Lần này gặp gỡ tan rã trong không vui.
Lục Du Y nghe theo đề xuất của Từ Thư Kỳ, trước gạt Cố Tử Húc sang một bên một quãng thời gian.
Tiện dùng khoảng thời gian này ôn bài tập, còn làm thêm nhiều việc chút.
Trước kia vẫn dùng thời gian để đi theo Cố Tử Húc, làm cô cảm thấy còn rất nhiều việc chưa làm.
“Cậu có thể không đi tìm Cố Tử Húc trong hai tuần sao?”
Trương Khả Phàm nằm trên giường, một đôi chân đưa ra ngoài cạnh giường, hỏi cô.
Lục Du Y nhìn thời gian một chút, cất sách vi phân và tích phân đi, “Có thể chứ, haiz, không được cũng phải được, tớ phải ôn vi phân tích phân còn có kinh tế vi mô, thi giữa học kì chiếm tới hai mươi phần trăm kết quả học tập đấy!”
Viên Đình Đình đang ôn tập, xoay mặt hỏi: “Cậu ôn tới chỗ nào rồi?”
“Vi phân với tích phân à? Tớ mới xem đến tích phân bất định.”
Trương Khả Phàm nói: “Cũng không còn bao nhiểu, chúng ta cũng không học nhiều lắm, có điều chuyện không đi tìm Cố Tử Húc tớ ủng hộ cậu.”
Chung Giai Kỳ ngóc đầu lên từ điện thoại, nói: “Tớ cũng ủng hộ, tớ nói với cậu, con trai cậu không thể quá nuông chiều được, bằng không thì sau đó yêu nhau, cậu chắc chắn phải nhịn người kia, cậu phải cho hắn biết cậu cũng sẽ cáu kỉnh!”
“Sao vậy? Cãi nhau với bạn trai à?”
“Anh ta vậy mà lại chơi game bỏ quên tớ! Trước đây cấp ba chưa từng chơi game, sau khi lên đại học, nói bạn cùng phòng ai cũng chơi, mình cũng muốn chưa, vậy thì chơi đi, tớ cũng không phải không có tình người. Nhưng lúc trước nói chơi game sẽ không quên tớ, giờ thì sao, đã không quan tâm tớ, còn nói tớ làm trễ nãi việc chơi game của anh ta, ông trời tôi, tức chết!”
“Không sao không sao đâu!”
Chưa từng quen bạn trai, Lục Du Y cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể an ủi cô nàng như vậy.
“Khoảng thời gian này tớ cũng không để ý đến anh ta, chúng ta kiểm tra lẫn nhau!”
“Được!”Hai tuần, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn thì tuyệt đối không ngắn.
Thời gian đã bước vào tháng mười hai, nhiệt độ thành phố N chợt chuyển lạnh, Lục Du Y cũng đặt thêm không ít quần áo, bây giờ ra ngoài còn mang thêm khăn quàng cổ.
Cuối tuần hai tuần này, đúng là cô không có chủ động đi tìm Cố Tử Húc, trừ buổi họp định kì của hai bộ phận gặp hắn thì nói câu chào hỏi, còn có khi ăn cơm, Lục Du Y tình cờ nhìn thấy người cao to kia, nhưng mà Cố Tử Húc lại không thấy cô, có những lúc kích động muốn đi lên kéo Cố Tử Húc lại, đều bị bạn cùng phòng cản lại.
——”Nếu cậu đi lên đó thì phải bao chúng tớ ăn trưa một tháng!”
Được rồi, cô không đi, chỉ có hai tuần lễ thôi!
Trong những lúc bạn cùng phòng không thể thấy được, Lục Du Y vẫn tìm Cố Tử Húc trên QQ, nói mấy chuyện tào lao, nhưng mà Cố Tử Húc gần đây hình như cũng không để ý đến cô, trước kia trải qua thời gian nỗ lực rất lâu, cơ bản thời gian Cố Tử Húc trả lời cô lại tính bằng giây, bây giờ trả lời lại rất chậm, haiz, dù sao cũng không thể để việc sắp thành lại hỏng được!
Cũng còn tốt còn tốt, mai sẽ thi giữa kì, thi xong cô sẽ đi tìm Cố Tử Húc, nhiều… ngày thế này bực chết cô!
Lại xem Cố Tử Húc bên kia.
Ngày cuối tuần hai tuần này Cố Tử Húc vô cùng không vui, làm bạn cùng phòng của hắn, bọn người Lý Khoa Vân tỏ như ngày nào cũng phải sống dưới áp suất thấp.
Hai tuần, Lục Du Y càng lạnh nhạt với hắn.
Lúc họp tình cờ gặp được, chỉ chào hỏi vô cùng bình thường, nếu như là trước kia, không phải cô sẽ “tình cờ” gặp hắn trên đường đi họp, cuối buổi họp quấn lấy hắn sao?
Bây giờ đường trên đường dưới cũng không gặp cô, không phải cô có thời khóa biểu của hắn à, nếu như là trước kia, không phải không có chuyện gì sẽ đến tình cờ gặp hắn sao?
