Không khí ở Konoha mấy ngày nay quỷ dị lạ thường. Theo lời các ninja phụ trách làm việc ở tòa tháp, kể từ khi hai tiểu đội được phái tới làng Cát trợ giúp giải cứu trở về, sắc mặt Đệ Ngũ chưa từng có phút nào thả lỏng, bởi trong bảy người được phái đi lại có tới ba người chịu thương tích nặng, những kẻ còn lại không nhiều thì ít đều bị thương.
Bệnh viện Konoha.
Naruto trên tay xách một giỏ hoa quả, bước chân có chút bất ổn di chuyển qua các dãy hành lang, sau cùng dừng lại trước một căn phòng ở cuối, mở cửa bước vào.
"Thầy đỡ hơn chút nào chưa?"
Tiến tới chiếc tủ đầu giường nhìn người đàn ông cho dù nằm viện cũng vẫn không chịu bỏ mặt nạ, Naruto đặt giỏ hoa quả xuống, thấp giọng hỏi.
"Chỉ là dùng nhãn thuật quá nhiều nên mắt có chút tổn thương mà thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt." Kakashi cười đáp. "Đã tới thăm Sakura chưa?"
"Rồi ạ." Nhớ tới tình trạng thê thảm của cô bạn, Naruto thở dài. "Bà Tsunade nói loại độc mà cô ấy và bà Chiyo trúng phải có tác dụng gần giống với loại mà tên Sasori kia hạ trên người Kankuro. Bà ấy cũng đã nghiên cứu thành công thuốc giải và gửi tới làng Cát."
"Vậy thì tốt quá." Kakashi gật đầu. "Thương tật trên người Sakura thì sao?"
"Gãy mười bảy xương sườn, đứt xương đùi và phổi bị thủng." Naruto nhíu mày. "Em thật sự không nghĩ tên người rối kia lợi hại như vậy, nếu không phải phút cuối hắn chợt gặp chuyện gì đó mà đột ngột dừng tay, sợ là cả bà Chiyo lẫn Sakura – chan đều mất mạng."
"Đúng vậy, là chúng ta quá khinh địch." Kakashi nghe được thống kê tổn thương cụ thể, hơi thở dài. "Sasori, Deidara và cả Kisame đều là những ninja có thực lực mạnh. Chúng chẳng những kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mà cả kỹ năng và trí tuệ đều tốt." Nhớ lại khoảnh khắc Kisame suýt bức đội Guy chết đuối trong thủy ngục, anh hỏi. "Bên chỗ Guy thế nào?"
"Thầy ấy đã mở tới cổng thứ bảy của Bát Môn, tình trạng không tốt lắm." Naruto hồi tưởng lại. "Còn Lee, Neji và Tenten thì bị Kisame dùng thanh đao nhọn lỉa chỉa đó sượt qua mấy lần, không quá đáng ngại."
"Ừm." Kakashi gật gù, một lát sau bất chợt lên tiếng. "Naruto."
"Vâng?"
"Lần này chúng ta chưa gặp được Uri, em... cũng đừng quá thất vọng."
"Vâng." Naruto ủ rũ đáp, cặp mắt xanh trời dần bao phủ một tầng ảm đạm. "Lần cuối cùng em gặp Uri – chan là lúc em và thầy cùng tới nhà giam Sokiru. Hai cánh tay của cậu ấy khi đó... vẫn chưa cử động được." Nhớ lại chuyện này, hai mắt Naruto đỏ lên. "Trong làng đầy rẫy những tin đồn xấu xa chửi bới cậu ấy, chửi bới đội 7 vô dụng bất tài lại toàn những kẻ phản bội, nhưng thầy Kakashi, thầy biết mà, nỗi oan của Uri – chan... không có kẻ nào hiểu được cả!" Naruto nghẹn giọng. "Từ khi biết cậu ấy còn sống sau vụ hỏa hoạn, em vẫn cho rằng em có thể tha thứ cho Sakura – chan, nhưng mà để làm được chuyện này... thật sự rất khó. Uri – chan chắc chắn đã phải chịu khổ rất nhiều mới đi tới hoàn cảnh hiện tại. Vì sao cậu ấy lại là người phải chịu những chuyện này? Vì sao đội 7 lại thành ra thế này? Vì sao?"
"Naruto, em bình tĩnh lại đã." Kakashi thấy cậu học trò cũ càng ngày càng kích động, thấp giọng nói. "Hành động của Sakura là sai, ta cũng tuyệt đối không ủng hộ sự mù quáng của con bé. Nhưng chuyện đã qua rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm lại Uri." Ngừng một chút, anh tiếp. "Có chuyện này ta vẫn rất nghi hoặc."
"Là chuyện gì?" Naruto hít sâu một hơi, hỏi.
"Về các jinchuuriki. Naruto, bản thân em cũng là một jinchuuriki, ta tin là Jiraiya – sama đã từng nói với em điều này? Một jinchuuriki khi bị tước vỹ thú, chắc chắn sẽ chết."
"Đúng vậy." Naruto gật đầu. Tiên nhân háo sắc xác thực từng nói cái này với cậu.
"Vậy em thử nhớ lại xem, tình trạng Gaara lúc được Deidara đem tới là thế nào? Cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh, và chỉ ngất tạm thời do trúng thuốc mê. Điều này đại biểu gì chứ?" Kakashi nhấn mạnh. "Nếu không phải Nhất Vỹ chưa bị rút ra, thì chính là có ai đó đã can thiệp vào chuyện này, giúp Gaara còn sống ngay cả khi bị rút Nhất Vỹ."
oOo
"Tình trạng của cả Kazekage – sama, trưởng lão Chiyo và cậu Kankuro đều đã không còn gì đáng ngại, cô có thể yên tâm rồi."
