Này! Chân Dài Của Em

Chương 36

Nhà ăn phía Tây là nhà ăn được công nhận là ngon nhất trong bốn nhà ăn ở đại học N.

Lục Du Y đặc biệt thích ăn bún huyết vịt và thang bao ở tầng một nhà ăn, hồi học kì một mỗi lần tới khuôn viên phía Tây ăn cơm cô đều gọi.

Hôm nay, Lục Du Y dưới ánh mắt khiếp sợ của Cố Tử Húc, cũng đều gọi hết.

Lục Du Y thấy là, nếu đã yêu nhau, thì phải để hắn biết con người thật của mình như thế nào, đầu tiên, là làm cho hắn biết sức ăn mình lớn tới đâu.

Học kì trước lúc đi ăn cơm với Cố Tử Húc giờ tự học, cô đều không dám ăn nhiều, làm khổ thân cô!

Cố Tử Húc gọi một phần cơm chiên trứng, kỳ thật suất ăn cũng không nhỏ.

Lục Du Y cắn một miếng thang bao vị canh thơm đặc, trịnh trọng nói với Cố Tử Húc: “Chân dài, em nói anh, buổi tối không ăn món chính được, đặc biệt là loại cơm gạo như thế này, dễ béo phì lắm!”

Cố Tử Húc đảo mắt nhìn một lồng hấp thang bao to sụ và một tô bún huyết vịt rắc rau ngò trước mặt cô, không biết ai cho cô dũng khí nói hắn như vậy.

Nhưng mà người cô nhỏ như vậy, ăn nhiều như vậy được không vậy?

Cô có bụng không đáy à?

Nhịn đã lâu, Cố Tử Húc vẫn không nhịn được hỏi: “Em ăn hết được không vậy?”

Lục Du Y đang ăn ngẩng đầu lên, mắt sáng quắc, “Anh muốn ăn giúp em à?”

Sau đó cô lại nghĩ, thật ra hôn môi gián tiếp cũng không phải chỉ có cách cô uống lại trà sữa Cố Tử Húc đã uống rồi, nếu để cho Cố Tử Húc uống đồ cô đã uống rồi, không phải càng có cảm giác thành công hay sao!

“Không phải,” Cố Tử Húc cúi đầu tiếp tục ăn cơm chiên trứng của mình, “Anh sợ em ăn no tới nỗi không cử động được, bắt anh phải kéo đi.”

Lục Du Y: “……”

Biết ngay mà, sao Cố Tử Húc có thể nói mấy câu rung động trái tim thiếu nữ được? Vừa nãy còn khen cô đẹp, chắc chắn cũng thấy sai sai, chắc chắn anh ấy là khen khăn quàng cổ của mình mua đẹp!

Nhìn cô nương nhỏ nhét đồ ăn vào miệng phình phình cho hả giận, Cố Tử Húc vẫn không nhịn được xen mồm vào: “Ăn ít một chút, lát còn uống trà sữa nữa.”

Nếu là người khác, hắn nhất định sẽ không nói gì, nhưng mà đổi thành Lục Du Y, đây chính là cô bé của hắn! Đều sẽ không nhịn được nói nhiều thêm vài lời.

“Anh đừng có xem thường em, em ăn hết, lát trà sữa em cũng uống hết luôn!”

Thấy Cố Tử Húc im lặng, Lục Du Y lại hỏi: “Anh chê em à? Cảm thấy em ăn nhiều quá?”

Cố Tử Húc bật cười, “Không có.” Khi cô ăn nhìn rất đáng yêu, như trước đây lúc tham gia team building ăn mận khô, miệng nhỏ lầm bầm nhai nhai, giống như bé chuột đồng nhỏ, cực kỳ đáng yêu.

Lục Du Y nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nghiêm mặt nói: “Chân dài, em thấy, nếu hai tụi mình đã yêu rồi, phải thẳng thắn đối mặt với nhau, anh đừng hiểu lầm, ý em không phải là phải cởi sạch quần áo, tất nhiên, nếu anh muốn, nhất định em sẽ không phản đối! Em là muốn kể hết những chuyện liên quan tới em cho anh biết, trong đó có chuyện sức ăn này, em mới không giống các nữ sinh khác, trước mặt nam sinh mình thích cố ý ăn ít đâu!”

Nam sinh mình thích? Tuy đã sớm biết, nhưng Cố Tử Húc vẫn cúi mặt cong môi.