Bây giờ trên QQ cũng không thường liên hệ với hắn, nếu như là trước kia, một ngày còn gửi vài cái, hiện tại thì sao, mấy ngày mới gửi một cái! Gửi một cái rất tào lao, hắn suy nghĩ ròng rã mười phút mới biết trả lời thế nào, sau đó cô lại không nhắn lại.
Đúng là tức chết hắn!
Cố Tử Húc ngày càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, Lục Du Y chắc chắn là tán xong bỏ chạy! Tán được rồi sẽ hết hứng thú! Hừ, không đúng, cô vẫn chưa tán được hắn chứ! Hắn là người dễ tán như vậy sao?
Tức giận, rồi lại không biết nên làm gì, đi tìm cô sao? Nếu như đi tìm cô trực tiếp lại có vẻ mất mặt…… Không đi tìm cô, lại sợ cô không tìm mình nữa…..
Thật là!
Cuối cùng, Cố Tử Húc vẫn hỏi địa điểm thi của Lục Du Y, tính xem có thể tới tình cờ gặp một lúc hay không.Buổi chiều thi kinh tế vi mô không có khó như cô nghĩ, dĩ nhiên, cũng có thể là do hôm nay sau khi thi xong đã có thể tiếp tục đi dụ dỗ Cố chân dài, nên tâm tình Lục Du Y rất tốt.
Thi xong một nửa, nhìn cành cây trọc lóc ngoài cửa sổ còn có thể cười đến vui vẻ.
Trong kì thi đại học, gần như không có ai thật sự làm bài tới khi kết thúc giờ thi, vì sẽ luôn viết, nếu không viết cũng sẽ không viết, chờ đợi tiếp cũng vô vị.
Trước khi kết thúc giờ thi nửa tiếng, bốn người phòng 205 đã sớm nộp bài thi rồi.
Giao bài thi cho giám thị, bốn người đồng thời đi ra ngoài.
Ra ngoài lớp học, gió lạnh thổi vào mặt.
Lục Du Y che kín khăn quàng cổ, bốn người đi về hướng ký túc xá.
“Vui lắm phải không? Có thể tán tỉnh tiếp chân dài nhà cậu.”
“Nói đúng đấy.”
“Sắp lễ Giáng Sinh rồi, cậu có định tặng anh ta đồ gì không?”
“Chắc chắn sẽ đưa, nếu như có thể hẹn anh ấy ra thì tốt hơn.”
“Lý Gia Hào nói Giáng Sinh anh ấy tới được.”
“Thật à? Vậy cậu còn ở ký túc xá nữa không? Yên tâm, ký túc xá còn có chúng tớ đây!”
“Nè nè nè, Du Y cậu nhìn phía trước đi, đó là Cố Tử Húc sao?”
Gió hơi lớn, Lục Du Y híp mắt nhìn sang, nam sinh mặc một chiếc áo bành-tô, đang đi tới phía bên này, trên cổ hắn không có gì cả, không lạnh à?
“Hình như là vậy, anh ta đi ngược chiều làm gì vậy?
“Đi mau đi mau, để lại không gian cho bọn họ.”
“Chờ tớ chờ tớ, tớ đi chung với các cậu.”
Thế là, ba người này chạy tới một đường khác, đi ngược lại, đi xa rồi còn không quên quay đầu lại làm cái động tác cố lên với Lục Du Y.
Đám này…… đúng là một nhóm con gái có thị lực!
Thật sự là làm người quá vui vẻ rồi!
Tụm năm tụm ba trên đường đều là người thi xong về ký túc xá, trời quá lạnh, cũng không có ai quan tâm đến bọn họ.
Lục Du Y cố ý đi chậm lại, trong lòng xem xét từ, nghĩ làm sao để lát nữa chào Cố Tử Húc vừa đứng đắn lại không mất đi sự tao nhã đây?
Cũng không biết đàn anh có nhớ cô không, ngược lại cô có nhớ.
Cô dễ thương như thế, chắc chắn Cố Tử Húc cũng sẽ nhớ cô đi!
Đường đi dài mười mấy mét, mà Lục Du Y lại thấy như đã qua một thế kỉ.
Gần tới rồi, còn năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước, một bước.
“Đàn——”
Tay Lục Du Y để giữa không trung, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc.
Cố Tử Húc cứ như vậy mà gặp thoáng qua cô!
Thật hay giả? Không thấy cô à?
“Cố chân dài! Quay đầu lại! Nhìn xuống!” Lục Du Y quay người lại.
Bước chân Cố Tử Húc quả thật dừng lại, hắn đứng tại chỗ vài giây, sau đó xoay người, cúi đầu nhìn Lục Du Y, không có biểu cảm gì.
“Anh không thấy em sao?” Lục Du Y hỏi.
Cố Tử Húc có chút chột dạ xoay mặt sang hướng khác, nói: “Có thấy rồi.”
Có thấy rồi? Thấy rồi sao không chào cô!
Lục Du Y nhíu mày, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Làm như không thấy.” Cố Tử Húc ngẩng đầu nhìn trời, Lục Du Y không thấy mặt hắn, nhưng biết chắc mặt hắn đang kiêu ngạo cực kì.