Trước cửa phòng bệnh, Temari nghe y nhẫn thông báo, mừng đến chảy nước mắt. Cô nhìn hai đứa em trai như vừa từ cõi chết sống lại, nỗi kích động biết ơn với Konoha chỉ tăng không giảm.
"Gaara, em thấy trong người sao rồi?" Khóe mắt thoáng liếc thấy người tỉnh lại, Temari bước vội tới, trong giọng nói không giấu được vui mừng.
"Chị...?" Gaara hơi nheo mắt, kinh ngạc nhận ra bóng dáng người chị của mình. Nhanh chóng ngồi bật dậy, cậu liếc qua phòng bệnh rộng lớn, ánh mắt thoáng dừng ở cái chân đang băng bó của Kankuro cùng những vết thương trải khắp tứ chi Chiyo, thật lâu chưa hết bàng hoàng.
"Sao thế? Em thấy không ổn chỗ nào à?" Nhìn vẻ thất thố hiếm có trên gương mặt luôn lạnh lùng của em trai, Temari ngạc nhiên hỏi.
"Đây là đâu?" Sớm đoán được câu trả lời, không hiểu sao trong lòng Gaara lại thoáng qua một tia mất mát kỳ lạ.
"Đây là bệnh viện làng ta. Trưởng lão Chiyo, Uzumaki Naruto cùng một số ninja làng Lá đã trợ giúp cứu em về. Ơn trời, em vẫn ổn."
"Naruto sao?" Khẽ lẩm bẩm, Gaara chợt nghĩ tới viễn cảnh chàng thiếu niên như ánh mặt trời ấy sẽ gặp lại đồng đội cùng quãng thời gian ngắn ngủi cậu vừa được chăm sóc trong tổ chức, trong lòng chợt có một nỗi bất an cùng lưu luyến, tâm trạng lẽ ra phải nên vui vẻ lại trầm xuống, mơ hồ còn có chút thất vọng.
"Chiyo – baasan, còn có anh Kankuro, họ ổn chứ?" Cưỡng chế nội tâm sôi trào, Gaara quay mặt dời đi sự chú ý.
"Hai người họ trúng độc và bị ngoại thương nặng, may mắn là Hokage Đệ Ngũ đã điều chế thành công thuốc giải và gửi tới đây, hiện tại dưỡng thương một thời gian là tốt rồi." Temari không phát giác em trai khác lạ, mặt đầy ý cười trả lời.
oOo
Ánh nắng vàng óng của buổi sáng xuyên qua ô cửa sổ tầng ba, chiếu lên nửa mặt người đang nằm trên giường.
Đó là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi, trên người mặc một bộ yukata màu trắng bạc, mái tóc đen nhánh xõa tung sau đầu, nổi bật trên làn da bạch ngọc cùng đôi môi đỏ tươi đang nhẹ nhếch.
Bên cạnh giường, một thiếu niên cũng trạc tuổi mười lăm ngồi bất động. Hắn có đôi mắt to tròn màu xám nâu cùng mái tóc đỏ lởm chởm. Khuôn mặt ngây thơ không cảm xúc, lại có vẻ mơ mơ màng màng nhìn chằm chằm vào thiếu nữ vẫn luôn im lặng.
Chợt, người trên giường có động tĩnh. Ngón tay để sát bên người thoáng động đậy, hàng mi dày như cánh bướm rung lên. Chớp chớp vài cái như để thích nghi với ánh sáng, một đôi đồng tử trong vắt mông lung đảo quanh nhìn khắp căn phòng.
"Ngươi là ai?"
Ánh nhìn dừng lại trên người thiếu niên trẻ tuổi, giọng nói lạnh băng của thiếu nữ hơi khàn khàn. Môi đỏ nhếch lên đầy kinh ngạc, một cặp mắt tím to tròn long lanh nước phản chiếu toàn bộ hình ảnh của thiếu niên, vừa lạnh lùng vừa trong sáng, đẹp đến khiến người ta không dám nhìn thẳng. Sasori cảm thấy thật may mắn khi khuôn mặt của hắn không còn thể hiện được biểu cảm, nếu không, có lẽ lúc này trông hắn sẽ ngu ngốc lắm.
"Ta là Sasori." Tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng quanh quẩn khắp căn phòng. Thấy người đối diện vẫn còn ngơ ngác, hắn cười khẽ bổ sung. "Đây là nhân dạng thật của ta."
Không thể nào!!!
"Ngươi thật sự là Sasori?"
Đáy lòng thiếu nữ vang lên một âm thanh nổ ầm ầm như sét đánh ngang tai. Ai cho thể nói cho cô biết, thiếu niên mang khuôn mặt lạnh lùng lãng tử này có nét nào giống lão già xấu xí hay cằn nhằn kia? Không chỉ dung mạo, cả giọng nói cũng thập phần dễ nghe!
"Ta không nghĩ chuyện này khiến ngươi ngạc nhiên như vậy đấy." Sasori cười ha ha. "Ngươi cũng biết ta luôn hoạt động trong con rối Hiruko mà?"
Nghe câu này, vẻ mặt thiếu nữ thoáng qua một tia giật mình, rất nhanh định thần lại. "Tại ta không nghĩ ngươi còn trẻ như vậy."
Sasori cũng không kiên trì theo đuổi vấn đề này, nhìn mái tóc đen tuyền cùng nước da trắng bệch của thiếu nữ, giọng nói có phần nhu hòa. "Cảm thấy trong người thế nào?"
"Hơi mất sức, còn lại khá ổn." Thiếu nữ nhíu mày. "Ta bị sao vậy?"
