Nắng Sớm Lên

Chương 3

Suốt một đêm, Phương Hòa mơ rất nhiều, người con gái trong mơ ở bên cô, nhìn cô người ngọt ngào như trước đây.

Ký ức là một thứ vô cùng kỳ diệu, có những chuyện cũ bạn càng muốn quên thì nó lại càng rõ ràng.

Sáng sớm tỉnh lại, trên khóe mắt Phương Hoà còn vệt nước chưa khô. Cô không nhớ được trong mơ có điều gì làm cô khóc nức nở, song lại cảm giác được lồng ngực rất nặng nề.

Nếu đã trở về thì đi xem đi. Cô tự nhủ, đừng tiếp tục nhát gan trốn tránh nữa.

Khi cô ra ngoài, Thanh Tử không còn ở nhà nữa. Cửa phòng Tưởng Thần vẫn đang đóng chặt. Hình như anh luôn vẽ tranh lại không giống tới ngắm cảnh hay dạo chơi, Phương Hòa không biết mục đích chuyến đi này của anh là gì.

Thời tiết mát mẻ, mặt trời ẩn sau rặng mây. Phương Hòa buộc tóc đuôi ngựa, không trang điểm, trông cô cứ như trở lại thời học sinh vậy. Cô đi qua phố lớn ngõ nhỏ, qua công viên và rừng cây, cuối cùng tìm thấy Y Y trên một ngọn núi yên tĩnh.

Hai năm trôi qua, Phương Hòa lớn thêm hai tuổi, ngày càng trưởng thành, còn Y Y thì vĩnh viễn dừng lại ở tuổi đẹp nhất.

Phương Hòa luôn khắc sâu ngày mà di hài của Y Y được đưa về nước. Cô cố chấp không chịu chấp nhận hiện thực, không chịu tin một người con gái tốt đẹp như vậy sẽ gặp tai nạn, cô trốn trong phòng mình khóc, thậm chí không dám gặp cô ấy lần cuối cùng.

Sau đó trở thành nỗi tiếc nuối vĩnh cửu.

Đặt một khóm hoa dành dành mà cô ấy thích xuống trước bia mộ, Phương Hòa ngồi khoang chân, lẳng lặng ngắm nhìn bia đá cẩm thạch trước mặt.

Tảng đá này là chốn về vĩnh hằng của cậu ư?

Cuộc đời cậu còn có bao nhiêu điều tiếc nuối đây?

Nếu trước kia mình đi cùng với cậu đến nơi đó, có phải sẽ không xảy ra chuyện về sau không?

Vô số câu hỏi mãi mãi không có đáp án quẩn quanh trong đầu, Phương Hòa cảm thấy bản thân hơi choáng váng.

Mặt trời vẫn đang trốn sau đám mây, cô thậm chí không thể đổ lỗi cho mặt trời đã làm mình rơi nước mắt.

Tiếc nuối và hối hận tựa như một tấm lưới giăng kín, khóa chặt Phương Hòa vào bên trong. Cô từng hy vọng thời gian và trải nghiệm có thể làm nó buông lỏng, cho rằng bận rộn có thể hòa tan sự trói buộc, song mọi thứ có vẻ hoàn toàn ngược lại.

Mình nhớ cậu, cũng muốn buông tha cho chính mình.

Gió thoảng qua, lá cây rung lên xào xạc. Xung quanh nghĩa trang vô cùng yên tĩnh làm âm thanh kia càng thêm rõ ràng. Rành rành là cây ở trên cao lại như kề ngay bên tai.

Âm thanh tiến thẳng vào lòng cô, như thể ai đó trong bóng tối đang thì thầm với cô.

Trời đất bao la, Phương Hòa bỗng thấy được sự bình yên vào giây phút này.

—— Luôn luôn có những khoảnh khắc như thế này trong cuộc sống. Điều cần thiết không phải là sự giác ngộ, sự khích lệ hay thậm chí là sự thấu hiểu, mà là sự đồng hành và tồn tại thuần túy.

—— Sự tồn tại đơn giản này giống như một điểm lẻ loi trong sa mạc, chợt nghe thấy âm thanh của một điểm khác. Sự tồn tại của điểm khác này thậm chí còn quan trọng hơn cả một cốc nước trong sa mạc, nó khiến người ta cảm thấy được an ủi.

Lúc ra khỏi nghĩa trang thời gian vẫn còn sớm, Phương Hòa đến công viên Thanh Sơn gần đó, đây cũng là nơi họ đã trải qua nhiều ngày cuối tuần cùng nhau.

Hôm nay, cô không còn trốn tránh nữa, cô chỉ muốn tìm lại ký ức và cảm nhận hơi thở của quá khứ, dường như điều này sẽ khiến cô cảm thấy bớt cô đơn hơn.

Vào mùa cao điểm du lịch, công viên có rất nhiều người đi lại. Nhưng có lẽ vì cỏ cây hoa lá khiến con người ta thư thái nên khách du lịch không vội vã, cũng không quá ồn ào.

