[Naruto] Yêu Ghét

Chương 63

Thời gian như thoi đưa, dưới sự tấp nập chuẩn bị của Konoha thì ngày đại hôn của Hashirama và Madara rốt cuộc tiến đến.

Dinh thự của Hashirama tại Senju hôm nay được chăng từng hàng đèn lồng sáng rực rỡ, hoa cỏ xung quanh đều được Mộc độn của hắn làm cho nở rộ, hương thơm bốn phía, khung cảnh ở đây thậm chí mang theo chút hơi thở chốn thần tiên.

- Ngài Hashirama!

Naruto đứng ở cửa ló đầu vào, vô cùng hoạt bát vẫy vẫy tay.

Hashirama đang được các Gia Nhẫn chỉnh lại quần áo, quay đầu thấy Naruto cũng hớn hở chào lại:

- Naruto! Cậu đây rồi!

Hôm nay là ngày đại hỉ của Hashirama cho nên từ sáng đến giờ khoé miệng của hắn không thể ngừng cong lên, treo lên mặt một nụ cười có vài phần ngốc nghếch.

Chỉ cần nghĩ đến việc hôm nay mình kết hôn cùng với Madara cũng đã khiến hắn cảm thấy cả người lâng lâng lên rồi.

Hashirama cười khẽ hơi nghiêng đầu, phần trang sức xa hoa phức tạp khẽ đong đưa, ánh sáng hắt vào sáng chúng phản xạ ra những tia sáng sang quý nhưng lại không thể sáng bằng tia sáng rực rỡ trong mắt hắn lúc này.

Trên người Hashirama hiện đang khoác lấy một bộ Kimono trắng, tuy là màu trắng tượng trưng cho "nhà gái" nhưng thực ra bộ quần áo này vẫn là kiểu quần áo mà "nhà trai" hay mặc, chỉ có điều là nó chuyển thành màu trắng mà thôi.

Chung quy nếu đường đường là Tộc trưởng Senju lại mặc Kimono kiểu nữ truyền thống thì đây chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt Nhẫn Tộc mạnh mẽ này.

Uchiha tuy muốn bày tỏ vị thế của mình nhưng cũng sẽ không ngu dốt đến mức chọn cách làm khiến Senju nhục nhã ê trề như thế, huống chi Senju Hashirama cũng sẽ không đồng ý, mặc Kimono trắng là nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể đưa ra.

Nhưng cho dù thế, các Trưởng lão Senju khi nhận tin mình sẽ là "nhà gái" này cũng chỉ kém vác đao đi tìm Uchiha nói chuyện mà thôi.

Ở đây chúng ta cũng phải cảm thán tay nghề tuyệt hảo của nghệ nhân chế tác nên bộ Kimono mà Hashirama đang khoác trên người.

Màu trắng đáng lẽ ra không quá hợp với hắn bởi vì da hắn có chút... đen khụ khụ, không đúng! Là màu lúa mạch vô cùng khoẻ mạnh.

Nhưng bộ Kimono này lại tôn da Hashirama một cách thần kỳ bằng vào một phép màu nào đó! Ít nhất là nó không cay mắt như các màu trắng thông thường.

Kiểu dáng không cầu kỳ như các bộ Kimono mà Naruto chứng kiến trong hôn lễ ở thời của cậu nhưng nó lại đẹp đẽ một cách lạ thường, các hoa văn nếp gấp đều được làm vô cùng tỉ mỉ cầu kỳ, cực kỳ tôn lên dáng người cao ráo rắn chắc của Hashirama.

Vòng eo hữu lực, bờ vai rộng lớn, khuôn mặt tuấn lãng, mái tóc đen dài bóng bẩy, thần thái trên mặt tuy nhìn có chút... ngu đần nhưng lại vô cùng thật lòng, sự vui mừng toát ra từ đáy lòng khiến Hashirama như đang sáng lấp lánh lên.

Ít nhất là mấy nữ Gia Nhẫn đã âm thầm đỏ mặt.

- Ngài Hashirama trông tuyệt quá dattebayo! Vô cùng bảnh trai luôn he he!

Naruto cười tít mắt giơ lên ngón tay cái tán thưởng.