"Ngươi trúng độc." Sasori đáp. "Là tâm độc, suy nghĩ dồn nén thành bệnh, gặp phải đả kích liền không chống đỡ được." Nói đến đây, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc. "Usagi, có điều này ta phải khẳng định với ngươi, năng lực của ta – Xích Sa Sasori so với khi trước còn tiến bộ hơn nhiều, tuyệt đối không có chuyện thua trong tay một bà già cùng một con bé được."
"Ừm?" Vẻ mặt thiếu nữ ngơ ngác.
"Cho nên chuyện mà Deidara nói với ngươi chỉ là một trò đùa dai của hắn, lại không ngờ vì vậy mà kích phát tâm độc." Trong cõi lòng vô cảm của Sasori thoáng qua một tia cảm xúc mơ hồ, nhanh đến không nắm bắt được. Kì thực chính hắn cũng không nghĩ tới Usagi lại để tâm đến mạng sống của hắn như vậy.
"Thế này quá tốt rồi còn gì?" Thiếu nữ mỉm cười, sóng mắt màu tím lưu chuyển nhìn vào gương mặt điển trai của Sasori. "Ta mừng vì ngươi còn sống."
Vẻ mặt thiếu niên vẫn lạnh băng, sâu thẳm trong lòng lại như được thứ gì sưởi ấm, cặp mắt nâu chuyển động, bên trong như lấp lánh tinh quang.
"Ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Trước khi hắn kịp nói thêm gì đó, thiếu nữ chợt mở miệng, vẻ mặt có chút mệt mỏi. Sasori gật gật đầu, cứng nhắc dặn dò nàng nghỉ ngơi tốt, liền rời đi.
Nhìn bóng dáng hắn chớp nhoáng biến khỏi phòng, người trên giường cũng không vội làm ra hành động gì, đưa mắt đánh giá hai bàn tay trắng nõn cùng cơ thể khỏe mạnh bằng xương bằng thịt, trong con ngươi tím lưu ly là một vẻ mừng rỡ điên cuồng.
Thành công rồi! Thành công thật rồi!
Bấu chặt nắm tay kiềm chế nội tâm đang lâm vào kích động cực hạn, nguyên chủ với lấy chiếc gương nhỏ đặt ở đầu giường, đánh giá dung mạo mới của bản thân, lông mày dần nhíu lại.
Mái tóc này... tại sao lại là màu đen chứ? Cái mình muốn là màu tím bạc độc nhất vô nhị kia mà?
Ngơ ngác nhìn vào gương, đối diện với dung mạo xinh đẹp lại mang chút trưởng thành không thuộc về mình, mặc dù thay đổi màu tóc nhưng vẫn hút hồn như vậy, chút bất mãn của nguyên chủ cũng nhanh chóng tan biến, nhìn đến ngây người, một lát sau đặt gương xuống cười híp mắt, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.
Nhẫn nhịn bao lâu nay, ả rốt cuộc có thể đường đường chính chính quay về cơ thể của mình rồi! Cái kẻ khốn kiếp kia dám đánh tan hồn phách của ả, thì bây giờ ả sẽ dùng chính hồn phách của kẻ đó để sống tiếp, còn là sống thật khoái hoạt vui vẻ, hưởng thụ tất cả mọi đặc quyền mà một cường giả nên đó, còn tận hưởng mớ kiến thức hai mươi mấy năm ở thế giới hiện đại kia. Đây cũng chỉ là cái giá cần trả khi kẻ kia sống nhờ trong cơ thể của ả, ả không cảm thấy có gì quá đáng.
Nằm xuống giường đắp chăn lên kín cổ, nguyên chủ liên tục suy nghĩ, kiến thức cùng kinh nghiệm sống mãi mãi dừng lại ở năm mười hai tuổi nay được dung hợp với ký ức hai kiếp của Uri, gần như mọi việc ả đều thông suốt. Tuy nhiên, do lượng thông tin có chút quá tải, một số việc ở kiếp trước lại không rõ ràng lắm. Nguyên chủ nhíu mày chờ đợi cơn đau dịu bớt, qua một lúc mới đánh giá lại tình trạng của mình.
Ngoại hình, quan hệ, thân phận, năng lực, tất cả đều đã có. Với hiểu lầm của Sasori về chuyện vừa xảy ra, hắn chắc chắn sẽ không chút nghi ngờ mà cho rằng thân thể này thật lòng quan tâm đến hắn, cũng sẽ càng thêm đối xử tốt với ả.
Nhớ lại gương mặt đáng yêu nhìn mình chằm chằm kia, nguyên chủ chỉ cảm thấy hai má đỏ hồng, trong lòng một vạn lần rút lại câu nói chê Sasori là một lão già xấu xí.
Cốc cốc.
Đang chìm vào suy nghĩ riêng tư, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Chỉnh đốn tốt tâm trạng cùng vẻ mặt, nguyên chủ hắng giọng ra hiệu cho người bên ngoài tiến vào.
"Usagi, ngươi tỉnh rồi."
Theo cánh cửa mở ra, hai bóng người song song xuất hiện. Hidan nhìn thấy bộ dạng suy yếu của người trên giường, hiếm khi không mở miệng trêu chọc. Hắn lúc này mặc đồng phục tiêu chuẩn của tổ chức, trên lưng giắt theo Liềm Ba Lưỡi, vẻ mặt có chút hưng phấn.
"Bọn ta sắp đi bắt Nhị Vỹ." Biểu cảm của Kakuzu vẫn bí hiểm khuất sau lớp mặt nạ, chỉ có cặp mắt xanh lá nhìn chằm chằm Uri. Con ngươi dừng lại trên mái tóc đen tuyền vài giây, hắn mới chợt mở miệng. "Lôi quốc cách nơi này khá xa, có lẽ sẽ mất khoảng vài ngày."