Phương Hòa ngồi xuống ghế đá, nhắm mắt hít mùi cỏ xanh.

Phía sau chợt có người gọi tên cô.

Cô quay đầu lại, hóa ra là Tưởng Thần.

Áo sơmi kẻ caro và quần lanh dài, nom không giống một vị kiến ​​trúc sư mà trái lại giống như một họa sĩ.

“Trùng hợp quá, anh cũng ở đây hả.” Phương Hòa nhìn anh tới gần rồi dừng lại bên người mình.

“Hôm nay thời tiết khá đẹp, chỗ này lại không xa nên tôi ra ngoài đi dạo.” Hai tay Tưởng Thần bắt chéo đặt trên đùi, quay đầu nhìn cô.

Phương Hòa mỉm cười: “Dường như anh rất quen thuộc với nơi đây nhỉ?”

Anh thoáng dừng lại, dõi tầm mắt ra xa, trong ánh mắt thấp thoáng cảm xúc: “Mấy năm trước tôi đã tới một lần.”

“Phương Hòa.”

Tưởng Thần đột nhiên gọi cô.

“Hả?” Phương Hòa ngờ vực quay đầu lại, phát hiện Tưởng Thần đang nghiêm túc nhìn mình.

Ánh mắt anh rất trong trẻo nên khi nhìn thẳng vào mọi người, anh không hề tỏ ra ngượng ngùng, dường như anh đang nhìn bạn, chỉ nhìn bạn mà thôi.

“Vì sao cô khóc?”

Anh nhìn thẳng vào cô, tay vịn vào bánh xe nghiêng người về phía cô.

Phương Hòa sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra hai mắt của mình còn sưng đỏ.

Cô không ngờ một người luôn lịch sự như Tưởng Thần lại hỏi thẳng cô vấn đề này.

“Không có gì.” Cô lau mặt, nở nụ cười che giấu: “Bỗng dưng cảm xúc dâng trào thôi.”

“Không sao.” Phương Hòa còn không biết mình có nên nói ra không thì Tưởng Thần đã trở về làm Tưởng Thần trước đây, ngồi thẳng lại, giọng điệu cũng khôi phục vẻ bình tĩnh: “Tôi đường đột quá, xin lỗi cô.”

Đầu óc Phương Hòa vẫn rất hoang mang, không biết nên làm gì.

Có lẽ do cô đã giấu chuyện này trong lòng quá lâu, lâu đến mức quên mất cảm giác chia sẻ tất cả với người khác.

Tâm tư nặng nề của cô rõ ràng đến nỗi Tưởng Thần cũng nhận ra được cô đang phải đấu tranh.

“Nếu cô cảm thấy không thể chia sẻ với người khác.” Tưởng Thần lại mở miệng: “Cô có thể thử tâm sự với bản thân xem, kiểu tự nói ra với chính mình ấy.”

“Có lẽ làm thế sẽ dễ chịu hơn đôi chút.”

Anh nhìn xuống xe lăn dưới thân, lại nhìn về phía lũ trẻ đang chơi trước mặt cô.

“Nó khá hiệu quả đối với tôi.”

Câu chuyện và tình cảm ẩn chứa trong lời nói của Tưởng Thần cũng không nhẹ hơn cô, Phương Hòa ngạc nhiên, miệng khẽ mấp máy lại không biết nên nói gì.

Song cô hiểu, đối với việc sống với vết thương trong quá khứ như thế nào, có lẽ Tưởng Thần thực sự đồng cảm.

Do đó, Tưởng Thần thực sự muốn giúp cô.

Nghĩ đến mỗi người đều có cảnh ngộ riêng, nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng éo le, Phương Hòa thấy nhẹ nhõm hẳn.

Nhìn khóm hoa nở rộ trong công viên, cô lại nhớ đến mùa hè năm đó.

“Tôi sẽ tự kể cho mình một câu chuyện.” Phương Hòa hít sâu một hơi, nói rất nhanh, tưởng chừng như chỉ cần thoáng dừng lại thì sẽ không mở miệng được nữa.

“Có một cô gái tên là Y Y, cô ấy vô cùng xinh đẹp lại dịu dàng lương thiện. Cô ấy có một người bạn đại học rất tốt, hai người chẳng giấu nhau điều gì, thường xuyên cùng nhau tưởng tượng về tương lai.”

“Vào một tối trước kỳ nghỉ, cô ấy rủ bạn cùng đi hỗ trợ giáo dục ở Châu Phi, bởi cô ấy rất thương những đứa trẻ không được tiếp cận với giáo dục tại nơi đó. Tuy nhiên, người bạn lại bảo bản thân có kế hoạch khác, từ chối cô ấy, chỉ nói chờ cô ấy trở về.”

“Song người bạn không ngờ rằng cô ấy lại gặp cướp ở Châu Phi, kẻ trộm chẳng may bị người dân đi ngang qua phát hiện, dưới tình thế cấp bách đã quay sang đâm dao vào cô gái ấy.”

