[Naruto] Yêu Ghét

Chương 35.2

(Nội dung không liên quan đến chính văn, đọc giải trí thôi nha~)

- Chỉ cần ngươi chết! Mọi ràng buộc đều sẽ cắt đứt!! Cho nên! Chết đi!!!

..............

Sasuke đột nhiên trợn to mắt, choàng ngồi dậy, ngay lập tức hắn nhận ra có gì đó không đúng.

Căn phòng xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc này.....

Đây là.... Nhà hắn? Uchiha?

Sasuke nao nao nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé của mình, hắn làm sao vậy, đây đúng là thân thể của hắn, nhưng tại sao...?

Sasuke loạng choạng đứng dậy, theo trí nhớ chạy thẳng ra hồ nước ngoài sân, thậm chí trên đường chạy ra còn nhìn thấy không ít Gia Nhẫn.

Hắn có chút kinh hoàng nhìn khuôn mặt non nớt của mình được mặt nước phản chiếu, lúc này hắn mới 4 hay 5 tuổi?!

Rõ ràng vừa rồi hắn vẫn còn quyết đấu với tên Naruto kia cơ mà?! Sao vừa mở mắt lại ở đây?! Thậm chí cơ thể còn rỗng tuếch, không có chút Chakra nào!

Ảo thuật?! Nhưng ảo thuật gì lại qua mắt được Rinnegan?!

Đúng rồi Rinnegan!

Sasuke vội lấy tay sờ lên mắt trái, qua ảnh phản chiếu trên mặt nước, có thể thấy lờ mờ ánh tím, hiển nhiên hắn vẫn còn giữ được Rinnegan.

Ngay lúc này, một giọng nói dịu dàng lôi hắn ra khỏi dòng suy nghĩ:

- Sasuke? Sao lại chạy ra ngoài này? Con vừa mới hạ sốt, mau vào trong đi!

Sasuke giật mình quay lại, đập vào mắt hắn là khuôn mặt dịu dàng của một người phụ nữ, ánh mắt đầy lo lắng nhìn hắn.

Mẫu... mẫu thân?

Bỗng nhiên hắn được ủng vào một cái ôm vô cùng ấm áp, mùi hương nhàn nhạt như đánh thức những ký ức mà hắn tưởng như mình đã quên từ lâu.

Cái ôm này, cũng đã từng an ủi hắn mỗi khi bị phụ thân trách móc khi không bằng anh trai. Cái ôm này, cũng đã từng bao bọc lấy hắn mỗi khi hắn tập luyện bị thương. Cái ôm này, cũng đã từng ru hắn ngủ khi hắn gặp những cơn ác mộng, mỗi khi hắn khó chịu vì đau ốm.

Đã từng nó chỉ là đã từng, là thứ chỉ sống trong ký ức mờ nhạt.

Nhưng hiện tại, nó tồn tại, ngay bây giờ, nó đang ôm lấy hắn.

- Mẫu thân.... Mẫu thân.... Mẫu thân....

Sasuke có chút mất khống chế ôm lấy thân hình ấm áp chân thật tồn tại của người phụ nữ, cố gắng vùi đầu vào ngực bà, nước mắt cứ như tràn đê mà trào ra, cứ thành dòng không dứt.

Đây là mẫu thân hắn, một mẫu thân tồn tại bằng da bằng thịt ấm áp chứ không phải thi thể lạnh băng hay những bóng ma đen kịt khủng bố xuất hiện trong những cơn ác mộng!

Là mẫu thân của hắn.... Là mẫu thân của hắn!

Lúc này Sasuke cũng mặc kệ đây có phải là ảo cảnh hay ảo thuật hay bất cứ gì đó tương tự, hắn mặc kệ chính mình đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc như sắp vỡ oà khi được gặp lại chí thân.

Rốt cuộc thì hắn mất đi họ quá sớm, thử hỏi ký ức của một đứa trẻ 8 tuổi thì có được bao nhiêu? Ngay cả hồi ức cũng chỉ là thứ xa xỉ!