"Chúc may mắn." Nguyên chủ nhìn bộ đôi xác ướp này vậy mà lại đích thân tới chào mình một tiếng trước khi làm nhiệm vụ, trong lòng không hiểu sao thấy rất thỏa mãn.
Bọn họ vừa rời đi không lâu, ngay lúc nguyên chủ hướng ánh mắt hiếu kỳ tới thanh Garian đang nằm yên vị một góc, bên ngoài lần nữa vang lên tiếng gõ cửa, nhưng lần này có chút đứt quãng, tựa như chủ nhân nó phải lấy hết dũng khí mới dám hạ tay vậy. Ả hơi đảo mắt, vẫn nằm yên trên giường, giọng nói có chút suy yếu. "Vào đi."
Cánh cửa bật mở, một mái tóc dài vàng óng được buộc cao lọt vào tầm mắt. Đánh giá qua thiếu niên mười tám tuổi này, nguyên chủ một lần nữa cảm thán Akatsuki có thật nhiều mĩ nam.
"Ngươi... thế nào rồi?" Deidara nhìn thiếu nữ cứ im lặng đối mắt với mình suốt từ khi vào phòng, con ngươi khẽ chuyển rơi vào mái tóc đen của đối phương, ngập ngừng lên tiếng.
"Ổn rồi, ngươi không cần lo lắng." Học theo thái độ lạnh nhạt thường ngày của Uri, nguyên chủ đáp.
"Ta xin lỗi." Deidara hít sâu một hơi, nói. "Hôm qua lẽ ra ta không nên đùa với ngươi như vậy. Lúc đó... trận của Sasori – danna còn chưa kết thúc."
Thực tế, sau khi Pain ra lệnh cho ba người ra đón đầu nhóm ninja tìm tới giải cứu Kazekage, Kisame đã xung phong nhận xử lý đội của Guy, vì hắn có thù với tên đó. Còn Deidara, hắn lại chú ý tới Jinchuuriki Cửu Vỹ – kẻ ồn ào nhất và đồng thời cũng là đồng đội cũ của Uri, nên đã dùng Gaara làm mồi nhử, dụ Naruto đuổi theo mình. Kakashi lo sợ Naruto sẽ mất bình tĩnh mà sơ suất rơi vào tay Akatsuki, nên bất đắc dĩ để lại Chiyo và Sakura, đuổi theo Naruto.
Sasori đối mặt với bà nội của mình cùng một con bé Konoha được cho là đồng đội cũ và cũng là kẻ thù của Uri, liền cùng nhau đánh một trận rất lớn, gần như hủy đi nửa khu rừng. Kết quả, bên hắn còn chưa xong, Deidara đối mặt với Kakashi lại bị Mangekyou Sharingan bất ngờ kích phát cắn đứt khuỷu tay, phải dùng tới Tự Bộc Phân Thân bức Kakashi sử dụng con mắt đó thêm ba lần nữa, mới ung dung mang theo cánh tay phải đeo nhẫn quay về căn cứ.
Thời điểm đó, trận của Sasori bên kia còn chưa kết thúc. Nhưng Deidara thấy bộ dạng gấp gáp hiếm có của Uri, lại nảy lên trò đùa dai, dựa vào nhược điểm của Sasori mà nói rằng hắn chết do bị công kích thể thuật. Sau khi Uri ngất đi, Deidara mới hoảng hốt thông tri cho bất cứ thành viên nào có khả năng cứu chữa, nhưng tệ hại là người duy nhất am hiểu y thuật trong Akatsuki chính là Uri. Mà cùng lúc đó, Sasori đang hành hạ đối thủ sống không bằng chết, nghe được chuyện này cũng bỏ mặc tất, chạy như bay về căn cứ. Sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện, hắn cấm tiệt Deidara không được xuất hiện trước mặt Uri, đồng thời tự mình trông coi nàng cho tới tận khi tỉnh lại.
"Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi." Cười khẽ nhìn bộ dạng áy náy của chàng trai tóc vàng, nguyên chủ chậm rãi nói.
"Cảm ơn ngươi." Deidara nhìn gương mặt tái nhợt của người đối diện, trong lòng càng thêm tự trách. "Ta hứa sẽ không có lần sau."
"Được rồi, ta không trách ngươi." Nguyên chủ lắc đầu. Lời này ả thật không nói dối, Deidara làm ra loại chuyện này ả cảm kích còn không kịp. Nếu không phải hắn đùa dại nói ra chuyện đó, lại bịa ngay tên hung thủ là kẻ mà linh hồn kia từng giết hụt, khiến cô ta thấy bị đả kích, ả cũng chẳng thể nhân kẽ hở này mà ra tay.
"Ngươi đói bụng không? Ta làm gì đó cho ngươi ăn nhé?" Deidara chợt hỏi.
"Ngươi biết nấu ăn sao?"
"Tàm tạm thôi, chắc chắn không ngon như của ngươi được." Deidara vò vò tóc.
"Không sao, có là tốt rồi."
"Được, vậy ngươi chờ một lát." Nói xong, Deidara đứng dậy bước thẳng xuống phòng bếp. Trước kia hắn lười nấu ăn, tới bữa cũng chỉ qua loa cho xong chuyện, hai năm này thì toàn được Usagi nấu cho, cũng lâu lắm rồi chưa đụng tới mấy việc này. Cơ mà... hồi còn nhỏ có vài lần hắn từng giúp sư phụ nấu cháo cho Kurotsuchi lúc con bé bị ốm, bây giờ làm lại hương vị hẳn cũng không quá tệ đi?
