Nắng Sớm Lên

Chương 10

Một tháng, Phương Hòa chạy qua năm thành phố, đọc hai quyển sách.

Một tháng, Phương Hòa xem bảy bộ phim, hẹn ba bữa cơm.

Một tháng, Phương Hòa đang học cách chấp nhận sự thật rằng Tưởng Thần đã từ chối cô.

Suy cho cùng là cô không cam lòng.

Dẫu thế nào thì cô vẫn muốn có một lý do, một lý do xuất phát từ trong lòng Tưởng Thần.

Cô không tin những lời Tưởng Thần nói trong ngày hôm đó.

Cô không tin Tưởng Thần thật sự chẳng gửi gắm hy vọng vào tương lai. Cô không tin thật sự sẽ có người chưa thử lần nào đã gạt bỏ đi mọi khả năng.

Cho dù trong lòng anh không có cô, cho dù hai người họ thật sự không thể thì Phương Hòa cũng muốn chắc chắn Tưởng Thần có thể gặp được đúng người trong tương lai, bằng lòng give it a shot.

Cô chỉ cần thời gian ổn định lại tâm trạng.

Thoáng cái đã đến thời điểm rét đậm, cuối tháng tuyết rơi dày đặc, cả thành phố đều được bao bọc trong màu bạc, tựa như một thế giới cổ tích.

Phương Hòa quấn chặt quần áo bông, giẫm trên tuyết đi đến công ty. Quý Minh Đông thần bí nói rằng có đồ tốt cho cô xem nhưng anh ấy lại không nói cho cô biết đó là gì.

Khi đến văn phòng, cô mới biết được hóa ra chương trình phỏng vấn công ty kiến trúc đã được chế tác xong, Quý Minh Đông kéo cô đến xem thử trước.

Bỗng dưng cô lại không muốn xem, ngồi sang một bên: “Thôi, anh xem đi ạ.”

Quý Minh Đông không chịu, kiên quyết kéo cô tới trước máy tính: “Lúc trước chẳng phải em rất mong chờ ư, sao tự dưng lại không muốn xem.”

Phương Hòa nhìn anh ấy, không trả lời.

“Thật ra em không nói thì anh cũng biết.” Quý Minh Đông cũng không vội vàng xem thành quả: “Có phải là vì Tưởng Thần không?”

“Sao anh biết ạ?”

“Anh là đạo diễn, đừng coi thường sức quan sát của một đạo diễn nhé.”

Quý Minh Đông đắc ý nhướng mày, vỗ vỗ bả vai cô: “Em bị từ chối chứ gì? Nhìn em mấy ngày nay đều buồn bã ủ rũ, em đừng chối, bao năm qua anh chưa bao giờ thấy em rung động với một người giới tính nam nào đâu.”

Phương Hòa chỉ biết cười gượng: “Rung động thì sao ạ, cũng đâu có kết quả.”

“Em định bỏ cuộc à?”

Cô suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu: “Em không biết.”

“Hay là em với anh đi tặng đoạn băng này cho Tưởng Thần, dù sao cũng phải gửi khách quý xem thành phẩm.”

“Thôi khỏi ạ.” Phương Hòa cắn môi: “Em không đi đâu.”

“Em đừng thế, có một số việc trốn tránh không được đâu, có khi gặp mặt lại có tiến triển thì sao.” Quý Minh Đông kiên quyết nhét USB vào trong tay cô: “Anh ấy đang ở nhà, chúng ta qua luôn.”

“Hai người thân thiết với nhau từ bao giờ vậy?” Phương Hòa khó hiểu, giờ mới qua được một tháng.

“Tưởng Thần hợp mắt anh, bình thường hay trò chuyện.” Quý Minh Đông đưa áo khoác cho cô: “Anh cảm thấy anh ấy rất tốt, em thích anh ấy thì anh cũng yên tâm.”

Phương Hòa do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đuổi theo Quý Minh Đông.

Anh ấy nói đúng, có một số việc kéo dài cũng không phải là biện pháp tốt, tóm lại cần phải giải quyết.

Gặp lại Tưởng Thần, cô đã bình thản.

Thích ai đó chẳng có gì đáng xấu hổ, nếu đã nói ra rồi, tại sao lại phải tự tạo áp lực cho bản thân.

Nhưng mà, khi nhìn thấy Tưởng Thần sau cánh cửa, trái tim cô vẫn co rút đau đớn, trong mắt người kia dường như cũng thoáng bối rối, cô không dám khẳng định.

“Hai người vào đi.” Anh cúi người, vịn bánh xe lấy dép trong tủ giày ra: “Làm phiền mọi người phải tới đây rồi, đường trơn quá nên tôi không tiện đi lại.”

Căn phòng được sưởi rất ấm áp, Tưởng Thần chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải lanh, chân đi tất bông đặt trên bàn đạp, mũi chân hơi rủ xuống.

Phương Hòa im lặng thay dép, chỉ có Quý Minh Đông lải nhải liên tục.

Nhà của anh được trang trí rất đơn giản và phóng khoáng, chủ yếu là tông màu xám trắng, nhưng một số đồ nội thất rõ ràng thấp hơn bình thường.

Hai người ngồi xuống sô pha, Tưởng Thần vào trong pha trà. Phương Hòa dõi theo bóng lưng anh, chọc chọc Quý Minh Đông ngồi bên cạnh.