Họ xuất hiện nhiều nhất đều là trong những cơn ác mộng, vặn vẹo khủng bố, toàn bộ khung cảnh đều được phủ một tấm màn đỏ tươi dày nặng cùng những lời trách móc đay nghiến vì sao hắn lại nhỏ bé yếu ớt như thế, tại sao hắn không thể ngăn cản nổi anh trai của chính mình?!

- Sasuke, làm sao vậy?

Mikoto có chút luống cuống khi thấy con trai mình đột nhiên bật khóc, bà đau lòng sờ sờ đầu của đứa con trai nhỏ, hẳn là những lời của Fugaku hôm qua đã tổn thương đến đứa nhỏ, thật là, rõ ràng Sasuke mới 4 tuổi! Sao cứ phải hà khắc với thằng nhỏ như vậy, Itachi đã như vậy rồi, chẳng lẽ ngay cả Sasuke mai sau cũng sẽ như vậy sao?!

Đè xuống sự bất mãn của mình với phu quân, Mikoto ôm lấy Sasuke đứng dậy đi vào trong nhà, rốt cuộc Sasuke còn đang bị bệnh, không thể ở ngoài lâu như vậy được.

Sasuke ngoan ngoãn nằm trong ngực bà, chẳng mấy chốc đã lim dim buồn ngủ, rốt cuộc thì thân thể này chỉ vừa mới hạ sốt mà thôi.

Nhưng Sasuke lại có chút luyến tiếc không muốn nhắm mắt lại, nếu như lần nữa hắn mở mắt ra lại đang chiến đấu cùng Naruto, mọi thứ đều chỉ là ảo tưởng nhất thời của hắn thì sao?

Thật là.... Muốn lần nữa mở mắt, hắn vẫn còn đang ở cạnh mẫu thân...

........

Như ứng nghiệm mong muốn của hắn, vừa mở mắt ra, hắn đã nghe thấy giọng nói của mẫu thân mình:

- Sasuke con tỉnh rồi sao? Để ta đi lấy thuốc.

- Vâng.

Ngay lúc này, Sasuke đã có thể mỉm cười trả lời mẫu thân, ánh mắt ôn hoà dõi theo bóng dáng của bà rời đi.

Thật tuyệt... cho dù nó là cái gì... xin hãy cho nó kéo dài thêm chút nữa...

Ngày cứ theo ngày trôi đi, "ảo cảnh" chân thật đến mức khiến Sasuke phải chìm vào trong đó. Hắn lại một lần nữa được làm Sasuke khi 4 tuổi, được sống dưới sự dịu dàng chở che của mẫu thân, sự nghiêm khắc của phụ thân và sự yêu thương vô bờ bến của anh trai.

Hằng ngày hắn chỉ cần phiền não bữa cơm tối nay sẽ có cà chua hay không, ngày mai anh trai sẽ tập luyện cùng hắn hay không, Nhẫn Miêu nuôi trong nhà có ăn ngon hay không...

Chung quy là rất nhiều thứ buồn phiền nhỏ nhặt vô cùng hạnh phúc chứ không phải bao giờ mới giết được Itachi để trả thù cho phụ thân mẫu thân, bao giờ trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa để không bị tên Naruto kia bỏ lại quá xa.

Thấm thoát, đã hai năm đi qua, những ngày tháng hạnh phúc tưởng chừng chỉ kéo dài mãi không bao giờ kết thúc, hôm nay Sasuke được vào Học viện của Konoha.

Tay được anh trai nắm lấy, Sasuke lại lần nữa bước vào ngôi trường có chút xa lạ, hắn sẽ lại lần nữa được gặp lại Naruto và Sakura, một lần nữa được Kakashi dẫn dắt chỉ bảo. Lần này đã không có Danzo, Uchiha sẽ không bị diệt tộc, Itachi sẽ không phải chính tay giết thân nhân rồi bỏ Làng rời đi, chính hắn cũng sẽ ở lại Konoha, chung tay cùng Naruto bảo vệ nơi này.

(Sasuke sau khi tu luyện Chakra, thấy mình mắt phải vẫn giữ được Magekyou Vĩnh hằng nên đã lẳng lặng lẻn vào Root giết chết Danzo, giữ được tính mạng cho Shisui.)