Với tôn chỉ phải tự tay làm mới có đủ thành ý, Deidara quyết tâm một mình đảm nhiệm quy trình từ đầu đến cuối, gạt luôn suy nghĩ muốn tìm tới thỉnh giáo Konan. Trong lúc hắn đang bận rộn ở phòng bếp, lại không ngờ tới căn phòng Sora lần nữa tiếp đón một vị khách không mấy xa lạ. Chỉ có điều, không khí trong phòng lúc này tuyệt đối căng thẳng hơn bất cứ cuộc gặp mặt nào khác.
"À, vậy là ngươi phát hiện ra rồi đấy." Nguyên chủ khoanh tay ngồi trên giường, vẻ mặt không chút e ngại nói với thiếu nữ tóc trắng nhận ra mình chỉ với một ánh mắt. "Sao cũng được, dù gì trong cái tổ chức này ta cũng chẳng hi vọng giấu được ngươi."
"Chủ nhân của ta đâu?" Nắm chặt tay áp chế xúc động muốn xông tới băm nát cái biểu cảm đáng giận kia, con ngươi hổ phách của Yukino dày đặc sát ý. Nó lặp đi lặp lại một câu hỏi, hai mắt nhìn chòng chọc vào dung nhan vừa quen thuộc vừa xa lạ, hàm răng nghiến chặt.
"Ngươi phải chấp nhận một sự thật là cái kẻ ngươi vẫn hay gọi là chủ nhân kia đã vĩnh viễn không có cơ hội quay lại." Tiếp tục dùng một loại ánh mắt như "ngươi rất ngốc" nhìn Yukino, nguyên chủ cười trả lời. "Akatsuki cũng chỉ cần mười thành viên, ngươi – một linh thú vô dụng, có thể cút được rồi đó."
"Linh thú vô dụng?" Yukino gằn giọng nhắc lại. "Ta có thế nào cũng không tới phiên ngươi đánh giá."
"Ơ, giận rồi sao? Ta nói sai chỗ nào hả?" Nguyên chủ chớp chớp mắt, không chút kiêng dè kể tội. "Có con sủng vật nào liên lụy tới chủ nhân nhiều như ngươi không? Mang tiếng là thần thú, chuyện gì cũng làm người bên cạnh phiền lòng. Linh hồn kia thật đúng là kiên nhẫn lắm mới chịu được ngươi. Từ khi ký kết khế ước, ngươi đã giúp được những chuyện gì? Phong ấn hóa hình cũng nhờ có đủ chakra của chủ khế ước làm không gian mới thi triển được, tấn chức liền hai cấp cũng nhờ chakra linh hồn kia truyền cho. Lại nói, ngươi có bao giờ tự ngẫm lại nguyên nhân mấu chốt vì sao cô ta cạn kiệt năng lượng tinh thần mà để bị kiểm soát trong kỳ thi chunin không? Chính là vì dùng đòn cuối cùng dịch chuyển thứ vô dụng là ngươi tới nơi an toàn đó." Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Yukino, nguyên chủ rất hài lòng tiếp tục. "Còn một chuyện nữa, tại sao chủ nhân của ngươi lại đột nhiên tiến hành Băng Hóa bất chấp việc chịu khổ suốt một năm ròng? Còn không phải vì cô ta quá bất an sau chuyện ngươi suýt bị Itachi thiêu sống sao? Nếu không nhờ lệnh cưỡng chế triệu hồi được thi triển kịp lúc, ngươi bây giờ thật không biết hồn phách chết mất xác nơi nào."
Từng câu từng chữ của nguyên chủ càng lúc càng sắc bén, như những lưỡi dao nhọn hoắt cứa vào tim Yukino. Nhìn vào con ngươi màu tím của ả, giờ phút này Yukino thật sự cảm thấy rất may mắn, bởi những biểu cảm đáng ghét trong cặp mắt kia không phải của Uri. Nếu có ngày nàng thật sự nói với nó những lời đó, nó không biết mình sẽ ra sao nữa.
"Ngươi biết không? Ta vừa nảy ra một ý tưởng rất tuyệt." Nguyên chủ nhìn khuôn mặt Yukino vì ẩn nhẫn tức giận mà phiếm một tầng đỏ rực, phong thái vốn yêu nghiệt lúc này càng thêm mị hoặc quyến rũ, lại nhớ tới vẻ đẹp của các thành viên trong Akatsuki, đồng tử tím hơi lóe. "Ngươi là yêu hồ chuyên đi dụ dỗ người khác, mấy thủ đoạn mê hoặc thiên hạ chắc chắn đã rất có kinh nghiệm rồi, vậy giờ muốn so không?" Trước ánh mắt kinh ngạc của Yukino, ả cong cong mi mắt, cười đến càn rỡ. "Thử nghĩ xem, nếu ta dùng cái bộ mặt xinh đẹp lãnh khốc này đi quyến rũ các thành viên trong tổ chức, bọn họ có gục ngay không nhỉ?"
"Câm miệng!" Yukino gầm nhẹ, ý định phải bình tĩnh đối phó vừa mới hình thành trong đầu lại vì những lời không tưởng này mà trực tiếp vỡ tan, nó xông về phía nguyên chủ, không chút khó khăn dúi ả ngã thẳng trên sàn nhà lạnh băng. Đoạn, nắm đấm nhỏ bé mang theo nguồn sức mạnh khủng khiếp giáng xuống mặt, xuống người nguyên chủ, giọng nói vui vẻ thường ngày cơ hồ gào rống, từng chữ từng chữ lặp lại mang theo phẫn nộ không thể hình dung. "Sao ngươi dám! Sao ngươi dám!"
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cho tới khi nguyên chủ kịp phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp đã hiện mấy vết thương, khóe môi rách ra chảy một đường máu chói mắt. Ả hít một hơi nhìn cô gái trong phút chốc biến thành ác quỷ, không cam lòng để bản thân thảm hại như vậy, dùng hết sức điểm mạnh vào một vị trí trên ngực Yukino.