Ngay lúc này, Tobirama kéo cửa đi vào.

- Huynh trưởng, sắp đến giờ rồi.

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của hắn hôm nay chỉ kém rớt băng, nhưng hãy thông cảm cho vị Phó Lãnh đạo tộc Senju của chúng ta đi, trên thế giới này không có đứa em trai nào có thể cười khi anh trai của nó "gả" đi đâu.

Hashirama thấy thế liền tiến lên vỗ vỗ vai hắn, cười vô cùng ôn hoà:

- Đừng làm bản mặt như vậy chứ, hôm nay dù sao cũng là ngày ta kết hôn mà. Nào~ Tobirama, cười một cái xem~

Nói rồi Hashirama còn làm mẫu lộ ra một nụ cười tươi roi rói.

Tobirama cứng đờ nhìn huynh trưởng của mình một lúc, rồi dưới sự kiên trì của Hashirama không thể không cố gắng kéo khoé miệng tạo ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này trong mắt Naruto thấy thế quái nào cũng vô cùng vặn vẹo, thậm chí khiến cậu sởn hết cả gai ốc!

Naruto:.... Trông kinh quá đi!

Nhưng Hashirama vẫn có vẻ chưa hài lòng lắm, hắn lấy hai ngón trỏ chỉ vào khoé miệng của mình cười nói:

- Như vậy cơ mà Tobirama!

Tobirama đành phải cong khoé miệng lên một chút nữa.

- Chưa được mà!

Tobirama lại phải cong thêm chút nữa.

- Vẫn chưa~

Mọi người: Ngài Hashirama! Cầu ngài dừng lại đi! Ngài Tobirama cười đến cơ mặt bị chuột rút cả rồi!

Ngay khi Hashirama lăn lộn em trai đáng thương của mình thì ba tiếng chuông lảnh lót vang lên, giờ lành đã đến!

Hashirama vừa nghe thấy tiếng chuông liền ngay lập tức hưng phấn cười lớn, vén áo vội lao ra ngoài, mặc cho đám Gia Nhẫn hấp tấp đuổi theo hắn.

Nhìn cảnh này còn tưởng hắn vội đi "cưới" người chứ không phải đi "gả" cho người nữa chứ.

Tobirama chỉ lạnh mặt dùng Chakra Trị Liệu trị cho phần cơ mặt cười đến cứng đờ phát đau của mình, trong lòng đau điếng thở dài một tiếng.

Bao nhiêu năm vẫn cái tính cách hấp tấp bộp chộp, bây giờ gả cho tên Uchiha Madara kia thì không khéo bị tên Uchiha giảo hoạt kia lừa hết cả vốn lẫn lãi mất.

Thật là làm người không thể không lo lắng được mà.

..............

Tuy Hashirama như gió lốc lao ra nhưng đến cổng liền bị các Trưởng Lão ngăn lại, bọn họ đương nhiên không thể để Tộc trưởng của mình cứ thế này đi gặp bên Uchiha được!

Không có chút quy củ phép tắc nào cả! Quá mất thể diện! Cái mặt già này bọn họ còn cần giữa lấy để đi xuống hoàng tuyền gặp tổ tiên nữa!

Chung quy, đến khi Hashirama xuất phát thì bên người đã có hàng dài người nối đuôi tấp nập đi theo, ai nấy đều ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, khuôn mặt ôm lấy nụ cười, trông vô cùng hoan hỉ.

Tất nhiên mặt ngoài là thế, bên trong là cười hay khóc thì còn phải phán đoán thêm.

Trên đường đi đèn hoa giăng đầy, người dân vui mừng tụ tập xung quanh mong chờ đoàn người Senju tiến đến, đến khi Hashirama đi ngang qua liền vô cùng náo nhiệt hô to lên, dâng lên vô vàn lời chúc phúc.

Một vài đứa trẻ còn hoạt bát láo nháo kêu lên:

- Ngài Hokage kết hôn vui vẻ!

- Ngài Hokage đi cưới Uchiha xinh đẹp~

- Ngài Hokage!

- Ngài Hokage!