Nhớ đến khuôn mặt luôn cười hì hì ngu ngốc của tên tóc vàng nào đó, Sasuke không khỏi cười rộ lên, hắn thật sự chờ mong những ngày tháng tiếp theo.

Itachi kinh ngạc nhìn em trai tự dưng nở nụ cười, nhưng lại nghĩ đến Sasuke cũng mong chờ được đi học, rốt cuộc mấy ngày nay Sasuke cỏ vẻ đứng ngồi không yên thì cũng cảm thấy bình thường.

Em trai hắn thật đáng yêu mà.

Tay cầm tay, Itachi dặn dò Sasuke kỹ lưỡng rồi hứa hẹn chốc nữa khi tan học sẽ đón Sasuke ra về, rồi hắn mới lưu luyến buông tay Sasuke, nhìn theo bóng dáng em hắn biến mất dần sau đám nhóc con.

Sasuke không giấu nổi chờ mong, vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh nhỏ gầy trong trí nhớ của mình. Thậm chí còn thử cảm giác Chakra của Vĩ Thú.

Nhưng tìm mãi, hắn vẫn không thể từ đám nhóc con đông đúc tìm được người hắn muốn tìm.

Thật là... chẳng biết tên Naruto này đi đâu rồi nữa, đừng bảo ngay từ hôm đầu tiên tên ngốc kia đã trốn học rồi!

Sasuke chửi thầm nghĩ.

Đến khi nhận được danh sách lớp, Sasuke bước vào phòng học, dựa theo trí nhớ hắn ngồi vào vị trí trước kia của mình, tay chống cằm, mặc kệ ánh mắt nóng rực của mấy đứa con gái xung quanh, hơi mang chút chờ mong nhìn chằm chằm ra phía cửa, chờ đợi thân ảnh kia tiến vào.

- Này.... Tớ ngồi đây được chứ?

Sasuke quay đầu, thấy một đứa nhỏ tóc hồng có chút e lệ đứng cạnh bàn, hắn nhận ra, là Sakura.

Gật gật đầu, Sasuke cũng không để ý, dù sao mai sau bọn họ đều là một đội, ngồi cùng với nhau cũng là bình thường.

Nhưng hắn lại từ chối tất cả những lời mời muốn xin ngồi chỗ còn lại của cái bàn này, nếu đã để cho Sakura, thì tên ngốc kia cũng có phần!

May mà lớp còn vài ba bàn trống, cho dù hắn giữ chỗ cho Naruto thì những người khác cũng không quá dây dưa, im lặng đi ngồi chỗ khác, chỉ có Sakura mặt đỏ chín lên, vô cùng ngượng ngùng ngồi cạnh Sasuke.

Nhưng mặc kệ Sasuke trông mòn con mắt như thế nào thì cái bóng dáng tóc vàng vẫn biệt tăm, không thấy đâu, thậm chí đến khi giáo viên phụ trách lớp đi vào cũng không thấy Naruto xuất hiện.

Thật là, tên kia đâu rồi? Sasuke không vui bĩu môi nhưng lại nghĩ đến trước kia Naruto hay trốn học thì hắn cũng bình thường trở lại, chỉ có hơi oán giận liếc chỗ trống bên cạnh một cái.

Chỉ là ngày qua ngày, dù đã quá nửa học kỳ, không ai nhắc đến Naruto, ngay cả giáo viên điểm danh cũng không điểm danh đến tên cậu ta, ban đầu Sasuke cứ tưởng giáo viên cố ý làm lơ nhưng đến khi hắn vô tình nhìn qua bảng tên mới thật sự không thấy tên Naruto! Sasuke lúc này mới giật mình nhận ra điều bất thường.

Sao lại như vậy?! Naruto đâu?! Naruto ở đâu?!

Sasuke lúc này thật sự không thể ngồi yên được, hắn không ngừng một lần tìm các lớp xung quanh, thậm chí là các lớp trên nhưng vẫn không thể tìm thấy Naruto!

Mọi sự bất lực chợt trào ra khi hắn hỏi bóng hỏi gió Sakura và nhận được một câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài mong muốn:

- Yêu hồ? Quái vật? Trong Konoha có đứa trẻ nào bị gọi như vậy sao?

Tại sao lại như vậy, rõ ràng... rõ ràng là...

