, giọng nói mang theo sự dụ dỗ và kích động.

Thật ra hắn cũng từng nghĩ đến việc công khai quan hệ của hai người, ép Chu Huệ Huệ theo mình.

Nhưng không có can đảm đó, sợ cô hận mình.

Lúc này Lý Thanh Sơn chân thành cảm thấy, Tô Trúc Tâm thật sự đã làm một việc tốt.

Hắn không nhìn thấy vẻ mặt chán ghét, khinh bỉ của Chu Huệ Huệ trong lòng, chỉ nghe thấy cô ta nhỏ nhẹ từ chối.

"Thanh Sơn ca, huynh cũng biết cha muội ông ấy... muội không thể không quản, mang theo cái gánh nặng này sao gả cho huynh được?"

Lời này có lý, lòng Lý Thanh Sơn mềm nhũn.

Huệ Huệ thật sự dịu dàng hiểu chuyện, một lòng một dạ đều nghĩ cho hắn.

Nhìn lại Tô Trúc Tâm kia, mặt béo tai to, lưng hùm vai vượn, đứng đó chẳng khác nào một con lợn rừng.

Cô ta còn dám hưu phu*, thật sự là ngang ngược càn rỡ!

(*) hưu phu: bỏ chồng; hưu thê: bỏ vợ

"Thanh Sơn ca, muội nuốt không trôi cục tức này." Chu Huệ Huệ nói.

Cô ta ngẩng đầu lên làm nũng, "Huynh giúp muội đi, để Tô Trúc Tâm cũng thân bại danh liệt."

Cổ họng Lý Thanh Sơn khẽ động, âm thầm nuốt nước miếng.

"Huệ Huệ, huynh giúp muội, muội có giúp huynh không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Huệ Huệ ửng hồng, xấu hổ vỗ vào n.g.ự.c hắn ta, rồi bị hắn ta đ è xuống giường.

Một phòng h0an ái.

Đêm tĩnh lặng bị bình minh thay thế, tiếng ve kêu dần nhỏ lại.

Chu Huệ Huệ tỉnh dậy trước tiên, thấy Lý Thanh Sơn vẫn còn ngủ say bên cạnh, cô ta đưa tay đẩy vài cái.

"Thanh Sơn ca, dậy đi."

"Huynh nên về rồi, đừng để người ta phát hiện."

Lý Thanh Sơn bị Chu Huệ Huệ tiễn ra khỏi cửa, gió lạnh thổi qua, hắn hoàn toàn tỉnh ngủ.

Đến trước cổng nhà họ Tô, hắn dùng chân đá mạnh vào cửa.

"Tô Trúc Tâm! Cô cút ra đây cho ta!"

Hứa thị và mẹ Tô đang làm bữa sáng đều giật mình hoảng sợ, hai người vội vàng vào nhà gọi cha Tô và Tô đại ca.

Cái tên Lý Thanh Sơn này sao sáng sớm đã đến gây sự vậy?

Tô Trúc Tâm cũng bị tiếng đạp cửa như đòi mạng làm cho tỉnh giấc, vốn dĩ cô đã có tính khí xấu khi mới ngủ dậy, giờ lại càng tức giận đến cực điểm.

Nhanh chóng mặc y phục xong, cô vượt qua cha Tô và Tô đại ca đang định ra ngoài, mạnh mẽ mở cửa.

Lý Thanh Sơn không kịp đề phòng, một chân trực tiếp loạng choạng về phía trước.

Tiếng xé vải vang lên, Tô Trúc Tâm nhìn xuống giữa hai chân hắn, hắn lập tức khép chặt hai chân lại.

Lý Thanh Sơn vốn dĩ vô cùng tức giận, nhưng khi nhìn rõ nữ nhân trước mặt thì ngây người.

Thật là một mỹ nhân mày ngài mắt phượng, dáng người đầy đặn quyến rũ.

"Tô Trúc Tâm đâu?" Lý Thanh Sơn nói chuyện cũng nhỏ nhẹ hơn.

Tô Trúc Tâm tặc lưỡi, "Bà cô đây, có chuyện gì nói nhanh, có rắm thì mau thả."

"Sao, ngươi muốn trả bạc sao?"

Dáng vẻ thì không nhận ra, nhưng giọng nói thì rất quen thuộc.

Lý Thanh Sơn trợn to mắt nhìn kỹ, từ ngũ quan mơ hồ xác nhận người trước mặt đúng là Tô Trúc Tâm.

Sao cô ta lại gầy đi nhiều như vậy?

Không ngờ cô ta gầy đi lại đẹp như vậy, giống như biến thành người khác vậy.

Lý Thanh Sơn bụng dạ hoa hoa bắt đầu trỗi dậy, nếu Tô Trúc Tâm có bộ dạng này, hắn cũng không phải không thể đưa về nhà.

Những lời định nói ban đầu đều quên sạch, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ.

"Trúc Tâm, theo ta về đi, mẹ ta ngày đêm nhớ nàng, nhớ đến sinh bệnh, nằm liệt giường không dậy nổi." Lý Thanh Sơn đau khổ nói.

Thấy hắn lại nói những lời cũ rích này, Tô Trúc Tâm trợn mắt.

"Muốn ta về hầu hạ mẹ ngươi sao? Nằm mơ!"

"Chuyện tốt đều nghĩ đến Chu Huệ Huệ, chuyện xấu lại muốn ta làm sao, trên đời này sao lại có kẻ vô liêm sỉ như ngươi?"

Cái loại như Lý Thanh Sơn này cũng là cha sinh mẹ dưỡng, khiến Tô Trúc Tâm kinh ngạc tặc lưỡi.

Những người dân trong thôn sáng sớm ra xem náo nhiệt xì xào bàn tán, đều cảm thấy buồn cười.

Lý Thanh Sơn quả thật đã chọn đúng thời điểm, sáng sớm mọi người đều có thời gian dừng chân xem lâu hơn.

Nếu là bình thường, thấy Tô Trúc Tâm nói như vậy Lý Thanh Sơn nhất định sẽ tức giận, nhưng hôm nay lại cảm thấy có một hương vị khác lạ.

Đặc biệt là dáng vẻ cau mày lạnh lùng của cô, lại càng thêm kiều diễm, giống như một cây ớt nhỏ.

"Trúc Tâm, dù sao ta cũng là tướng công của nàng, sao nàng có thể nói chuyện với ta như vậy?" Lý Thanh Sơn giả bộ.

Thấy phía sau có rất nhiều người dân, hắn cố ý nói, "Hơn nữa nàng đã làm chuyện phu thê với ta, ngoài ta ra, trên đời này còn có nam nhân nào dám lấy nàng?"

Cha Tô và Tô đại ca lập tức biến sắc, hai người nhìn quanh, tìm kiếm công cụ có thể dùng được.

Tô Trúc Tâm tốc độ nhanh hơn, trực tiếp cầm lấy cái xẻng sắt dựng bên tường.

"Phì, ai là phu thê với ngươi, ta đã hưu ngươi rồi, ngươi còn dám làm hỏng thanh danh của ta!"

"Ta đánh ngươi cái đồ vô liêm sỉ này!"

Ớt nhỏ không chỉ có vẻ ngoài đẹp, bên trong còn cay đến mức người ta không chịu nổi.

Cái xẻng sắt không chút do dự lao về phía Lý Thanh Sơn, khiến hắn sợ đến biến sắc, lăn lộn trốn tránh.

Bình Luận (0)
Comment