Này! Chân Dài Của Em

Chương 17

Cố Tử Húc và Quý Nghiêu Diệp đã đi đến đây rồi, Cố Tử Húc liếc nhìn điện thoại trong tay Lục Du Y, gật đầu một cái em như là chào hỏi.

“Tới thăm đàn anh của em chạy bộ?” Thấy Cố Tử Húc không có ham muốn nói chuyện, Quý Nghiêu Diệp hỏi.

Lục Du Y nhanh chóng gật đầu, sau đó giống như dâng vật quý nói với Cố Tử Húc: “Bộ trưởng chân dài, hôm qua em quay chụp ở đài truyền hình hoàn thành vô cùng tốt, hôm nay em được nghỉ, không có việc ở hai bên.”

Đây coi như là giải thích mình không có đối đãi tiêu cực với công tác ở bộ phận.

Cố Tử Húc “Ừ” một tiếng, coi như trả lời.

Lục Du Y hai tay cầm điện thoại, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhất thời không biết nói gì cho phải, nếu đối phương cũng không có ham muốn giao lưu với mình, nếu mình nói nhiều quá sẽ bị chê phiền.

Nói rằng không đoán được lòng dạ đàn bà, Lục Du Y lòng dạ đàn ông càng khó đoán.

“Đàn anh Cố Tử Húc, lát nữa chạy cự li dài anh phải cố gắng thật nhiều nha!”

“Đúng vậy đúng vậy, đàn anh chúng em đều yêu quý anh!”

“Đàn anh Quý không đăng kí tham gia môn nào à?”

“Đàn anh, lát em có thể đưa nước cho anh không?”

Mới cúi đầu không bao lâu, tự nhiên đã có nhiều bạn nữ vây quanh đây, líu ríu nói không ngừng, đều đang bày tỏ lòng quan tâm và ngưỡng mộ của mình.

Lục Du Y đột nhiên nhớ Lý Khoa Vân đã từng nói, Cố Tử Húc không thích bị nhiều nữ sinh vây quanh.

Lúc này, cô còn chưa muốn va đầu vào nọng súng.

Cô mưới không giống đám nữ sinh kia, nếu vây quanh như vậy thì chẳng khác gì những bạn nữ kia, mối quan hệ của cô và Cố Tử Húc chắc chắn là… thân thiết hơn mấy bạn nữ kia, vì thế, tốt hơn là không nên lại gần.

Nghĩ vậy, Lục Du Y lùi về sau hai bước, cách xa vòng tròn này một chút.

“Này, Lục Du Y!” Đột nhiên có người gọi cô, Lục Du Y quay đầu lại, thấy bạn học cấp ba của mình, Lưu Trạch.

Trên cổ hắn đeo một chiếc camera, gương mặt kinh hỉ, “Sao cậu lại ở đây? Tham gia môn thể thao nào à?”

“Hả? Không có, tớ chỉ tới xem thôi.”

“À à, tớ đang chụp ảnh giúp học viện, lâu quá không gặp cậu rồi, dù học trong cùng đại học, nhưng lại giống như chưa từng gặp qua cậu.”

“Ha ha, có lẽ là do trường học quá lớn.”

Bên kia, Cố Tử Húc hai bên bị nữ sinh hỏi các loại vấn đê, không được kiên nhẫn cho lắm.

Hắn không giỏi ở chung với con gái, nói vài câu rồi sau đó không nói chuyện nữa, Quý Nghiêu Diệp cũng rất xa cách lịch sự trả lời chút vấn đề, hai người đều không có hứng thú.

Nhưng các bạn nữ kia lại không có ý rời đi.

Cố Tử Húc vò đầu bứt tóc, vừa quay sang, đã thấy Lục Du Y đang trò chuyện vui vẻ cùng một ban nam.

Không trông thấy nàng ở trong đám nữ sinh này, hắn cảm thấy luống cuống, thấy có phải thái độ của mình quá lạnh lùng hay không, làm cô tức giận bỏ đi, hóa ra là đang ở đây nói chuyện với nam sinh khác, có thể nói chuyện vui vậy với tất cả mọi người sao?

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, mắt không thấy tâm không phiền, Cố Tử Húc vỗ vai Quý Nghiêu Diệp, dùng tay ra hiệu đi với hắn, đi về một bên khác.