Sasuke bất lực ngồi trên chiếc xích đu ngoài công viên, hai mắt vô thần ngước lên trời xanh, đôi mắt đen bóng ảnh ngược lại bầu trời, lầu bầu:

- Thật giống đôi mắt của tên kia... nó cũng xanh như vậy... rộng lớn như vậy... ấm áp như vậy....

Đúng rồi, đôi mắt của tên Naruto kia cũng giống như bầu trời này bây giờ, mỗi khi tên kia nhìn hắn, cả bầu trời ấy dường như chỉ chứa mỗi hắn mà thôi, sự chấp nhất kiên trì trong đấy luôn luôn nóng cháy như muốn bỏng rát hắn.

Đôi mắt ấy luôn luôn dõi theo hắn, chăm chú nhìn bóng dáng hắn, nhưng bây giờ nó đâu rồi?

- Nó đâu rồi? Naruto, cậu đâu rồi? Tên ngu ngốc, cậu lại lạc ở đâu rồi...

Sasuke lẩm bẩm, trong ngực trống vắng đến lạ, giống như trái tim bị đào đi một khối thịt, gió lùa vào lạnh căm căm.

Nhưng Sasuke vẫn chưa từ bỏ ý định tìm tòi Naruto, thậm chí nửa đêm hắn còn đột nhập vào kho dữ liệu cư dân của Konoha, cứ lật từng quyển từng quyển ghi chép tìm tòi cái tên quen thuộc cho đến khi rạng sáng mới về phòng.

Chỉ là kho dữ liệu quá khổng lồ, Sasuke lại không hề phiền luỵ, cứ ngồi xuống dùng đầu ngón tay sờ qua từng cái tên, vô cùng kiên nhẫn, hắn thậm chí tìm đến cả hồ sơ của Hokage Đệ Tứ và phu nhân Uzumaki Kushina để tìm kết quả và trong dự đoán nhận lấy kết quả là "tử thai".

Dù sao kết quả tử thai này cũng còn giữ đến khi Naruto thừa nhận mình là con trai Namikaze Minato. Sasuke không quá để tâm nghĩ, lại tiếp tục vùi mặt vào đống tên.

Việc Sasuke tối nào cũng chuồn khỏi phòng sau về lúc rạng sáng, sáng hôm sau ngủ gà ngủ gật thì không thể gạt được Itachi. Không biết hai anh em đêm hôm đó nói gì, chỉ biết Itachi từ hôm đó trở đi đều giúp Sasuke giấu nhẹm chuyện này.

Chỉ là hi vọng luôn luôn là hi vọng. Sasuke trợn to mắt, đồng tử co rụt lại, cả người chết trân ở đấy, ngay cả hộp cơm hắn nằng nặc đòi mẫu thân làm to gấp đôi cũng mặc kệ nó rơi xuống đất.

Hôm nay là ngày hắn nhận đội, vẫn là đội 7, giáo viên vẫn là Kakashi, đội viên nữ vẫn là Sakura.

Chỉ là.... Naruto đâu?

Sasuke luôn phải tự an ủi bản thân rằng Đệ Tam đem Naruto giấu đi, bao giờ nhận đội sẽ đưa Naruto về, dù sao hợp tác với đội rất quan trọng.

Ôm một niềm hi vọng nhỏ nhoi, Sasuke gập ghềnh vượt qua 6 năm học! Thậm chí vì biết hôm nay Kakashi sẽ làm trò gì mà còn chuẩn bị hai phần cơm!

Nhưng hắn thấy gì? Một thằng nhóc tóc màu xanh xám đang ngồi kia!

Naruto đâu?! Naruto của hắn đâu?!!

"Phanh!"

Sakura và thằng nhóc lạ lẫm cùng giật mình hoảng sợ nhìn ra phía cửa, nơi từng đợt Chakra khủng bố ép chúng không thể thở được đang ầm ầm toát ra, Sakura ngay lập tức nhận ra đấy là ai, cô có chút hoảng sợ nỉ non:

- Sa...Sasuke?

Là Sasuke sao? Là Sasuke tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn có chút quan tâm cô đấy sao? Sao bây giờ... cậu ấy lại đáng sợ vậy?!