Bốp!
Động tác vừa xong, trên mặt lại nhận một đấm. Nguyên chủ rít khẽ, đau đến không mở nổi mắt. Toàn thân vừa tỉnh lại vốn không có bao nhiêu sức lại gặp tình cảnh này, ả chân chính chịu một trận đơn phương hành hạ, trong lòng vạn lần chửi rủa Yukino.
"Dừng tay lại!"
Ngay lúc ả sắp chịu không được, một giọng nói phẫn nộ chợt vang lên, đi cùng đó là một cánh tay không mấy cường tráng ngăn cản động tác đánh đập điên cuồng. Trước tình cảnh đang diễn ra, Deidara quả thật chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ có ngày chứng kiến.
"Usagi, ngươi sao rồi?" Đỡ lấy thiếu nữ gương mặt trắng bệch nhiễm đầy máu, Deidara không vội chất vấn tìm hiểu ngọn ngành, cặp mắt xanh ngọc lo lắng cầm khăn sạch lau qua một lượt, để lộ miệng vết thương và bầm tím trải khắp gương mặt cùng đôi mắt đang khóc đến sưng húp.
Yukino sững sờ đứng một bên, hai mắt dại ra nhìn dung nhan quen thuộc nhất đã biến dạng vì nắm đấm của mình, hàng nước mắt im lặng chảy xuống. Nó đã làm cái gì thế này? Có thể linh hồn kia rất đáng chết, nhưng bây giờ ả đang ngụ trong cơ thể Uri. Người mà nó đánh... rốt cuộc là ai đây?
"Chủ nhân, ta xin lỗi!" Thấp giọng nói một câu, cổ họng Yukino nghẹn lại, nước mắt trong suốt làm sao cũng không ngừng được. Nó nhìn gương mặt đang mờ mờ qua làn nước, lại cúi xuống hai nắm tay đỏ bừng, ngơ ngác lặp lại lời xin lỗi, sau đó một đường lao khỏi phòng.
Tràn ngập nghi hoặc, Deidara cũng không có thời gian tìm hiểu, nhìn nước da tái nhợt đầy máu của Uri, vội vàng kéo người dậy đặt lên giường, lại tìm băng gạc sơ cứu vết thương.
Nguyên chủ để mặc Deidara chạy tới chạy lui bận rộn, hít cái mũi nhỏ đỏ bừng. Nhớ lại cảm giác bất lực trước một Yukino phát điên, ả vừa tức vừa sợ. Tình huống vừa rồi nếu không phải nhờ tiếp nhận ký ức của linh hồn kia mà phản công lại một chút, cộng thêm việc Deidara xuất hiện kịp thời, e là ả đã trực tiếp bị đánh chết. Hai kẻ này đúng là chủ nào tớ nấy, bản chất hung tàn thật sự ăn vào máu rồi!
Nghĩ thế, nắm tay bên người nguyên chủ dần siết chặt, xoa xoa gò má đau rát, ánh mắt đọng một tầng hơi nước mờ mịt. "Yukino đâu rồi?"
"Ta cũng không biết." Deidara lôi ra một tuýp thuốc Uri từng cho hắn, thành thật trả lời. "Có chuyện gì xảy ra với các ngươi vậy?"
"Yukino rất lạ, giống như biến thành một người khác vậy đó." Vẻ mặt nguyên chủ như sắp khóc, đưa tay giật tung mấy sợi tóc đen. "Lúc nãy nó bước vào đây, liên tục nói rằng từ giờ sẽ không nhận ta làm chủ nhân nữa, còn xông vào đánh ta, chắc hẳn là vì mái tóc này rồi."
"Không thể nào." Deidara ngăn lại bàn tay đang ngược đãi mái tóc, nhíu mày. Khế ước chủ tớ giữa Usagi và Yukino hắn cũng có nghe. Tính tình Yukino trước giờ hắn biết, không thể có chuyện vì một màu tóc mà trở mặt. Huống hồ chuyện lần này là ngoài ý muốn, đây cũng chỉ là di chứng của tâm độc mà thôi. Hơn nữa, không tính tới tình cảm sâu nặng giữa hai người bọn họ, nếu trong trường hợp Yukino thật sự làm phản, Usagi có thể lợi dụng quyền hạn của khế ước buộc nó nghe lời kia mà?
Suy nghĩ trong đầu Deidara liên tục xoay chuyển, cặp mắt hơi lóe lên quan sát thật kỹ biểu cảm của người trên giường, lông mày nhíu lại. Cho dù là vì lý do gì, chuyện Yukino nổi giận tấn công Usagi là thật. Usagi chỉ vừa mới tỉnh lại, sức lực chưa có bao nhiêu, với sự quan tâm đối với Yukino trước giờ cũng sẽ không nỡ ra tay nặng với nó.
Ngay khi Deidara đang lâm vào suy nghĩ, Sasori xuất hiện ngoài cửa phòng, nhìn thấy hắn, ánh mắt lập tức âm trầm hẳn.
"Sasori – danna..." Đáng thương hô một câu, Deidara tự giác quay lại nhìn Uri chào tạm biệt, vẻ mặt mếu máo. Đùa gì chứ, Sasori – danna từ sau khi hắn gây ra chuyện kia, trực tiếp kết tội một nghịch ngu hai trù ẻo, kiên quyết không cho hắn xuất hiện trước mặt Usagi cho tới khi cô ấy hoàn toàn bình phục. Nãy giờ thật đúng là quên mất chuyện này.
"Cái thằng ngốc đó." Nhìn theo hướng chàng trai tóc vàng đau khổ li khai, Sasori hừ nhẹ.
