Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

Chương 68

"Sao phải tự ti như vậy?"

Tô Trúc Tâm tỉ mỉ nghiền ngẫm câu nói này của Tiêu Vị Phàm.

Cô đột nhiên cảm thấy toàn thân thả lỏng hơn rất nhiều, dường như tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng sau khi câu nói này thốt ra đã bị một sức mạnh thần bí nghiền nát.

Tiêu Vị Phàm không nói gì nữa, im lặng đi lên núi.

Lúc đầu anh còn đi sau Tô Trúc Tâm, vừa lên núi, liền nhanh chân đi lên trước, dẫn Tô Trúc Tâm đi theo sau mình.

Hai người nhanh chóng đến rừng đào.

Tiêu Vị Phàm sức lực lớn, không cần Tô Trúc Tâm mở miệng đã tự mình chặt cành cây.

Công việc vốn cần một canh giờ, nhờ có sự giúp đỡ của Tiêu Vị Phàm, chưa đến một chén trà đã xong.

"Ngày mai còn lên trấn không?" Tiêu Vị Phàm hờ hững, dường như chỉ thuận miệng hỏi.

Tô Trúc Tâm cũng không nghĩ nhiều, vừa đeo giỏ vừa đáp, "Có chứ, mấy cái hôm nay mang đi được các cô nương thích lắm, đều muốn tôi ngày mai mang nhiều hơn, chắc tối nay tôi phải tăng ca rồi."

Tiêu Vị Phàm "Ồ" một tiếng, không tiếp lời nữa.

Đưa Tô Trúc Tâm xuống núi, Tiêu Vị Phàm liền tự mình về nhà, Chu Huệ Huệ đã hết khóc, đang đi theo sau phu nhân thôn trưởng giúp bà chuẩn bị bữa trưa.

"Con đi đâu vậy?" Phu nhân thôn trưởng vừa thấy anh về liền hỏi một câu.

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, Chu Huệ Huệ lại vểnh tai lên, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Tiêu Vị Phàm.

Đợi đến khi cô ta dời tầm mắt đi, Tiêu Vị Phàm mới trả lời mẹ mình, "Tô cô nương lên núi chặt cành đào, con đi theo."

Phu nhân thôn trưởng tò mò, "Trâm cài đầu của con bé bán được sao?"

"Dạ." Tiêu Vị Phàm đáp gọn rồi đi về phía sân sau.

Phu nhân thôn trưởng chớp chớp mắt, không biết đang nghĩ gì, lát sau mới kéo kéo Chu Huệ Huệ, "Huệ Huệ à, mẹ nuôi đi nói với Mao cô cô một tiếng, con cũng theo bà ấy học tay nghề đi, nha đầu nhà họ Tô kiếm được tiền, Huệ Huệ nhà mình khéo tay, trâm cài đầu làm ra cũng bán được giá tốt, sau này con cũng có thể tự nuôi cha con rồi, phải không?"

Bà vốn có ý tốt, nghĩ để Chu Huệ Huệ học một nghề để phòng thân.

Không ngờ câu nói này lại khơi dậy sự oán hận của Chu Huệ Huệ.

Câu nói này có ý gì? Chê cô ta là gánh nặng, sau này không muốn nuôi cô ta nữa sao?

Quả nhiên, cô ta đã biết gặp Tô Trúc Tâm thì không có chuyện gì tốt!

Khiến mẹ nuôi không thích mình, bây giờ ngay cả nuôi mình cũng không muốn!

Hai tay buông thõng bên người nắm chặt váy.

Nhưng Chu Huệ Huệ không dám lộ ra, chỉ đỏ hoe mắt, ấm ức, "Mẹ nuôi... mẹ nuôi ghét bỏ Huệ Huệ sao? Huệ Huệ sẽ đi tìm việc làm, số tiền mẹ nuôi cho những năm qua, con cũng sẽ trả lại. Huệ Huệ từ nhỏ đã không có mẹ, nếu không có mẹ nuôi, Huệ Huệ không biết mình có thể lớn lên hay không..."

Càng nói càng ấm ức, nước mắt rơi như mưa.

Khiến phu nhân thôn trưởng đau lòng không thôi.

Bà vốn đã áy náy vì vừa rồi oan ức cho Chu Huệ Huệ, lúc này thấy Chu Huệ Huệ rơi nước mắt, càng cảm thấy khó chịu trong lòng, vội vàng lau tay ôm Chu Huệ Huệ vào lòng, "Mẹ nuôi không có ý đó, sao lại ghét bỏ con được?"

"Chỉ là con lớn rồi, có một nghề trong tay vẫn tốt hơn, sau này nếu con muốn ra khỏi thôn Vân Khê ra ngoài xem thử, hoặc là mẹ nuôi già rồi không thể ở bên cạnh con, con cũng có thể tự kiếm sống, phải không?"

