Lúm đồng tiền Lục Du Y như hoa, nói từng chữ một, “Bạn, trai, Cố?”
Video bên kia, Cố Tử Húc nhấp môi, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, giọng nói như bị ép ra khỏi cổ họng, “Ừ.”
Được nam chính thừa nhận, Lục Du Y hồi hộp, cô muốn cười to lên, nhưng lại giống như mừng quá mức mà không phát ra được âm thanh gì, vào giờ phút này, tựa như chỉ có thể dùng nụ cười để diễn tả niềm vui trong lòng cô nội liễm và ngượng ngùng.
Cách một cái màn hình, hai người không ai lên tiếng nữa.
Đêm mùa đông, không có tiếng côn trùng kêu con ếch gọi, thật yên tĩnh.
Lục Du Y cắn môi, thấy như vậy vẫn không chân thật, cô ngồi ở trên giường, cứ như vậy xác định quan hệ với Cố Tử Húc à?
“Bạn, trai?”
Cô thăm dò gọi một tiếng.
Điện thoại bên kia, Cố Tử Húc cười khẽ, hắn gật đầu, học câu của Lục Du Y, nói từng chữ một,
“Chào em, bạn, gái.”
Lục Du Y thấy mình sẽ không nói chuyện nữa, cười khúc khích với Cố Tử Húc.
Một hồi lâu sau, cô mới tìm về được giọng nói của mình.
“Vậy bây giờ anh, là của em hết đó nha.”
“Ừ.”
Lục Du Y phải hỏi rõ quyền lợi của mình.
“Vậy lúc nghỉ giữa giờ em có thể đi tìm anh, cho anh trà sữa à?”
Cố Tử Húc nghĩ một hồi, “Chuyện cho đồ phải do con trai làm.”
“Vậy em có thể nắm tay anh trong trường sao? Trên lớp dưới đường, không kiêng dè ai mà nắm tay nhau.”
Cố Tử Húc phảng phất như cảm nhận được cảm xúc của đôi tay nhỏ mềm mại kia, hắn gật đầu, “Ừ.”
“Vậy em có thể đi ăn cơm với anh sao? Trong trường hay ở ngoài cũng được.”
“Ừ.”
“Cái này——” Lục Du Y kéo dài giọng nói, bản thân cô tựa như cũng thấy ngại, giọng nói trầm xuống một ít, “Em có thể hôn anh sao? Bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào.”
Cố Tử Húc thấy lỗ tai mình nóng lên, hầu kết hắn lăn lên xuống một hồi.
Cố Tử Húc cho rằng hắn sẽ ngượng ngùng nói, ừ. Nhưng mà——
Cố Tử Húc nói, “Có thể em với không tới đâu.”
Lục Du Y: “……”
Ngoài cửa tựa hồ truyền đến tiếng mở cửa, hẳn là ba Lục mẹ Lục về.
Lục Du Y đảo mắt nhìn cửa phòng một chút, rồi quay về người đầu điện thoại bên kia nói, “Có thể chiều cao em với không tới, nhưng em có thể đánh gục anh!”
Âm điệu vênh vang.
Cố Tử Húc cong môi lại, tưởng tượng cảnh này trong đầu, “Vậy em phải rèn luyện thật chăm chỉ.” Không phải thế, không dễ đánh gục vậy đâu.
Lục Du Y nhíu mày, “Yên tâm, em biết rồi.”
“Cọc cọc cọc” Cửa phòng bị gõ mấy lần, giọng nói ba Lục từ ngoài cửa truyền đến, “Du Y, sao còn chưa ngủ nữa?”
“Dạ dạ, con ngủ liền!” Lục Du Y la lớn.
“Ừ, ngủ sớm một chút, đừng chơi điện thoại nữa, nhớ tắt đèn!”
“Dạ!”
Tiếng bước chân của ba Lục dần dần đi xa.
Cố Tử Húc hỏi: “Người nhà giục em đi ngủ?”
“Dạ, nhưng em muốn tâm sự với anh nhiều hơn nữa.” Lục Du Y thấy vô cùng đáng tiếc, sao lúc hai người bọn họ xác định quan hệ lại ở xa nhau như vậy? Như thế này, cô muốn ôm Cố Tử Húc, hôn Cố Tử Húc cũng không được.
Cố Tử Húc xem đồng hồ, quả không còn sớm nữa, hơn nữa người nhà Lục Du Y đã giục cô rồi, nếu nói chuyện tiếp nữa, chuyện thân phận của hắn sẽ bị phát hiện, người nhà Lục Du Y có thể không có ấn tượng tốt với hắn không?
Hắn suy nghĩ một hồi, nói: “Ngủ đi, mai chúng ta lại nói chuyện tiếp, anh luôn ở đây.”
Lục Du Y hơi tiếc, nhưng lại nhìn viền mắt ửng đỏ của Cố Tử Húc, vẫn còn có tí đau lòng, Cố Tử Húc có lẽ đang rất mệt.
“Vậy cũng được,” Lục Du Y thỏa hiệp, “Có điều, em muốn một nụ hôn trước khi ngủ.”
Một nụ hôn trước khi ngủ?
Cố Tử Húc theo bản năng nhìn môi Lục Du Y, hẳn cô vừa liếm môi, óng ánh, còn trơ bóng, mềm mềm mọng mọng, hôn?
“Chân dài, em thấy anh nuốt nước miếng rồi.”
“Khụ! Khụ khụ khụ!” Lục Du Y đột nhiên bất ngờ làm Cố Tử Húc sợ đến sặc, hắn nhanh chóng dời tầm mắt đi, nhìn nơi khác, cảm giác được lỗ tai tỏa từng trận nhiệt, lát nữa phải giảm nhiệt độ điều hòa xuống rồi.