"Hắn rút kinh nghiệm rồi, lần sau sẽ không lôi những chuyện thế này ra đùa đâu." Nguyên chủ híp híp mắt nhìn gương mặt đáng yêu của Sasori, nội tâm có chút rung động, cơn đau vừa rồi như giảm đi phân nửa.
"Ngươi bị thương từ khi nào thế? Kẻ nào làm?" Sasori lúc này mới chú ý tới khuôn mặt sưng vù của Uri, kinh ngạc hỏi.
"Có chút hiểu lầm với Yukino thôi." Nguyên chủ cười gượng, nhìn xuống bát cháo gà Deidara làm còn lưu lại chút hơi ấm, trong lòng rất muốn làm nũng nhờ Sasori đút cho, lại phải cố kìm nén lại. Với cá tính cứng rắn trước giờ của linh hồn kia, bị thương thế này đã khó tin rồi, nói ra lời này ả không bị nghi ngờ mới lạ!
oOo
"Hộc... hộc..."
Trước một bụi cây rậm rạp gần căn cứ, Yukino cả người phủ phục dưới đất, hô hấp hỗn loạn, chỉ cảm thấy lồng ngực đau rát từng cơn, vị trí bị điểm huyệt lúc nãy nhói lên liên tục.
"Khốn kiếp!"
Khẽ rủa một câu, trong đầu Yukino nhớ lại vẻ mặt đáng ghét của thiếu nữ mang khuôn mặt nửa quen thuộc lại nửa xa lạ, lục phủ ngũ tạng đau đến sôi trào, toàn thân người lại tìm không thấy một vết thương.
Ngày hôm qua nó đang cùng Tiểu Bạch dạo qua Thủy quốc ăn hải sản, thuận tiện điều tra tung tích Tam Vỹ, ngoài ý muốn nhận được tin Uri ở căn cứ xảy ra chuyện. Đáng lo hơn, kể từ khi đó mọi liên lạc qua khế ước đều chấm dứt, nó cố cách mấy cũng không thể cảm nhận được Uri, mang tâm trạng lo lắng sốt ruột chạy như bay suốt đường về, tới khi chân chính gặp được người mới vỡ lẽ kẻ này chính là cái linh hồn xa lạ vẫn luôn rình rập từ khi Uri tiến hành Băng Hóa.
Đáng hận hơn, lúc đó nó nóng giận mất khôn, lại để ả ta dùng chính thủ pháp điểm huyệt của Uri mà tấn công, trực tiếp đánh vào tử huyệt ngay sát van tim nó.
Nghĩ tới tình trạng Uri bây giờ không biết thế nào, Yukino mở to mắt, cố ngăn không để nước mắt chảy ra. Lần trước Uri tiết lộ chuyện tá thi hoàn hồn với nó, nó còn mạnh miệng tuyên bố sẽ ra tay trừng trị nếu linh hồn nguyên chủ kia không chịu an phận. Nhưng giờ thì sao? Không làm được gì cả! Hoàn toàn không làm được gì! Bản thân lại còn chật vật ở đây.
Mím mím môi, Yukino không cam lòng để kẻ địch đắc ý như vậy, cố gắng ngồi thẳng người, chắp hai tay thi triển nhẫn thuật trị liệu. Từ sau lần Uri gặp chuyện mà nó chỉ có thể ở một bên trơ mắt nhìn, Yukino đã đề nghị học thêm thuật trị thương, nhưng thiên phú không tốt, đến giờ mới chỉ dùng được vài thuật cơ bản.
Luồng ánh sáng trắng liên tục bao phủ khu vực bị điểm huyệt, tuy nhiên, do lực tấn công phản phệ khá lớn, lại nhắm ngay địa phương trí mạng nên nhẫn thuật của Yukino chẳng có chút tác dụng gì. Đang lúc nó định quay lại căn cứ tìm cách thông tri với mọi người, một luồng sáng chợt lóe lên bao phủ cả người nó. Nháy mắt tiếp theo, nơi đó đã không còn một bóng người.
oOo
"Raikage – sama, thứ này ở đâu ra vậy ạ?"
Trong văn phòng, cô gái trẻ cầm một khối điểm tâm ăn dở, vẻ mặt kinh nghi bất định bước tới trước mặt gã đàn ông trung niên tuổi hơn bốn mươi đang ngồi chễm chệ xem tài liệu trên ghế, trong giọng nói lạnh lùng lúc này pha lẫn hoảng hốt.
"Hửm? Cái đó sao?" Raikage Đệ Tứ – A nhìn vẻ mặt khác thường của trợ lý, mày nhướn lên. "Điểm tâm dân làng tặng đấy."
"Dân làng tặng?" Mabui lẩm bẩm nhắc lại. "Bọn họ tự làm ạ?"
"Không, nghe bảo là mua ở cái tiệm bánh nổi tiếng mới mở chi nhánh ở làng ta, tên là gì... ừm... Miura."
"Miura sao?" Vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc, Mabui cũng không hỏi thêm nữa, quay lại bàn nhìn chằm chằm khối cheesecake quen đến không thể quen hơn, trong lòng nảy lên một suy đoán lớn mật.
Cheesecake – món tráng miệng có lớp nhân làm từ phô mai mềm tươi, đế bằng bánh quy cứng, bánh gato hoặc bông lan. Đối với một người xuyên tới từ hiện đại như Mabui, không khó để cô ta nhận ra loại bánh này.