Quý Nghiêu Diệp cũng vội vàng thoát ra khỏi đám nữ sinh, đuổi theo hắn.

“Cậu đang nhìn cái gì thế?” Lục Du Y nhìn theo tầm mắt Lục Du Y, chỉ thấy người đến người đi.

“Hả? Không có gì, giống như nhìn thấy người quen.” Lục Du Y thu tầm mắt lại.

Quả nhiên là không thích bị nữ sinh vây quanh, đi vội như thế, xem ra cô không vây vào là chính xác.

Có điều lần sau cũng không thể để hắn cứ bị nữ sinh vây quanh như vậy, Cố Tử Húc vui, cô cũng không vui!

Không được, cô vẫn không thờ ơ được, cô muốn hành động một chút.Những người tham gia chạy cự li ba ngàn mét nam đã bắt đầu điểm danh, Lục Du Y nhanh chóng về điểm xuất quát chờ, Cố Tử Húc ở nhóm hai.

Tổ này còn có hai anh trai du học sinh, có thể nói giá trị nhan sắc đều vô cùng cao, vì thế những người sang đây xem rất nhiều, đặc biệt là nữ sinh.

Thời điểm nhóm đầu tiên chạy, tổ thứ hai chờ đợi ngay bên cạnh, Cố Tử Húc và Quý Nghiêu Diệp cũng đứng ở trong tốp người, Lục Du Y thấy mình cũng nên đi cổ vũ cho chân dài, cũng không uổng công cô đã đến rồi.

Nghĩ vậy, Lục Du Y vượt qua đám người chen vào cạnh Cố Tử Húc, nơi đó còn có rất nhiều nữ sinh đứng.

“Đàn anh chân dài, lát nữa thi đấu cố lên nha!” Lục Du Y nhẹ nhàng lôi góc áo Cố Tử Húc một tí, rất nhanh buông ra, cô ngửa mặt lên nói.

Cố Tử Húc cụp mắt nhìn cô, trong lòng không nói ra được cảm xúc gì.

Chẳng qua thấy cô cười cũng giống như cười với nam sinh lúc nãy như thế……

Nỗi khó chịu không tên, không muốn để ý đến cô nữa……

Nhưng cũng không nói lại cái gì……

“Cảm ơn.”

Được trả lời lại, Lục Du Y vẫn rất vui vẻ, cô rất dễ thỏa mãn.

Có điều mặt Cố Tử Húc không phải rất vui vẻ, có thể do bị nhiều nữ sinh vây quanh nên bực bội đi.

“Đàn anh đừng khách sáo, cố lên!”

Nói xong, Lục Du Y tự động lui về sau vài bước, không thể quá phiền được.

Nhìn hành động lùi lại của Lục Du Y, mặt Cố Tử Húc càng lạnh hơn mấy phần, vầy là cái gì đây? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?

Nhóm thứ nhất chạy xong, Cố Tử Húc nhếch môi, dừng lại ở vị trí được trọng tài chỉ thị, bắt đầu làm nóng người.

Lục Du Y nhanh chóng tìm chỗ tốt đứng lại, chờ trọng tài kêu lệnh, cầm điện thoại “tách tách” chụp mấy tấm.

Sau đó lại chạy đến sân cỏ bên trong đường chạy, sốt sắng mà chăm chú nhìn Cố Tử Húc.

Trên sân cỏ, cũng không thiếu nữ sinh bồi Cố Tử Húc tiếp tục chạy.

Lục Du Y chế nhạo một tiếng, một đám người không hiểu chuyện, bây giờ cô mới không thèm tham gia trò vui đâu, đợi đến lúc các cô ấy đã mệt, và bất động, cô mới lên.

Càng nghĩ càng thấy mình thông minh, Lục Du Y không nhịn được bật cười.

Đại khái lúc chạy tới vòng thứ năm, tiết tấu mọi người đều chậm lại, mấy bạn nữ chạy theo kia đã thở hồng hộc nghỉ tại chỗ, căn bản không để ý Cố Tử Húc nữa rồi.

Lục Du Y cảm thấy cơ hội của cô đến rồi, cô đặt cặp của mình dưới rạp quảng cáo, sau đó đuổi theo Cố Tử Húc, theo hắn chạy trong vòng.

“Chân dài cố lên nha!”

Cố Tử Húc không để ý tới cô.