Lục Du Y không nhịn được cười ra tiếng, sao lại cảm thấy anh ấy đáng yêu thế này? Đàng hoàng trịnh trọng mà nói làm như không thấy, ha ha ha!
“Anh thật đáng yêu!”
“Cái gì?”
“Em nói anh thật đáng yêu!”
“Đừng tả anh bằng cái từ này.”
“Nhưng anh thật sự vô cùng đáng yêu!”
“Em thích anh sao?”
“Hả?”
Bất thình lình hỏi một câu như vậy, làm cả người Lục Du Y đều bối rối, giống như bên tai chỉ còn gió thổi “vù vù”.
Lục Du Y liếm môi một cái, thấy mặt bị gió thổi có chút hồng, cô kéo khăn quàng cổ lên phía trên, che nửa mặt, sau đó nghe được mình ấp a ấp úng.
“Anh thấy thế nào?”
Lục Du Y kéo khăn đến mũi, chỉ lộ ra hai con mắt, xoay tròn nhìn Cố Tử Húc.
Trời mùa đông tối khá sớm, hiện tại, mặt trời đã lặn, dư lại một ít ánh chiều tà, chiếu lên mắt nữ sinh sáng lấp lánh.
Cố Tử Húc hít một hơi, nói:
“Có việc gì thì nói, đừng đột nhiên không trả lời anh.”
Cái này là nói chuyện hôm bữa cô lên QQ nói chuyện với hắn à?
“Đừng cười đùa với những nam sinh khác, con trai không có mấy người tốt.”
Lúc nào cô lại cười đùa với nam sinh khác hả? Con trai không có mấy người tốt, vậy hắn là người tốt sao?
“Đừng lúc lạnh lúc nóng với anh, em sẽ chết rất thảm.”
Nói vậy cô rất sợ đó nha! Lúc lạnh lúc nóng? Vậy là, Cố chân dài quen vơi sự tồn tại của cô rồi à?
Đến đây nói chuyện này nghiêm túc như vậy!
Lục Du Y rốt cục không nhịn được, “Anh thật đáng yêu.”
“Anh rất nghiêm túc, đừng nói anh đáng yêu.”
“Vậy à.” Lục Du Y cố gắng nhịn cười, nhưng vẫn không nhịn được.
Cố Tử Húc xoay mặt sang hướng khác, cảm thấy có chút mất mặt.
Hai người im lặng một hồi.
Lục Du Y hỏi: “Anh nói mấy cái này, là bằng lòng chuyện gì đúng không? Ví dụ như, làm bạn gái anh?
“Không phải, em nghĩ nhiều rồi.” Cố Tử Húc đột nhiên nhấc bước đi.
Lục Du Y đuổi theo, kéo góc áo Cố Tử Húc, không buông tay, vẫn kéo như vậy, sau đó hỏi lảm nhảm: “Vậy tại sao tự nhiên anh lại móc tim móc phổi ra cho em? Chắc chắn là anh có ý với em! Cố chân dài, đừng không thừa nhận chứ, làm sao anh lại đột nhiên đi vậy? Không phải anh thẹn thùng sao? Cố chân dài em nói với anh lỗ tai anh đỏ rồi!”
Cố Tử Húc không được tự nhiên sờ lỗ tai, sau đó nghe thấy tiếng cười của Lục Du Y, “Ha ha ha, quả nhiên anh đang thẹn thùng!”
“Cố chân dài, coi như không phải bạn gái chính thức, vậy có thể làm bạn gái thử việc không? Em không lấy tiền!”
“Trời ạ, anh gật đầu! Anh không gật đầu! Không phải em hoa mắt chứ!”
Cố Tử Húc hơi giương môi, đi chậm lại.
“Nếu em đã trong thời gian thử việc, vậy Cố chân dài, đi thôi, em đưa anh về ký túc xá.”
“Chuyện này để con trai làm.” Đừng ăn hiếp anh chưa từng yêu qua, có gì nên hiểu anh đều hiểu.
“À à, vậy em cho anh khăng quàng cổ, gió quá lớn, anh sắp đóng băng rồi.” Nói xong, Lục Du Y đã gỡ khăn ra.
Cố Tử Húc thở dài, đè tay cô lại, giọng nói có chút không biết làm sao, “Chuyện này cũng để con trai làm. Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”
Cứ vậy hai người đi sóng vai nhau, vẫn im lặng.
Hầu kết Cố Tử Húc, tại sao cô không nói chuyện? Muốn hắn mở miệng trước sao?
“Cố chân dài.”
“Ừ.” Mở miệng thật tốt.
“Anh vừa mò tay em.”
“……”
“Không phải anh muốn dắt tay em sao?”
“……”
“Muốn thì anh cứ nói thẳng, đừng ngại, em cũng muốn nắm tay anh.”
“……”
“Nếu không thì dắt tay nhau một lúc?”
“Đừng nói chuyện.”
“À.”
Vẫn nên nói chủ đề khác thì hơn.