“Anh vào bê đồ giúp anh ấy đi.”

Quý Minh Đông bắt chéo chân, ung dung hỏi: “Sao em không đi?”

“Quý Minh Đông.” Cô thầm dọa nạt: “Anh cố ý đấy à?”

“Anh mệt lắm, không đi được.” Anh ấy trêu chọc, ngồi im tại chỗ.

Hai người giằng co mãi cho đến khi Phương Hòa trông thấy Tưởng Thần pha trà xong, cô chỉ đành thở dài, đi qua bưng hai cốc trở về.

Tưởng Thần nhìn cô rảo bước tới rồi lại nhanh chóng rời đi. Anh muốn nói gì đó, cuối cùng từ bỏ, kẹp cái cốc mình vào giữa hai chân rồi trở lại phòng khách.

“Đây là thành quả ghi hình.” Quý Minh Đông ra hiệu cho Phương Hòa đưa USB sang: “Anh xem trước, thứ tư tuần sau sẽ phát sóng trên TV, lãnh đạo của chúng tôi rất hài lòng, hy vọng anh cũng thích.”

Phương Hòa đặt USB xuống bàn trà, Tưởng Thần tiến lên nhận lấy: “Tôi cảm ơn, mọi người vất vả nhiều rồi.”

“Anh đừng khách khí, đây là công việc của chúng tôi mà.” Quý Minh Đông uống mấy ngụm trà nóng, thở dài một hơi: “Nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn Phương Hòa đã tới cứu cánh.”

Tưởng Thần nhìn về phía Phương Hòa, không rõ cảm xúc: “Đương nhiên rồi.”

Phương Hòa đón lấy ánh mắt anh: “Cũng phải cảm ơn anh đã phối hợp trả lời đúng sự thật.”

Cô vốn không định nói vậy, nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt ra khỏi miệng.

Tưởng Thần ngẩn ra: “Phương Hòa, tôi……”

“Hai người cứ nói chuyện nhé, tôi đi trước đây!”

Quý Minh Đông thấy tình hình có vẻ bất thường bèn cầm áo khoác chạy biến, nháy mắt đã ra đến cửa.

Phương Hòa chưa kịp ngăn anh ấy lại, cũng không định ngăn cản, chỉ nhìn chằm chằm vào anh: “Anh muốn nói gì?”

Tưởng Thần lắc đầu: “Tôi chỉ định xin lỗi em.”

Phương Hòa chợt đứng dậy: “Anh không làm gì sai cả, không cần xin lỗi. Em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, rốt cuộc tại sao anh lại không chịu chấp nhận em?”

“Nếu anh thực sự không thích em thì xin anh hãy nói rõ, nếu vì điều gì khác thì cũng xin anh hãy nói ra, chúng ta cùng giải quyết, được không?”

Tưởng Thần nhìn cô chăm chú: “Phương Hòa, tôi thật sự không xứng.”

Anh lại gần, nói: “Cuộc sống của tôi không hề như em nghĩ. Có một số việc cũng không thể nghĩ đơn giản được. Nếu tôi có thể cho em đáp án thì tôi nhất định sẽ trả lời, chẳng qua hiện giờ tôi thật sự không có cách nào.”

Phương Hòa cắn chặt răng: “Tại sao anh không chịu thử? Nhỡ đâu sự việc cũng không phức tạp như anh đã nghĩ thì sao?”

“Tôi không muốn làm em tổn thương.” Anh phủ tay lên đôi chân không có cảm giác của mình, nở nụ cười chua chát: “Tôi biết tôi không có tư cách nói vậy, nhưng trước khi gây tổn thương lớn hơn nữa thì hiện tại có lẽ là kết quả tốt nhất.”

Phương Hòa cũng không biết phản bác ra sao.

Trực giác nói cho cô biết rằng sự do dự và mâu thuẫn trong lòng Tưởng Thần không hề ít hơn cô.

Cô không có nhiều đắn đo, yêu là yêu, cùng lắm là đơn phương cay đắng. Song dường như điều Tưởng Thần chưa nói ra lại nặng nề hơn nhiều.

Có lẽ cô không nên vội vàng ép buộc Tưởng Thần đưa ra một lý do, một đáp án. Có lẽ cô nên thử đến gần anh, thấu hiểu anh, đến lúc đó sẽ không giống như trước nữa.

“Được.” Cô hít sâu, tới gần Tưởng Thần: “Anh bảo hiện tại anh không thể cho em một lời giải thích, vậy thì cứ từ từ, chúng ta đều cho một chút thời gian, có được không?”

Tưởng Thần không ngờ cô sẽ làm thế, trong mắt cuồn cuộn dậy sóng: “Thời gian của em rất quý giá, không đáng…”

“Có đáng giá hay không do em quyết định.”

Phương Hòa không hề cho anh cơ hội nói tiếp, xoay người ra cửa.

Ở góc cầu thang, cô bước nhanh đến mức xuýt đụng phải một người phụ nữ cầm đồ đầy tay.

“Tôi xin lỗi.” Phương Hòa mỉm cười hối lỗi, người phụ nữ trước mặt cắt tóc ngắn, áo gió dài, trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, bộ dáng rất phóng khoáng.

“Không sao đâu.” Người phụ nữ đáp, nhìn cô thêm vài lần, sau đó xoay người lên tầng.

Hết chương 10
Bình Luận (0)
Comment