Lục Du Y cũng không nhụt chí, “Chân của chúng ta dài như vậy cũng không vô ích, nhất định có thể vượt qua bọn họ!”

“Nào nào nào, thở bằng mũi, đừng thở ra bằng miệng, sẽ càng mệt hơn!”

“Cố lên cố lên cố lên!”

Cố Tử Húc vẫn không để ý đến cô, trên đường, Quý Nghiêu Diệp đến đưa một chai nước, Cố Tử Húc cũng chỉ nhận rồi uống không nói gì, Lục Du Y tự động hiểu là do chạy quá mệt không còn sức lực nói chuyện nữa.

Cứ như vậy, Lục Du Y tiếp tục bồi Cố Tử Húc chạy hai vòng, thời điểm còn lại nửa vòng cuối cùng, Lục Du Y chạy đến rạp quảng cáo lấy túi của mình, lấy ra một chai nước khoáng chưa khui từ bên trong, sau đó đến đích chờ.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, đích đến có không ít nữ sinh cầm nước khoáng, cũng không biết là đưa cho ai……

Gió bỗng trở nên lớn hơn, sắc trời cũng ảm đạm thêm vài phần, Lục Du Y ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ đến một câu thơ: Mây đen ép thành thành muốn đổ.

May mà cô có mang dù, hôm nay có thể che chung dù với chân dài……

Các thành viên nhóm hai đã áp sát đích, tim Lục Du Y cũng treo lên, chân dài là người đầu tiên chạm đến đích!

Lục Du Y kích động đến mức suýt chút nữa đã nhảy bật lên! Không hổ là chân dài!

Chuyện đưa nước này thường người đầu tiên sẽ…chiếm ưu thế hơn, Lục Du Y đuổi theo Cố Tử Húc đang bước đi chậm rãi, đưa nước tới trước mặt hắn, “Đàn anh chân dài uống nước.”

Mặt mày cô cong cong, tóc bị gió thổi đến lộn xộn.

Cố Tử Húc dừng một chút, cũng không có hành động gì, các nữ sinh phía say nóng lòng muốn thử xem Cố Tử Húc có nhận nước hay không, cũng không dám manh động.

Lục Du Y cảm thấy vài giây ngắn ngủi thật sự quá lâu, cô có chút không chịu nổi, tay cầm nước lơ lửng giữa không trung đã có chút cứng đờ.

Cố Tử Húc liếc nhìn Quý Nghiêu Diệp, đối phương đầu tiên ngây người một chút, sau đó nhanh chóng trả lời, nói: “Tớ không có đem nước.”

Dường như đang chờ hắn nói câu này, Cố Tử Húc nhận nước trong tay Lục Du Y, “Cảm ơn.”

Sắc mặt Lục Du Y vốn kém chớp mắt đã khôi phục hào quang.

Mấy nữ sinh xung quanh thấy thế cũng ào ào đến đưa nước, Lục Du Y thấy Cố Tử Húc nhíu mày, cô vội nhận hết tất cả nước của các nữ sinh kia, sau đó giống như môi giới bao che cho con, lớn tiếng hét lên, “Các bạn hâm mộ nhường đường một chút, nghệ sĩ nhà mình mới chạy ba ngàn mét rất cần không khí trong lành, cần đi vòng vòng một chút, mọi người nhường ra một chỗ đi, trước hết nước mình sẽ lấy, yên tâm đi, chắc chắn sẽ giao cho thần tượng của các bạn, mọi người nhường một chút, chừa cho nghệ sĩ chút không gian riêng tư.”

Cố Tử Húc đột nhiên cười một tiếng, Lục Du Y quay lại nhìn hắn, hắn lại che lại ý cười, còn Quý Nghiêu Diệp bên cạnh lại đang cười trêu ghẹo, nói đùa, “Cậu tìm môi giới có trách nhiệm như thế này ở đâu vậy?”

Cố Tử Húc dùng cùi chỏ đánh hắn một cái, sau đó vẵn nắp chai, vừa rót nước vào miệng vừa đi ra xa, Quý Nghiêu Diệp đi theo hắn.

Lục Du Y cũng đuổi sát theo, không quên trách nhiệm quay lại nói với đám fan ngơ ngác, “Giải tán giải tán, mọi người chừa cho nghệ sĩ chút không gian đi!”
Bình Luận (0)
Comment