Ở góc độ phu nhân thôn trưởng không nhìn thấy, Chu Huệ Huệ nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta vẫn còn nhớ, phu nhân thôn trưởng từng thề son sắt nói, nói cả đời này bà ấy có hai đứa con, một là Tiêu Vị Phàm ruột thịt, hai là chiếc áo bông nhỏ không phải ruột thịt nhưng hơn cả ruột thịt là cô ta, đợi sau này bà ấy chết, toàn bộ tài sản sẽ chia đều cho hai người họ.

Nhà ngoại phu nhân thôn trưởng ở kinh thành, giàu có vô cùng.

Bây giờ chỉ vì một Tô Trúc Tâm, phu nhân thôn trưởng lại muốn cô ta tự lực cánh sinh, sau này không định nuôi cô ta, di sản cũng không cho nữa?

Sự oán độc trong đáy mắt gần như không giấu được, nhưng Chu Huệ Huệ vẫn phải giả vờ ngoan ngoãn, "Đa tạ mẹ nuôi đã lo lắng cho con, Huệ Huệ nguyện ý học."

Cô ta nguyện ý học, nhưng Mao cô cô có dạy hay không lại là chuyện khác.

Phu nhân thôn trưởng có muốn đưa cô ta đến, e là Mao cô cô cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng không được, cô ta không thể cứ ngồi chờ c.h.ế.t như vậy, nhỡ đâu phu nhân thôn trưởng cảm thấy bên Mao cô cô không được, lại muốn nghĩ cách khác đưa cô ta đi học thứ khác thì sao?

Cô ta phải nghĩ cách, không thể cứ để phu nhân thôn trưởng càng ngày càng xa cách mình như vậy.

Nguồn cơn... nằm ở Tô Trúc Tâm.

Tiện nhận Tô Trúc Tâm này, c.h.ế.t đi thì tốt biết mấy!

Đang nghĩ ngợi, phu nhân thôn trưởng đột nhiên buông tay, "Được rồi đừng khóc nữa."

Phu nhân thôn trưởng đưa tay lau nước mắt cho Chu Huệ Huệ, vô tình nhìn vào đôi mắt đầy thâm ý của cô ta.

Khiến bà giật mình.

Chu Huệ Huệ hoàn hồn nhanh, cố gắng mở to mắt không để nước mắt rơi xuống, trông rất đáng thương.

Phu nhân thôn trưởng chớp mắt.

Có phải mình nhìn nhầm rồi không?

Huệ Huệ do bà tự tay nuôi lớn, sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?

"Mẹ nuôi." Chu Huệ Huệ mềm mại gọi một tiếng, lúc này mới gọi hồn phu nhân thôn trưởng trở về.

"Ừm." Phu nhân thôn trưởng đưa tay lau mặt cho Chu Huệ Huệ, tiếp tục câu chuyện vừa rồi, "Đừng khóc nữa, chúng ta ăn cơm trước, lát nữa mẹ nuôi dẫn con đi tìm Mao cô cô."

Chu Huệ Huệ đáp một tiếng, tiếp tục giúp phu nhân thôn trưởng chuẩn bị bữa trưa.

Bữa trưa ăn thịt hun khói do Tô Trúc Tâm làm, phu nhân thôn trưởng nói ngửi thấy thơm quá, ăn một bữa còn muốn ăn nữa, lại nghe nói có thịt hươu, đặc biệt đến nhà họ Tô xin một miếng, xào chung với rau hẹ, ngửi thôi đã thơm lừng.

Chu Huệ Huệ vừa nhìn thấy thịt hươu đã nhớ đến Tô Trúc Tâm, hận đến mức không muốn đụng vào, cả bữa cơm chỉ vùi đầu ăn thịt kho phu nhân thôn trưởng mang từ nhà mẹ đẻ về, ngay cả phu nhân thôn trưởng muốn gắp thịt hun khói cho cô ta ăn, cũng bị cô ta từ chối bằng lý do "thích thịt kho bà ngoại làm hơn".

Phu nhân thôn trưởng chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Tiêu Vị Phàm lại không cảm thấy gì, Chu Huệ Huệ không ăn, anh ngược lại còn vui vẻ.

Trời biết Chu Huệ Huệ ăn thịt đến mức nào, mỗi lần mẹ anh mang thịt kho từ nhà mẹ đẻ về đều bị nha đầu đó ăn hết hơn một nửa.

Khiến anh và cha anh mỗi lần chỉ nếm được một chút là hết.

Bây giờ Chu Huệ Huệ không tranh, anh vừa hay vùi đầu ăn thêm mấy miếng thịt hươu.

Thôn trưởng cũng có cùng suy nghĩ, hai cha con thậm chí không cần nhìn nhau cũng biết đối phương đang nghĩ gì, đối với việc phu nhân thôn trưởng thỉnh thoảng thở dài nói Chu Huệ Huệ bỏ lỡ đồ ngon cũng làm ngơ.

Bình Luận (0)
Comment