Lục Du Y thấy Cố Tử Húc không lên tiếng, hắn cúi đầu làm mình không thấy mặt của hắn, không khỏi lô âu có phải Cố Tử Húc bị sợ rồi không, sẽ không thật sự chê cô chứ!

Lục Du Y thấy mình phải làm một biện pháp cứu cánh, “Chân dài, anh đừng lo, tuy em ăn nhiều hơn các bạn nữ khác một chút, nhưng chắc chắn sẽ không ăn anh tới nghèo!”

Đúng là dở hơi, Cố Tử Húc giơ tay xoa đầu Lục Du Y, “Yên tâm dũng cảm ăn đi.”

Lục Du Y: “Vậy nếu em ăn mập, liệu anh có còn thích em không?”

Thích, đương nhiên thích rồi, thế nhưng Cố Tử Húc chắc chắn sẽ không nói như thế, hắn nói: “Vậy em vẫn ăn ít một chút đi.”

Lục Du Y: “……”

Cơm nước xong xuôi, hai người để đồ ăn lại chỗ dọn dẹp, Cố Tử Húc dẫn Lục Du Y lên tầng hai mua trà sữa.

Mắt của hắn không tự chủ được nhìn cái bụng của Lục Du Y, mặc đồ khá dày, nhìn không ra kích thước, nhưng ngẫm lại trước kia lúc mùa hè mặc khá ít đồ, bụng của cô vẫn rất bằng phẳng, ừm, tiêu hóa tốt đấy.

Dì bán trà sữa biết hai người bọn họ.

Biết Cố Tử Húc là vì hắn đẹp trai, làm người khác nhìn một lần là nhớ ngay.

Biết Lục Du Y là vì dung mạo của cô đẹp đẽ, hơn nữa miệng lại vô cùng ngọt.

Hai người đều thường xuyên tới quầy của bà mua trà sữa, nhưng là lần đầu tiên đi chung với nhau, nên dì không hề nghĩ hai người họ là tình nhân.

“Một ly trà sữa đậu đỏ.” Cố Tử Húc gọi một ly, vì hắn uống không nổi, một ly này dành cho Lục Du Y.

“Ok.” Dì bán trà sữa đáp một tiếng, quét thẻ Cố Tử Húc, sau đó lại hỏi Lục Du Y, “Con thì sao? Vẫn là trà sữa đậu đỏ à?”

“Không không không,” Lục Du Y vung tay, tiến lên ôm tay Cố Tử Húc, tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, “Bạn trai con mua cho con rồi.”

Dì bán trà sữa giật mình, “Bạn trai? Ai da, dì đã nói rồi, cô bé xinh đẹp như vậy khi mua trà sữa đều mua hai ly, chắc chắn là có bạn trai rồi, thì ra đây là bạn trai của con, chà chà, trai tài gái sắc, đều đẹp như thế.”

“Hì hì hì,” Lục Du Y không khiêm tốn chút nào, “Đúng không, con cũng cảm thấy hai người bọn con rất đẹp.”

“Ha ha ha, con xem, dì cũng không biết, còn nhận tiền của hai con nữa, haiz, lần sau lại, dì mời các con.”

“Không cần đâu dì, nếu như dì mời chúng con thật thì lần sau con ngại đến mua trà sữa lắm.”

Cố Tử Húc lẳng lặng mà nhìn Lục Du Y và dì bán trà sữa nói chuyện vui vẻ trên trời dưới đất, cô bé này, có phải ở cùng với ai cũng vui vẻ như vậy sao?

Thật là, nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, ai cũng sẽ thích.Cố Tử Húc chọn môn Đường Thi Tống Từ học ở phòng JC203, là một phòng học rất lớn.

Môn tự chọn là cả lớp cùng chọn, nhưng vì sĩ số lớp khá lớn, nên xác suất gặp người quen cũng cao.

Cố Tử Húc và Lục Du Y gặp ngay Kim Văn Văn.

Kim Văn Văn là đi với bạn trai mình, cô nàng thấy Lục Du Y đi sau Cố Tử Húc vào lấy làm kinh hãi.

“Chào đàn chị.” Lúc đi ngang qua Kim Văn Văn, Lục Du Y chào hỏi.

“Chào em, bọn em——”

Lục Du Y giơ hai bàn tay đan nhau lên, “Bọn em hẹn hò rồi!”

Kim Văn Văn liếc nhìn Cố Tử Húc, cười cười, gật gù, “Vậy chúc mừng bọn em!”