Cô ta đã dung hợp thành công trí nhớ, hiển nhiên biết được thế giới ninja này rất giống với Nhật Bản, hệ thống sinh hoạt điện nước hay truyền thống văn hóa đều tương tự, chỉ là các thiết bị tiên tiến hay riêng về mặt ẩm thực phương Tây trước giờ đều chưa từng xuất hiện ở nơi này. Người dân chỉ ăn các loại điểm tâm quen thuộc như dango, mame-daifuku, manju hay yokan,... mặc dù thứ bánh trước mặt cô ta lúc này cũng đã có chút biến thể theo phong cách Nhật – bỏ đi phần đế bánh và kết hợp giữa marshmallow với bánh bông lan mịn, nhưng để làm ra một khối bánh hoàn hảo thế này cũng không phải dễ, nguyên liệu không có sẵn, tỷ lệ thất bại lại cao, ngay cả ở hiện đại cũng cần độ khéo léo chính xác, chưa kể phương thức chế biến rõ ràng lại đều dựa trên công thức làm bánh Tây tiêu chuẩn.
Tiệm bánh Miura này... cô ta nhất định phải ghé qua.
Đang lúc Mabui âm thầm hạ quyết tâm, một tiếng thông báo vội vã bên ngoài truyền tới. Samui bước vào cúi người chào A, trên khuôn mặt lạnh lùng là một tầng mồ hôi mỏng, có thể thấy là vừa chạy vội tới. Thoáng chạm phải tầm mắt cô nàng, Mabui thấy rõ trong đó một vẻ phẫn nộ cùng buồn bã.
"Báo cáo Raikage – sama, Akatsuki đã bắt Nii Yugito đi rồi."
"Cái gì?" Hai âm thanh một nam một nữ kinh ngạc vang lên. A nhảy từ trên ghế xuống, thân hình cơ bắp lực lưỡng lại có tốc độ nhanh đến đáng kinh ngạc, nhìn chằm chằm biểu cảm nghiêm túc của Samui, giọng nói giận dữ vang dội cả căn phòng. "Từ khi nào?"
"Sáng nay ạ." Samui trầm mặt cúi đầu xuống. "Theo lời nhân chứng, Yugito đã dụ hai thành viên của tổ chức này vào hệ thống cống ngầm khép kín trong làng và niêm phong tất cả lối ra. Không biết chúng đã làm thế nào, nhưng sau đó đội tuần tra tìm tới khu vực này, toàn bộ đều đã biến thành đống đổ nát, Yugito thì không thấy tung tích đâu."
"Bọn chúng có hai người sao?" Mabui chú ý tới một chi tiết khác, nhướn mày hỏi.
"Đúng vậy." Samui gật đầu. "Là hai gã cao to mặc áo choàng đặc trưng của tổ chức."
"Akatsuki khốn kiếp, bọn chúng ngày càng không xem ai ra gì, lại dám đánh chủ ý tới làng Mây chúng ta." Raikage giận dữ quát. "Tăng cường bảo vệ và giám sát B, đừng để nó tự ý làm ra hành động gì."
"Vâng." Đội ám vệ làng Mây nhận được chỉ thị này liền như một bóng ma biến mất. Samui đứng yên trước bàn làm việc, vẻ mặt phức tạp.
"Được rồi, Samui, Mabui, ta biết các ngươi vốn có quan hệ tốt với Yugito, nghe được chuyện này sẽ rất khó chịu." A nhìn hai trợ thủ năng lực xuất chúng, tâm trạng giận dữ dần bình tĩnh lại. "Jinchuuriki sẽ được bảo toàn mạng sống cho tới khi vỹ thú hoàn toàn bị rút khỏi cơ thể. Các ngươi phải nắm chắc thời gian."
"Ý ngài là...?" Samui không dám tin ngẩng đầu.
"Ừ, ta sẽ cử hai tiểu đội do hai ngươi dẫn đầu, nhiệm vụ là giải cứu Yugito." A cười nói.
"Tuân lệnh Raikage – sama, thuộc hạ nhất định làm hết sức mình." Samui quỳ một gối xuống, vẻ mặt cung kính nghiêm túc, trong mắt rực lên một cỗ khí thế chiến đấu.
"Tuân lệnh Raikage – sama." Mabui cũng cúi đầu vâng lệnh, khóe môi thoáng nhếch. Danh tiếng của tổ chức tội phạm Akatsuki cô ta có nghe qua, quả thật là một nơi lý tưởng để gia nhập, mấy ngày nay cô ta cũng đang tìm cách tiếp cận tổ chức này, nay lại trùng hợp có một lý do tuyệt vời như vậy, thật đúng là phải cảm ơn Samui hôm nay đem tin tốt tới. "Trong thời gian tôi vắng mặt, ai sẽ chịu trách nhiệm giúp đỡ ngài xử lý công việc ở đây ạ?" Với một vẻ lo lắng rất chân thành, Mabui nhìn Raikage.
"Ngươi không cần bận tâm chuyện đó, Darui và C sẽ xử lý tốt thôi." Bày ra một dáng vẻ cấp trên chu đáo, A phất phất tay. "Được rồi, các ngươi mau đi chuẩn bị, ta sẽ cử hai tiểu đội nhanh chóng hội mặt."
"Vâng." Rời khỏi văn phòng, Samui quay sang nhìn Mabui, giọng nói lạnh lùng lúc này mới bộc lộ cảm xúc thật, tràn đầy bất lực cùng phẫn nộ. "Yugito vừa kết thúc huấn luyện, còn chưa gặp lại chúng ta lần nào đã rơi vào tình cảnh sống chết không rõ. Tớ nhất định không để yên cho bọn chúng."
"Đúng vậy, việc của chúng ta bây giờ là phải nhanh đuổi theo. Thời gian càng lâu, tính mạng Yugito càng gặp nguy hiểm."
Thống nhất xong, hai cô gái mỗi người một tâm tư vội vàng đi chuẩn bị, hướng tới mục tiêu là đòi lại Nii Yugito – Jinchuuriki Nhị Vỹ từ hai thành viên của tổ chức tội phạm nguy hiểm nhất.