Mà Hashirama cũng rất tốt tính, mặt mang cười vẫy tay đáp lại toàn bộ những lời kêu gọi, thậm chí còn kìm lại sự nóng lòng của mình phát kẹo cho bọn nhỏ.

Đoàn người cứ chậm rì rì tiến lên, dùng tốc độ thể hiện đúng định luật là nhân vật quan trọng thì phải đến cuối cùng, cái quãng đường mà bọn họ ngày thường phi trên nóc nhà chỉ mất chưa đầy một phút là đến nơi mà hôm nay bị bọn họ đi mất gần mười lăm phút.

Thực may hôm nay trời mát mẻ nếu không trời nắng mà đi với tốc độ này mà trên người còn khoác lấy bộ đồ dày ba bốn lớp thì khéo tất cả sẽ ướt như chuột lột mất.

Từ xa xa, Hashirama đã nhìn thấy đoàn người mặc áo đen của Uchiha.

Đám người xung quanh đoàn người Uchiha hoàn toàn không có vẻ náo nhiệt như bên của Senju, ai nấy khuôn mặt đều vô cùng nghiêm túc, bầu không khí xung quanh thậm chí có chút quạnh quẽ, chỉ khi đoàn người Senju đi đến, đám đông xung quanh cũng theo phía sau, sự náo nhiệt mới như đem đám người như thần tiên kia kéo xuống chốn phồn hoa dưới phàm trần.

Dẫn đầu đoàn người đúng là Madara.

Như Hashirama, từ sáng sớm Madara đã bị tộc nhân của mình dựng dậy, chau chuốt tỉa tót đến gần giờ lành mới được thả ra.

Khuôn mặt đẹp đẽ, mái tóc đen dài nay cũng được buộc lên gọn gàng sau đầu, ngay cả dây cột tóc dưới ánh mặt trời cũng tản ra ánh sáng kim loại vàng nhạt, hiển nhiên được gia công từ kim loại quý hiếm.

Kimono khoác trên người vô cùng đẹp đẽ sang quý, đằng sau được thiêu gia huy hình quạt tròn của Uchiha kết hợp với cử chỉ tao nhã rụt rè của Madara thì trông hắn chẳng khác gì một quý tộc vừa mới bước ra từ cung điện ngợp vàng son.

Madara khi vừa thấy Hashirama từ xa tiến đến tầm mắt liền dính chặt vào hắn, đôi mắt mèo đen đen nhánh lạnh lẽo nay lại nóng rực, trong mắt nhộn nhạo vui sướng khiến cho hơi thở quanh thân hắn cũng mềm mại đi đôi chút.

Uchiha Madara tiến lên vài bước, tộc Senju cũng canh lấy một khoảng cách thích hợp dừng lại, chờ đợi hắn tiến đến.

Madara từng bước đi đến trước mặt Hashirama, đuôi mắt lúc nào cũng kiêu ngạo giơ lên nay cũng theo sự thả lỏng của cơ mặt hơi rũ xuống, quyệt ra một độ cung nhu hoà, khoé môi cong lên, trong mắt chứa ánh sáng nhàn nhạt.

Hắn giơ tay ra, nhìn thẳng vào mắt của Hashirama, cười nói:

- Từ hôm nay, tay nắm tay, đồng cam cộng khổ!

"Thình thịch", "Thình thịch"....

Tiếng tim đập như nổi trống trong lồng ngực, vang lên từng tiếng vang rộn ràng oanh tạc màng tai, máu dường như cũng sôi lên, ánh nắng vốn không gay gắt bây giờ lại chói mắt đến lạ thường, chói đến mức khiến hắn muốn nheo lại mắt, muốn cho chất lỏng lóng lánh ở khoé mắt tuỳ ý chảy ra.

Trái tim dường như bị mớ cảm xúc nhồi đầy, hỗn loạn vô cùng khó tả, giống như ấm áp, giống như vui vẻ rồi lại như vô cùng nhẽ nhõm.

Cảm xúc thuyên chuyển bách hồi, cuối cùng nó thành một cảm xúc không gọi được ra tên, vô cùng nóng cháy nhưng lại vô cùng mềm mại, cả người giống như ướm mình trong vại mật.

