Nắng Thích Mưa

Chương 16

Sáng tinh sương. Ở bệnh viện, Hàn Di tỉnh dậy sớm, cô thấy ai đó đang ghé đầu nằm bên cạnh, giật mình cô quay qua nhìn, mắt nheo lại cố xác định thì cũng nhận ra đó là Hạ Dương đang ngủ say sưa, nhìn xuống tay mình, bàn tay nhỏ bé của cô nằm trọn lòng bàn tay Hạ Dương. cô từ từ rút nhẹ tay mình ra, thực sự cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lòng vẫn còn yêu Hạ Dương nhiều lắm. Tuy nhiên việc cô đang làm là tìm chiếc kính của mình, tay đập đập mọi nơi để tìm, vô tình làm rơi bác nước yến ngày hôm qua, Dương Hạ cũng tỉnh giấc theo, cô nhìn chút nước yến còn dư bị rớt dưới sàn chợt nhớ lại nụ hôn mơ màng lúc ấy, cô sờ lên môi mình bất giác gọi tên Thiên Hạo. Dương Hạ thức tỉnh nhờ chiếc bác bể, anh thấy Hàn Di tỉnh dậy.

-Em dậy rồi à? -Anh đứng dậy sờ trán cô thì chân đạp trúng vũng nước yến, anh nhìn mảnh thuỷ tinh rồi lo lắng

-Em có sao không? Có đau ở đâu không?

Im lặng không tiếng trả lời, cô nằm xuống, đắp chăn lại, quay về phía khác

-Sao anh lại ở đây, chả phải tôi đã đuổi anh đi rồi à.

-Nụ hôn đó em hiểu lầm rồi!!

-Nụ hôn gì, tôi không quan tâm. Tôi không yêu anh .

-Vậy tại sao em lại bỏ chạy? Nhưng thực sự như em nghĩ đâu, anh không hề chủ động về cái hôn đó. Cả tiếng đồng hồ anh cố sức giải thích cho Hàn Di nghe.

----------------------

Hôm Hàn Di nhập viện...

Chiều hôm đó, Hạ Dương đang xếp gọn quần áo đã giặt khô ban nãy, cô Hứa đang tìm cái gì đó, tinh mắt đã tìm thấy thứ mình cần - Chiếc ví của anh. Ngó sang phía cô ta, anh thấy ví mình trên tay cô. Lại gần anh lấy chiếc ví:

-Cô đưa đây cho tôi. Đừng hòng lấy thêm một xu nào nữa.

-Không, anh đến bắt em đi - Lục Ngân mỉm cười, giơ chiếc ví rồi chạy quanh phòng

-Đưa đây cho tôi. Tay Lục Ngân giấu chiếc ví sau lưng, Hạ Dương ngó nhìn ra phía sau tìm nó rồi chợt, cô thoáng trao nụ hôn đồng lúc Hàn Di đi lên và thấy cảnh đó. Mãnh vỡ chiếc đĩa tứ tung, Hàn Di bỏ chạy. Anh giật mình, tròn mắt, sợ Hàn Di hiểu lầm nên định chạy đuổi theo thì Lục Ngân kéo tay anh lại vẫn không để tâm đến món tráng miệng nằm dưới đất của Hàn Di, cô nhìn anh với ánh mắt đáng thương:

- Anh cho em xin ít tiền nhé!! Nha!!

Dương Hạ đã quen thói "Đào mỏ" của cô, nhưng lần này thì anh không dễ dãi nữa, Dương Hạ nhìn cô ánh mắt khinh thường, miệng nhếch môi nói:

-Vậy lí do cô đến đây cũng là vì vậy à, nhân cách của cô thật rẻ rách!!. Rồi anh chạy đi tìm Hàn Di. Lục Ngân vẫn dứt khoát không "tha" cho anh,cô bám theo Hạ Dương, giữ tay anh lại, anh không nhân nhượng giựt tay mạnh bước đi. Đến đầu ngỏ thì không thấy Hàn Di nữa chỉ còn vết máu trên nền nhà. Anh cố tìm mọi cách liên lạc cho cô nhưng điện thoại cô ở trong phòng, chắc vì bỏ chạy nên không mang theo thứ gì. Một lúc sau đó thì Thiên Hạo gọi tới bảo cô nhập viện

--------------------------------------------------------------------

Nghe anh giải thích xong, cô cũng hiểu nhưng vẫn còn câu hỏi muốn hỏi anh. Quay qua nhìn anh ánh mắt đầy trìu mến:

-Vậy tại sao anh không nói em biết cô Hứa là người em họ đã hứa hôn với anh?

-Vì anh sợ em tổn thương và anh cũng không nghĩ cô Hứa sẽ ở đây vì em thấy đó, cách cô đến cũng bất ngờ, hôm đó em cũng thấy mà.

Đang nói chuyện thì có khách ghé thăm - Là Thiên Hạo, cậu chu đáo chuẩn bị bát cháo thuốc Bắc cho cô. Hạ Dương không nói lời nào định bước ra ngoài thì bác sĩ tới.

-Cô còn thấy đau không?- Vừa nói bác vừa bóp vào chân trái của cô

-A..., dạ còn-Cô xít xoa đau chân. Cả 2 anh chàng xót thay, vừa nghe cô la là đã quay qua nhìn. Hạ Dương hỏi:

-Vậy khi nào vết thương có thể lành với đi được vậy bác sĩ?

-Cỡ khoảng phải 2 tuần đó, khá sâu - Bác sĩ đưa tay lên vuốt cằm phỏng đoán

-Sao hai tuần, mười bốn ngày sao? - Thiên Hạo nheo mày tay dơ 2 ngón về phía bác sĩ. Tiện luôn cậu nói:

- 2 tuần mà trong khi đó 3 tuần nữa là tụi em kiểm tra cuối kì rồi!!

Bác sĩ quay đi, nói lời cuối:

-Cái này thì còn tùy vào tâm trạng và sức khỏe của bệnh nhân. Việc xuất viện là có thể 1 tuần nữa

Cuộc sống của Hàn Di dường như bị đảo lộn, không một lịch nào chỉn chu. Thế là mỗi ngày trôi đi, ngày qua ngày Thiên Hạo cùng Hạ Dương thay nhau chăm sóc cho cô. Tuy mọi người bận nhưng Bình, Ngọc Anh, Bạch Như không một ngày vắng đến học, đến thăm cô.
Bình Luận (0)
Comment