“Anh không sao chứ, sao tự nhiên lại ho khan?”
“Không sao.”
“Sao lỗ tai cũng đỏ rồi?”
“Khụ đỏ.”
“Này, hôn một cái đi.”
Nói xong, Lục Du Y đã quay về màn hình chu miệng lên, còn mập mờ nói với Cố Tử Húc: “Hôn mau.”
Cố Tử Húc hít vào một hơi thật sâu, cũng quay về màn hình chu miệng lên một lát, sau đó rất nhanh đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, trong mắt rối bời, bộ dạng hắn cũng chưa có làm gì hết.
Lục Du Y nín cười, vẫn chu miệng, ngón tay chậm rãi đặt lên hai nút quay màn hình, cô lầm bầm: “Không được, cái này không tính, làm lại, em muốn có tiếng!”
Cố Tử Húc vẻ mặt phức tạp nhìn cô, Lục Du Y lập tức bĩu môi, làm bộ dáng “Anh không hôn em khóc cho anh xem”.
Cố Tử Húc thở dài, đồng ý, hắn tựa sát vào ống kính, “chụt” một tiếng.
Hắn lớn như vậy rồi, chưa từng làm chuyện như thế!
Lục Du Y hài lòng, ha ha ha, cô đã quay màn hình rồi!
“Ngoan quá, ngủ đi.”
“Ừ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, chân dài của em.”
Chúc nhau ngủ ngon, nhưng đêm đó hai người không người nào ngủ được, ngay cả độ cong khóe miệng nhếch lên cũng đều là ngọt ngào.Lục Du Y sinh vào tháng chạp, đi học khá sớm, nên vẫn luôn là người nhỏ nhất trong lớp.
Lúc tất cả mọi người tròn mười tám tuổi, thật ra cô còn là một bé gái vị thành niên.
Hôm nay, Cố Tử Húc đột nhiên hỏi Lục Du Y.
“Sinh nhật em lúc nào vậy?”
“Không phải trong thông tin QQ có à? Hơn nữa, thông tin trong hội sinh viên, đài truyền hình em cũng điền hết rồi, đến giây phút này rồi anh vậy mà còn chưa biết sinh nhật em, anh làm cho em đau lòng quá, hừ hừ, anh trai nhỏ chân dài phải hôn nhẹ mới được.”
“…… Thông tin ở hội học sinh với đài truyền hình anh không nhìn kĩ.”
“Ờ, rồi sao nữa?” Lục Du Y cảm giác mình đang áp đảo Cố Tử Húc rất khí thế.
“Trên QQ, anh thấy gợi ý sinh nhật bạn thân, nhưng anh không tin lắm, vì anh cũng điền lung tung.”
“Em không phải vậy, em điền rất nghiêm túc, từ lúc tiểu học đã vậy rồi, chưa từng sửa đổi.”
“27 tháng 1 dương lịch?”
“Đúng rồi!”
“Cái này là sinh nhật mười tám tuổi?”
“Chuẩn luôn!”
“Em còn chưa thành niên?”
“Kinh hỉ có kinh hay không? Ý có ngoài ý muốn hay không? Chân dài, anh đang dụ dỗ trẻ vị thành niên đó!” Lục Du Y cười ha ha, trước mắt hiện lên vẻ mặt ăn quả đắng của Cố Tử Húc.
“Không kinh hỉ, rất bất ngờ.”
“A, nói như vậy thì, em bị bắt yêu sớm rồi!” Lục Du Y đột nhiên cảm khái.
Cố Tử Húc cười khẽ, “Ừ, chúc mừng em.”
“Đừng chúc đừng chúc, còn không phải nhờ anh sao!”
“Chân dài, mùi vị dụ dỗ trẻ vị thành niên thế nào?”
“……”
“Có phải vừa mềm mại vừa ngọt ngào lại đáng yêu?”
“……”
“Đừng ngại, mời anh diễn tả một chút cảm xúc.”
“Tự nhiên thấy sự ngốc nghếch của anh đều có lý do.”
“…… Có nói chuyện vui vẻ được không?”
“Đúng rồi, chân dài, anh hỏi cái này, là muốn tặng quà sinh nhật cho em à?”
“Ừ.”
“Vậy anh định tặng cái gì?”
“Tặng thứ…… Anh cảm thấy em sẽ muốn.”
“Chậc chậc, anh đoán được hết tâm tư của em rồi?”
“…… Lát gửi anh địa chỉ nhà em.”
Như đã được tính trước, Lục Du Y nhận được quà của Cố Tử Húc đúng vào ngày sinh nhật của mình.
Cô tới trước cửa tiểu khu cầm đồ chuyển phát nhanh, nhìn cách gói túi, hình như là quần áo, không lẽ Cố Tử Húc tặng quần áo cho cô? Ánh mắt của anh ấy chọn được đồ cho con gái sao?
Về đến nhà, Lục Du Y không chờ nổi mở đồ chuyển phát nhanh ra.
Là một cái khăn quàng cổ màu đỏ thẫm…… hai đầu có tua rua mịn nhỏ.
——“Chân dài anh xem, chúng ta nhìn giống như đôi phu thê mới cưới thời xưa vậy! Lúc người xưa kết hôn, chú rể cô dâu đều sẽ nắm lụa đỏ trong tay, tiếc là khăn quàng của em không phải màu đỏ, haiz, lần sau chắc phải lên Taobao mua khăn quàng cổ màu đỏ quá…….”
——”Tặng thứ…… Anh cảm thấy em sẽ muốn.”
Vuốt khăn quàng cổ đỏ thẫm trong tay, Lục Du Y nở nụ cười, chiếc khăn này…… Thật ra cũng rất đẹp!