Hashirama nhìn hắn, cũng giơ lên một nụ cười, nắm lấy tay đôi bàn tay có chút lạnh lẽo và hơi ẩm mồ hôi của người mà hắn quyết định sẽ đi cùng đến hết cuộc đời này, lực đạo kiên định như một lời thề:

- Tay nắm tay, đồng cam cộng khổ!

Trong chớp mắt, dường như có hai đứa nhỏ cũng nhìn nhau nói:

[- Ta tên Madara, ngươi tên gì?

- Ta là Hashirama!]

Quá khứ dường như trùng lặp với hiện tại trong chớp nhoáng, một sự gặp mặt ngẫu nhiên kết hợp với một kết thúc tốt đẹp, thật tuyệt vời phải không?

Xung quanh đám người vang lên tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, mọi người cùng cuồng hoan cho hôn lễ đi vào lịch sử này, mà bao năm sau các nhà sử gia cũng dám đặt bút phê xuống một câu:

"Hôm ấy, một kỳ tích được diễn ra."

Một kỳ tích được tạo nên từ máu tươi và buồn khổ, từ sự bao dung rộng lớn của Senju Hashirama, từ tấm lòng nhân ái thầm kín của Madara và cũng từ tình yêu oanh liệt của hai người.

Đúng hơn là Romeo và Juliet phiên bản Chiến Quốc nhưng có được cái kết tốt đẹp mà thôi.

Tobirama đứng sau huynh trưởng, nhìn về phía Izuna đang đứng đối diện hắn phía xa xa, đôi môi khẽ mấp máy, không hề phát ra chút tiếng động nào, nhưng Izuna ở đối diện lại dễ dàng có thể nhận ra hắn muốn nói điều gì.

Tobirama nói: "Đừng làm khó dễ huynh trưởng."

Hừ! Người một nhà cả rồi! Ai chơi cái trò trẻ con đấy nữa!

Izuna hiếm khi cáu giận nhắm mắt quay đầu, sau rồi lại cảm thấy làm như vậy có vẻ mình thua tên Senju tóc trắng kia thế là hắn lại quay đầu nhìn Tobirama, khuôn mặt đầy khiêu khích cũng mấp máy môi:

"Ta sẽ chăm sóc anh dâu thật tốt!"

Hai chữ "anh dâu" còn bị hắn ngậm lại rồi chậm rãi nhổ ra, khẩu hình miệng cũng cố ý làm chậm lại để cho Tobirama rõ ràng đọc được.

Quả nhiên, gân xanh trên trán vị Phó Lãnh đạo Senju lại nổi lên, khuôn mặt trong nháy mắt cũng vô cùng vặn vẹo dữ tợn.

.... Hôm nay lại là một ngày hai vị Phó Lãnh đạo chơi đùa cùng nhau vô cùng vui vẻ đúng không?~

Tobirama: Vui cái đầu ngươi á!

Izuna: Vui mà Tobirama!

................. Hết chương 63.............

Vài điều muốn nói:

Kỳ thực không phải tác giả không muốn cập nhập sớm mà là không thể cập nhập sớm!

Viết cái đám cưới mà viết mãi không xong ấy, ngắt mạch liên tục!

Tui khổ quá mà....

Thề luôn viết từ tối hôm qua từ 9 giờ đến hơn 12 giờ mà nặn mãi mới ra 1k chữ, sáng ngồi mãi cũng mới xong. Không hài lòng nên cứ xoá xoá sửa sửa ấy.

Cảm giác nó cứ sao sao ấy đcm....

Thôi được rồi, để hôm nao tác giả sửa lại chương này sau, cả mấy chương trước nữa, dạo này không tĩnh tâm viết truyện được, hôm kia nghỉ cũng là vì muốn thả lỏng lấy lại cảm hứng.

Hôn lễ là chương tác giả vô cùng mong chờ nhưng đến khi viết ra lại vô cùng không ưng ý.

Vậy thôi, tối nay hẹn chương động phòng *cười*.

Đừng quên tim và cmt vên dưới nga, an ủi trái tim và đầu óc kiệt quệ của tác giả với.

Bình Luận (0)
Comment