Cô đã sớm biết Cố Tử Húc đối xử với đàn em này khác biệt, lúc trước Tieba hot bài viết đưa trà sữa kia, Hướng Tâm Di oán giận Lục Du Y, sau đó là Cố Tử Húc nói cô đi nói chuyện với Lục Du Y, nói cô bé đừng để trong lòng. Hội thao sau đó, Cố Tử Húc còn chủ động mua bữa trưa cho Lục Du Y, lúc team building cũng có ý muốn che chở cô bé.

Còn Hướng Tâm Di bên kia, người này bị bệnh hay quên, cũng rất bạo, không bao lâu nữa sẽ không quan tâm nữa.

“Cảm ơn chị, vậy bọn em đi đây!”

“Ừ, bái bai.”

“Bái bai.”

Phòng ký túc xá của Cố Tử Húc đều chọn cùng một môn tự chọn, vì thế, bọn người Quý Nghiêu Diệp đã giúp hắn chiếm được hai chỗ ngồi trước rồi.

Hàng thứ năm đếm ngược lên, chỗ ở giữa.

Vì hôm nay là tiết học đầu tiên, nên mọi người không có trốn học, đa số đã đến hết rồi, phòng học tối om đầy ắp người.

Lý Khoa Vân tình báo, “Tôi nghe đàn anh hôm trước nói, thầy này dạy rất dễ, bài tập cuối kỳ chỉ có một bài luận văn, cũng cho điểm cao, hôm nay sợ thầy điểm danh, tôi tới một chút, lần sau tôi sẽ không đến nữa.”

Kế bên chỗ Lục Du Y là Cố Tử Húc, Quý Nghiêu Diệp rồi mới tới Lý Khoa Vân, cô đưa đầu ra hỏi: “Đàn anh, vậy anh có biết giáo viên môn lịch sử Trung Quốc có nghiêm khắc không? Năm ngoái các anh có học môn này chưa? Môn tự chọn em chọn là môn này.

“Có phải thầy Trương không?”

“Đúng đúng đúng, họ Trương.”

“Hình như thầy ấy cũng dễ, bạn học của anh học môn của thầy ấy, nghe nói thú vị lắm.”

“À, là như vậy à.”

Lục Du Y còn muốn nói hai câu, lại bị Cố Tử Húc đưa tay che mắt, cái cổ đang duỗi dài cũng bị hắn nắn về chỗ cũ.

Cố Tử Húc cảm nhận được lông mi nữ sinh gãi có hơi ngưa, lỗ tai hắn ửng đỏ, chỉnh lại hô hấp của mình, Cố Tử Húc xoay mặt nói với Lý Khoa Vân: “Đừng nói chuyện với bạn gái của tôi nữa, tìm bạn gái cậu mà nói.”

Quý Nghiệp Diệp và Từ Khải cười to, Lý Khoa Vân than rên: “Cậu đang công kích con người độc thân này có phải không! Tôi đi đâu mà tìm bạn gái!”

Cố Tử Húc mặc cậu ta than vãn, quay mặt nhìn Lục Du Y, giọng nói trầm thấp pha lẫn vẻ không vui, hắn nói: “Trước mặt anh đừng có nói chuyện vui vẻ như vậy với nam sinh khác.”

Mắt Lục Du Y bị hắn che lại, trước mắt một màu đen kịt, thính giác lại phá lệ mẫn cảm.

Khi Cố Tử Húc nói chuyện phun khí nóng vào lỗ tai cô, làm cả người cô run lên, có chút tê dại.

Thấy Cố Tử Húc không định lấy tay xuống, Lục Du Y nắm chặt cổ tay của hắn, cố ý xuyên tạc ý hắn: “Vậy không ở trước mặt anh là được?”

Bên tai, hơi thở ấm áp của nam sinh đột nhiên dựa lại gần, nghiến răng nghiến lợi, hằn từng chữ, “Em dám!”

“Ha ha,” Lục Du Y bật cười, Cố chân dài nhất định là ghen rồi! Tốt quá! Giấm, ha ha vẫn có lợi, ngược lại, bây giờ cô lại rất vui vẻ.

“Chậc chậc, lão Cố, hai người tình chàng ý thiếp đủ chưa? Đừng có làm mấy chuyện đó trước mấy cẩu độc thân này không?”

“Đúng rồi đúng rồi, khoe ân ái như thế, mai đừng có về ký túc xá, bọn tôi gọi dì quản lý giúp cậu!”

Cố Tử Húc lấy tay che mắt Lục Du Y ra, cười mắng một tiếng, “Cút.”
Bình Luận (0)
Comment