“Sau đó, người bạn kia đã không chờ được đến lúc cô ấy trở về.”

Phương Hòa nhớ lại buổi chiều mình trốn tránh trong phòng cùng với cảm giác đau đớn đến thắt lòng ấy.

“Anh nói xem, tại sao một cô gái tốt đến thế sẽ gặp phải chuyện như vậy đây?”

“Vì sao trước đây tôi lại không đi cùng cô ấy? Rõ ràng kỳ nghỉ đó, tôi chẳng có việc gì quan trọng đến mức không làm không được.”

Dẫu đã nhiều lần kiềm chế nhưng cô vẫn không khỏi nghẹn ngào, tự chất vấn bản thân giống như những ngày đêm trước đây. Vì sao trước đây lại dùng lí do sứt sẹo để từ chối cô ấy, vì sao bản thân lại không làm tốt trách nhiệm của một người bạn.

Tưởng Thần nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ánh mắt vừa bình tĩnh lại nghiêm túc. Anh đột nhiên kéo phanh tay xuống, chống người nghiêng về phía trước, sau đó một tay giữ lấy đệm, dùng tay kia ấn vào băng ghế bên cạnh, hai tay nâng cơ thể ngồi xuống bên người Phương Hòa.

“Đừng quy kết tất cả mọi thứ cho bản thân.” Tưởng Thần vẫn nhìn cô: “Tai nạn là tai nạn, không một ai có thể đoán trước cũng không một ai sai cả.”

Phương Hòa mím chặt môi lắc đầu, nước mắt lăn theo khuôn mặt rơi xuống, thấm ướt áo: “Tôi hiểu, nhưng tôi không kiểm soát được suy nghĩ của mình.”

Cô lau qua quýt nước mắt trên mặt, mỉm cười cay đắng: “Cho dù tôi không sai thì mất đi Y Y cũng là một chuyện khó tưởng.”

Ánh mặt trời dần nhạt màu, bọn họ đều chìm trong tối tăm mịt mù.

Tưởng Thần nhìn Phương Hòa cười cay đắng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao tâm trạng cô lại nặng nề đến vậy.

Một người coi trọng tình cảm, một người chân thành, một người lương thiện như Y Y.

Một tay anh đỡ lưng ghế giữ cân bằng, một tay rút giấy trong túi ra đưa cho cô.

“Tại sao cô lại trở về?”

Phương Hòa nói tiếng cảm ơn, cúi đầu hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh.

“Tại vì dường như tôi đã nghĩ thoáng hơn đôi chút.” Cô cười, đầu mũi và khóe mắt vẫn ửng hồng: “Sau khi trở về, cảm giác trái lại không hề khó chịu như tôi từng nghĩ, có lẽ như mọi người vẫn thường nói rằng suy cho cùng mọi chuyện sẽ luôn chậm rãi qua đi.”

“Ừm.” Tưởng Thần nhìn sắc trời tối dần: “Tất cả sẽ chỉ là quá khứ, đừng tạo áp lực quá lớn cho chính mình.”

Phương Hòa khẽ ừ một tiếng, quay đầu lại: “Hôm nay phải cảm ơn anh rất nhiều.”

Cô nói vô cùng chân thành, Tưởng Thần gật đầu coi như đáp lại.

Anh vốn cho rằng cô sẽ không chia sẻ hết với anh, nhưng mà Phương Hòa lại kiên cường và dũng cảm hơn so với anh nghĩ nhiều. Nếu cô đã dám bước ra một bước thì mọi thứ sẽ khá nhẹ nhõm.

Ghế dài rất cứng, lưng ghế cũng thẳng, Tưởng Thần nghỉ ngơi khá thoải mái. Ngồi nghỉ một lúc anh mới cẩn thận điều chỉnh lại tư thế.

“Ta về thôi.” Phương Hòa đứng lên: “Tối nay tôi sẽ nấu cơm.”

Xe lăn cao hơn so với ghế, Tưởng Thần điều chỉnh góc độ, hai tay chống xuống nâng cơ thể mình lên, quét mắt chợt thấy Phương Hòa đang duỗi tay đỡ nhẹ bên cạnh thì giật mình.

Đêm hôm đó, Phương Hòa ngủ rất yên bình. Trong mơ, cô nhìn thấy Y Y đang mỉm cười ngọt ngào với mình ở một nơi xa xôi.

Có một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai.

“Đi thôi.”

Giọng nói đó vô cùng bình tĩnh.

Thế là Phương Hòa tiến lên trước ôm lấy cô gái kia, trong ngực là sự ấm áp và thỏa mãn đã lâu không gặp.

Vì thế cô cũng cười.

Tỉnh giấc, bên ngoài mưa to gió lớn, Phương Hòa nằm rúc trong ổ chăn ấm áp thoải mái, trong lòng tràn ngập yên bình.

Hết chương 3
Bình Luận (0)
Comment