Sasuke thở hổn hển, mắt trái hiện lên Rinnegan, mắt phải Sharingan điên cuồng quay tròn, màu đỏ tươi thê lương nhuốm đầy sự căm hận như sắp rỏ ra máu nhắm thẳng lấy đứa nhỏ xa lạ đang thay thế chỗ của Naruto.

Là đứa nhỏ này, chính nó đã chiếm chỗ Naruto!

Chỉ cần giết nó! Giết nó là Naruto sẽ quay về! Giết nó là Naruto sẽ quay về!!!

Sát khí như mũi dao nhọn nhắm thẳng tới đứa nhỏ kia, mặt mũi nó ngay lập tức trắng bệnh, tay chân sợ hãi co quắp lại phát run, thậm chí miệng còn phát ra những âm thanh "ê a" đầy kinh hoàng!

Ngay khi Sasuke chuẩn bị giơ tay kết ấn thì một bàn tay bỗng nắm lấy vai hắn kéo ngược ném văng ra!

"Phanh!"

Sasuke thân thể không kịp phản ứng lại bị ném văng đập vào tường! May mà người ném cố ý khống chế lực không cho hắn bị thương chỉ cho hắn tỉnh ra mà thôi.

- Ách! Khụ khụ khụ!!

Sasuke bóp lấy cổ họng thở hổn hển ngẩng đầu, nhìn người thanh niên đang cau mày trước mắt:

- Em làm gì vậy?!

Kakashi hai mày nhíu chặt nhìn đứa nhỏ trước mắt, hai mắt nó khiến hắn vô cùng lưu tâm, chưa nói đến Magekyou với cả một loại Đồng Thuật gì đó hắn không biết, chỉ riêng sự căm hận và sát khí trong hai con mắt ấy cũng đủ khiến hắn phải đề cao cảnh giác.

Thật là, Đệ Tam lại kéo cho hắn thứ phiền toái gì nữa đây?

Sasuke ngay lúc này cũng làm lạnh đầu óc được một chút, hắn bình tĩnh lại, thu lại Sharingan, chỉ là Rinnegan lần này thật sự không thu vào được nữa, Sasuke chậm rãi phủi phủi quần áo, lắc lắc đầu rồi đến cạnh cửa, ôm hộp cơm làm rơi ban nãy vào ngực rồi bước qua Kakashi bước vào cửa chọn một dãy bàn trống cách xa Sakura và đứa nhỏ bị hắn làm sợ kia rồi ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.

Sakura lo lắng nhìn Sasuke, cô cũng rất muốn tiến lại gần nhưng nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ ban nãy thì lại có chút e dè chọn dãy bàn bên cạnh hắn chứ không dám ngồi cùng bàn như trước nữa. Còn đứa nhỏ kia thì vì quá sợ hãi Sasuke chỉ có thể chọn góc xa nhất, cả thân thể dính chặt vào tường, mặt vẫn trắng bệch.

Kakashi nhìn cảnh tượng này thì có chút chán nản sờ đầu, mí mắt gục xuống, nhưng cái gì làm thì vẫn phải làm.

- Như vậy chúng ta giới thiệu chút đi, tên sở thích gì đó.

- Vậy ngài làm mẫu trước đi!

Sakura sau khi thấy thái độ im lìm của hai đồng bạn, đành phải lên sinh động chút không khí.

- Ta kêu Kakashi, Hatake Kakashi, thích... không muốn nói, ghét... không muốn nói~ mộng tưởng nha, cũng không muốn nói!

- Gì vậy... thế chẳng phải là trừ tên ra thì cái gì cũng không biết sao?!

Sakura nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Như vậy, bắt đầu từ em đi, tóc hồng!

Kakashi chỉ chỉ Sakura.

- Em sao? Em là Haruno Sakura! Thích....

Sakura lặng lẽ liếc Sasuke nhưng sau lại nghĩ đến cái gì vội vàng gục xuống:

- Ghét.... Chắc là không ghét cái gì!

Kakashi đau đầu thở dài, bất lực chỉ Sasuke:

- Tiếp nào, em.

Sasuke nhấc mí mắt, chậm rì rì nói:

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment