Này, Đại Thúc!

Chương 14

Sáng thứ hai Lý Mộc phát hiện mình lại dậy muộn, chính xác mà nói là hắn được Vưu Lạc lay tỉnh:” Đại thúc, thức dậy ăn sáng nhanh lên, nếu không sẽ đi làm muộn” Vưu Lạc nhìn Lý Mộc đang chôn đầu thật sâu trong gối không muốn đứng lên

“Nếu không hôm nay không đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi, lát nữa ta đến công ty xin phép cho ngươi”,dù sao cũng là công ti của mình, lão bà muốn đến thì đến, không muốn đến thì không cần đến, ái dám nói lão bản nương cái gì.

“Ân, không cần” Lý Mộc Nhất đang mông mông lung lung, vừa nghe thấy Vưu Lạc nói thế lập tức trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt suất khí phía trước. Đã xin nghỉ phép một ngày rồi, sao có thể như vậy nữa. Hôm nay còn là thứ hai, có hội nghị thường kì nghỉ nhiều như vậy sẽ không ổn.

“Vậy rời giường, đến, ôm một cái”, Vưu Lạc hướng Lý Mộc duỗi hai tay ra, Lý Mộc cảm thấy mình thật giống một đứa nhỏ được Vưu Lạc phủng trong tay mà nâng niu, sủng nịnh. Cả người giống như được một dòng nước ấm áp mang đến hạnh phúc chầm chậm chảy qua từng tế bào.

Vừa vươn hai tay ra liền được Vưu Lạc ôm lấy:” Muốn ta giúp ngươi mặc quần áo không?”

“Ách, không cần, tự ta mặc là được rồi”, vừa nâng lên một chân Lý Mộc Nhất liền cau mày.

“Làm sao vậy, không thoải mái sao?” Vưu Lạc nhìn Lý Mộc chau mày có chút lo lắng hỏi, hắn biết tối qua mình thực quá phận nhưng cũng vì đại thúc cứ ôm chặt lấy mình liên tục nói còn muốn…còn muốn làm sao mình có thể kiềm chế được.

Lý Mộc Nhất mặt liền đỏ lên:”Không, không có việc gì”, sau đó chậm rãi rời giường, chậm rãi mặc áo, chậm rãi mặc quần, lại chậm rãi cũng Vưu Lạc đi đến bàn ăn. Hắn nhớ rất rõ ràng tối hôm qua mình phóng túng thế nào, không thể trách Vưu Lạc được. Về sau nếu ngày hôm sau phải đi làm hoặc có việc nhất định không thể như vậy

“Còn đau không?”, Vưu Lạc một bên múc cháo cho đại thúc một bên hỏi

“Chỉ còn đau một chút thôi, không sao, ta thật sự không sao”, mặt Lý Mộc Nhất đỏ lên.

“Ân, nhanh ăn sáng đi, nếu không nhất định sẽ không kịp đi làm”

Sáng hôm nay Vưu Lạc nấu cháo hoa giống lần trước cho Lý Mộc Nhất, Lý Mộc ăn đến thỏa mãn.

Cơm nước xong, thu thập hảo hai người cùng nhau đi làm, Lý Mộc Nhất ở trong xe Vưu Lạc nghĩ hôm nay không có việc gì liền thành thành thật thật ngồi bàn công tác nếu để cho người khác nhìn ra điểm gì kì quái cả cái mặt già nua của mình không biết phải thế nào để phơi ra a!

Vưu Lạc dừng xe, quay đầu nhìn Lý Mộc Nhất:”Đại thúc?” Lý Mộc vừa quay ra định trả lời Vưu Lạc thì người kia lập tức tiến đến ôm lấy Lý Mộc Nhất hôn xuống.

“Ân, Lạc, tốt, tốt lắm”, cả khuôn mặt Lý Mộc Nhất liền đỏ hồng. Từ khi cùng Lý Mộc Nhất xác lập quan hệ Vưu Lạc thường nghĩ chính mình có phải đang tiến vào thời kì động dục hay không, lúc nào cũng muốn ôm đại thúc, hôn nhẹ hắn, sờ sờ hắn, đương nhiên nếu thời gian, địa điểm thích hợp liền muốn làm chút chuyện xấu với hắn.

“Đại thúc, ngươi chán ghét ta như vậy sao?”

“Sao có thể như thế, ngươi tại sao lại nghĩ như vậy, ta…ta chỉ là cảm thấy đã đến công ty, như vậy…như vậy không tốt lắm, hơn nữa có rất nhiều người….sau đó…”, Lý Mộc Nhất nóng vội, từ ngữ muốn để giải thích nhưng lại cứ lộn hết cả lên. Hắn sao có thế chán ghét người này chứ.

“Ha ha đại thúc, đừng gấp, ta chỉ hỏi như vậy thôi. Ta không hiểu vì sau từ sau khi cùng với ngươi, ta liền cảm thấy chính mình giống như báo đang tiến vào thời kì động dục, không lúc nào không muốn ôm ngươi, hôn nhẹ ngươi, ta có chút lo lắng liệu như vậy có dọa đến ngươi hay không”.

Lý Mộc Nhất kéo áo Vưu Lạc muốn giải thích, Vưu Lạc liền đưa một ngón tay lên chặn miệng hắn:” Đừng nóng vội, nhìn bộ dáng vừa rồi của ngươi ta đều hiểu được, ta sẽ không nghĩ nhiều” Vưu Lạc cầm một tay của Lý Mộc Nhất, cúi đầu hôn xuống.

Sáng ngày thứ hai, thang máy chật chội đến không tưởng được, Vưu Lạc kéo đại thúc ra phía sau mình, sau đó kéo ra một khe hở để mình chắn phía trước không cho người khác xô vào hắn.

Lý Mộc thấy có rất nhiều người xung quanh, không ai chú ý đến mình vụng trộm đưa tay nhét vào trong tay Vưu Lạc, khóe miệng Vưu Lạc cao cao nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp, tay cũng dùng thêm chút lực nắm chặt tay đại thúc.

Đến cửa công ty, Vưu Lạc phải về văn phòng của mình, Lý Mộc Nhất thì phải đến bộ phận của mình. Trước khi chia tay Vưu Lạc nói:” lát nữa gặp” Lý Mộc quay đầu cười ngọt ngào đáp:” hảo, lát gặp”.

Lý Mộc Nhất còn chưa tới bộ phận kỹ thuật đã bị Trình Hạo chờ ở đâu đó kéo đến phòng trà:” Tiểu Hạo, ngươi chậm một chút, có chuyện gì quan trọng mà phải vào tận đây nói a?” Lý Mộc Nhất bị Trình Hạo kéo đi nhanh quá, phía sau lại đau đớn, nhíu chặt mày

Trình Hạo nghe Lý Mộc Nhất nói như vậy, quay đầu ái muội nhìn Lý Mộc Nhất:” Đại thúc, tối hôm qua có thử không?”.

Nét mặt già nua của đại thúc liền đỏ lên:” Ta không biết ngươi đang nói gì cả”

[Tử Mộc: Đại thúc a, mặt của ngươi đã muốn bán đứng ngươi được không]

“Đại thúc, ngươi không cần ngượng ngùng, tối hôm qua sau khi về nhà ta đã thử, hiệu quả thật bất ngờ nha, Diêm thật cao hứng mà! Nhưng mà đau quá đi, ta hôm nay cũng không muốn đi làm”.

“Nga, ha ha”, Lý Mộc Nhất thật sự không biết làm thế nào đối mặt với vấn đề Trình Hạo hỏi. Ngẩng đầu một cái liền thấy đồng hồ trên tường cảm thấy thật may mắn.

“Nhanh đi thôi, đến giờ họp rồi”, sau đó không đợi Trình Hạo đáp lời liền đi trước đến phòng họp.

Đúng chín giờ mỗi thứ hai là hội nghị thường kỳ của công ty, nhưng tình huống hôm nay có chút đặc biệt, bình thường mọi người đều đứng để báo cáo đơn giản rồi tan nhưng hôm nay mọi người đều được  ngồi, cũng không ai hiểu đây là có chuyện gì.

Vưu Lạc nghĩ Lý Mộc Nhất nếu phải đứng thì nhất định sẽ càng đau, vẫn là ngồi đi, huống gì Lục Diêm sáng sớm cũng gọi điện đến bảo hôm nay phải chiếu cố Trình Hạo một chút, nói là tối qua có chút quá phận, tiểu tử kia buổi sáng còn kêu gào đau đớn.

Lý Mộc Nhất vừa thấy tình hình này liền biết đây là Vưu Lạc vì chính mình mới làm, trong lòng thực cảm động, cúi đầu không nói gì đợi đến khi hội nghị thường kỳ kết thúc nhìn mọi người đều đi rồi mới nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Vưu Lạc:” Cảm ơn ngươi”.

Vưu Lạc nhìn bộ dáng xấu hổ đến cúi đầu thật thấp của Lý Mộc Nhất liền kéo cánh tay đang nắm áo mình, trên tay dùng sức liền nhấc Lý Mộc Nhất ngồi lên đùi mình ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn xuống

“Ân, Lạc, không….không được, lát nữa còn có người vào mà”

Vưu Lạc nhìn khuôn mặt Lý Mộc Nhất đỏ hồng lên lại ôm chặt hắn:” Ta biết rồi, a, đây là thời buổi gì a, ta cùng bà xã nhà mình thân thiết còn phải trốn tránh người khác”, Vưu Lạc bĩu môi than thở.

Lý Mộc Nhất thấy bộ dáng của hắn cảm thấy thật buồn cười:” Buổi tối về nhà là được rồi”, Lý Mộc Nhất biết Vưu Lạc mất hứng nhưng hiện tại bọn họ đang ở công ty. Tuy hắn cảm giác hình như mọi ngươi đều biết rõ quan hệ giữa bọn họ nhưng biết là một chuyện, còn ở trước mặt mọi người biểu hiện tình cảm một cách tự nhiên lại là chuyện khác.

“Lạc, cho ta chút thời gian, được không?” Lý Mộc Nhất nghĩ sớm muộn gì cũng phải cùng Vưu Lạc thản nhiên đối mặt với mọi người nhưng cuộc sống mấy năm nay khiến hắn sợ hãi, hắn cần thời gian để khiến chính mình khôi phục

“Được, thực xin lỗi, đại thúc, là tại ta có điểm nóng vội, chúng ta từ từ sẽ đến”, Vưu Lạc đứng dậy, kéo Lý Mộc Nhất đứng lên, giúp hắn sửa lại quần áo hỗn độn do bị mình ôm

“Đi thôi, lát nữa còn có ngành khác vào dùng phòng này”, Vưu Lạc buông tay Lý Mộc Nhất, đi ra ngoài trước.

Lý Mộc Nhất cảm giác độ ấm trên tay dần tan biến, nhìn nam nhân đi trước mình, xiết chặt nắm tay trong lòng lặng lẽ thề một ngày nào đó, ta muốn nắm tay ngươi thản nhiên đối mặt với anh mắt mọi người ngoài kia.

Ra khỏi phòng họp, trở lại bộ kỹ thuật của mình, Lý Mộc Nhất sửng sốt, tại sao lại không thấy bàn công tác của hắn chứ?

“Sư phó, bàn của ngài ở đây” một tiểu nam hài vui vẻ chạy tới, tuổi sấp sỉ Trình Hạo, là thực tập sinh vài ngày trước mới tới. Thấy kỹ thuật của Lý Mộc Nhất tốt, lại quan hệ rộng, liền nhận Lý Mộc Nhất làm sư phó. Lý Mộc Nhất cũng không nghĩ nhiều, có thể chỉ bảo người vào sau là chuyện tốt liền đáp ứng.

Lý Mộc thấy bàn công tác mới tinh của mình liền thấy mạc danh kì diệu, đây là chuyện gì, mình mới nghỉ có hai ngày sao lại có chuyện thế này xảy ra, nghĩ lại một chút hẳn là ý của Vưu Lạc đi, giữa trưa phải đi hỏi hắn một chút.

“Ai nha, Lý Mộc Nhất ngươi lại đây a”, Mai Á cũng đi vào văn phòng bộ kỹ thuật

“Mai tổng giám, ngươi sao lại đến đây, có việc gì sao?” Lý Mộc Nhất khi nói chuyện với Mai Á luôn giữ thái độ cung kính.

“Ân, bàn mới cũng không tệ lắm đi”

“Ân?” Lý Mộc Nhất có điểm bắt không kịp suy nghĩ của Mai Á

“Khụ, mọi người đều dừng công tác một chút, tổng công ty đánh văn bản quyết định xuống, đồng chí Lý Mộc, năng lực làm việc siêu cường, trình độ kỹ thuật cứng rắn, công tác chăm chỉ, làm người chính trực, là tấm gương cho nhân viên trong công ti học tập vì vậy công ti quyết định thăng chức Lý Mộc Nhật lên làm phó quản lí, bắt đầu từ tháng này tiền lương, phúc lợi đãi ngộ toàn bộ đều điều chỉnh thành cấp quản lí.

Lý Mộc không biết ngay lúc đó mình đã nghĩ cái gì, chỉ biết mọi thứ này đều là Vưu Lạc cho mình, muốn mọi người đều thừa nhận năng lực của mình, nhưng là như vậy….Lý Mộc Nhất có lo lắng của mình hắn không nghe tiếp lời Mai Á nói, bước nhanh ra khỏi bộ kỹ thuật, đến cửa phòng Vưu Lạc cửa cũng không gõ trực tiếp vọt vào

Vưu Lạc sửng sốt nghĩ ai lại không sợ chết như vậy, dám trực tiếp xông vào văn phòng mình. Vừa ngẩng lên liền thấy Lý Mộc Nhất đang sững sờ đứng ở cửa, trong phòng có bảy, tám người, tất cả đều là chủ quản cao cấp của công ty, Lý Mộc có loại xúc động muốn khóc, chôn chân đứng ở đó không biết làm thế nào thì tốt. Mọi người trong phòng đều nhớ rõ những lời Mai Á nói, đều hiểu được quan hệ của hai người sau đó còn có người nói:” A, Lý kỹ thuật có việc gấp tìm Vưu tổng sao, vậy hai người cứ nói chuyện trước”, sau đó quay đầu nhìn về phía Vưu Lạc, Vưu Lạc gật gật đầu, một đám người đều đi ra ngoài.

Vưu Lạc đứng dậy đi đến bên người Lý Mộc:” Đại thúc, làm sao vậy?”

“Ta…thực xin lỗi”, Lý Mộc Nhất cúi đầu, hiện tại cảm thấy xấu hổ muốn chết, chính mình sao có thể lỗ mãng như vậy cơ chứ!

“Ha ha, không sao, đây là công ty của ta, ngươi là bà xã của ta, lão bản nương muốn làm gì ai dám nói a” Vưu Lạc cầm tay Lý Mộc Nhất dắt đến trước bàn công tác của mình đem Lý Mộc Nhất ôm vào trong lòng.

“Đại thúc, vội vã đến tìm ta như vậy có chuyện gì phải không?”

“A, đúng rồi, buổi sáng Mai Á đến bộ phận của chúng ta, sau đó…”. Lý Mộc kể lại chuyện buổi sáng cho Vưu Lạc.

“Là ý của ngươi sao? Ta biết ngươi là tốt với ta, nhưng làm như vậy có phải…”, Lý Mộc Nhất không nói tiếp những lời sau nhưng Vưu Lạc đã biết hắn muốn nói gì.

“Đại thúc, ta chỉ đem thành tích công tác bình thường của ngươi, biểu hiện bình thường của ngươi báo lên tổng công ty, muốn quyết định thế nào là chuyện của tổng công ty, ta sẽ không cũng không cần lạm dụng chức quyền để làm loại việc này. Nếu ngươi không tốt, công ty sẽ không có hành động ngày hôm nay, mà ta cũng tin tưởng vững chắc điểm này.

Vưu Lạc đưa tay nâng cằm Lý Mộc lên một chút:” Hơn nữa, người ta thích sao có thể không tốt chứ?”. Lý Mộc đối diện với ánh mắt của Vưu Lạc, ánh mắt mà trong thời điểm công tác luôn lộ ra sự kiên định cùng chắc chắn khiến cho người khác không thể không tin tưởng.

Khuôn mặt Lý Mộc lại hồng lên cúi đầu:” Thực xin lỗi, ta không nên lỗ mãng như vậy, còn có…ta…nào có tốt như ngươi nói”.

“Ta nói có là có”, ái dám dị nghị, đây là một mặt bá đạo của Vưu Lạc cũng là phương thức bày tỏ tình yêu của hắn với Lý Mộc Nhất.

“Nhưng…như vậy có thể ảnh hưởng không tốt lắm, mọi người hình như đều biết đến quan hệ của chúng ta mà. Nếu…”

Vưu Lạc cười cười ngắt lời hắn:” Đại thúc, đó không phải vấn đề ngươi cần quan tâm, ngươi cứ thản nhiên nhận mọi thứ là được rồi, chuyện khác đã có ông xã của ngươi lo mà, ân?”

Lý Mộc cảm thấy nếu mình còn nói thêm nữa thì có vẻ như đang làm kiêu liền gật gật đầu.

Vưu Lạc cũng không muốn cùng hắn tranh cãi:” Đại thúc, hành vi của ngươi hôm nay đúng là thật lỗ mãng, ta muốn trừng phạt ngươi nga”.

[Mộc Mộc: nhóc con đáng chết, ngươi là đồ dối trá, ngươi mượn việc này để lấy cơ đi]

“Nga”, Lý Mộc Nhất biết Vưu Lạc sẽ không làm gì tổn thương đến mình, chỉ là không rõ hắn nói trừng phạt là làm gì.

“Đại thúc, phạt ngươi chủ động hôn ta một chút đi”, Vưu Lạc nhớ đại thúc còn chưa từng chủ động hôn mình, Lý Mộc Nhất ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, chậm rãi tiến về phía trước, đem đôi môi mềm mại dâng lên cho Vưu Lạc, Vưu Lạc ôm chặt lấy hắn, làm nụ hôn thêm sâu sắc

Hơn nửa ngày sau:” Đại thú, buổi trưa muốn ăn gì”, Lý Mộc Nhất ở trước ngực Vưu Lạc bình ổn hô hấp

“Ngươi muốn ăn gì?”

“Ta a, cái gì cũng được a”

“Ta cũng vậy”

“Vậy đi ra ngoài tìm một nhà hàng đi, thuận tiện chúc mừng ngươi được thăng chức”, Vưu Lạc đề nghị

“Được, muốn rủ thêm Tiểu Ni cùng Trình Hạo hay không?”

“Ngươi quyết định đi, gọi thêm ai thì cứ gọi đi”

“Ân, ta đi về làm việc đây”

“Được, buổi trưa ta tìm ngươi”.

Lý Mộc mang vẻ mặt hồng hồng về bộ kỹ thuật

“Sư phó, sư phó, thế nào?” Lý Mộc thấy tiểu nam hài chắn trước mặt, không nói gì, trở lại bàn công tác mới ngồi xuống. Nhìn mọi người đều vũng trộm nhìn mình. Mới đầu hắn còn có chút khẩn trương nhưng sau đó nhớ lại những lời Vưu Lạc nói liền trở nên tự nhiên hơn.

Buổi trưa không chỉ có Vưu Ni cùng Trình Hạo, Mai Á cũng đi theo đến giúp vui, Mai Á đã sớm thông qua Lí Mục cùng Vưu Ly nghe chuyện về Vưu Lạc cùng Lý Mộc Nhất, thời điểm ăn cơm Mai Á nhìn đến nồi canh cá nấu đỏ rực toàn ớt liền hỏi:” Lý Mộc Nhất, ngươi có thế ăn cay sao? mông không đau a?”

Lý Mộc Nhất liền sặc nước ớt, ho khan đến lợi hại, Vưu Lạc vội vàng lấy chén nước cho hắn uống hai ngụm, còn vỗ vỗ lưng hắn:” Đại thúc đại thúc, không có việc gì đi, chậm một chút”

“Mai đại tổng giám, ngài nói chuyện không thể lịch sự hơn chút sao?” Vưu Lạc nhìn bộ dáng Lý Mộc Nhất, cho Mai Á một cái liếc mắt

“Ai nha, ta cũng không phải cố ý a, ai biết hắn không thản nhiên đối mặt với chuyện này được a, Lý Mộc Nhất, ngươi đừng kích động, điểm này ngươi phải hướng Vưu Ly hảo hảo học tập”. Lý Mộc vừa nghe Mai Á nhắc đến Vưu Ly lại bắt đầu nghĩ đến hình ảnh nóng bỏng kia, nét mặt già nua nhất thời lại đỏ lên.

“Ta…ta”, ta nửa ngày cũng không nói được chữ tiếp theo.

“Nha, Mai tỷ, ngài đừng mang chúng ta ra đùa giỡn, ai có thế so sánh được với hắn a, hắn chính là độc nhất vô nhị”, Trình Hạo cảm thấy Vưu Ly chính là Tiểu thụ thần rồi, muốn luyện được thành như hắn không có tám đến mười năm hẳn là không thể được.

“Nhị ca ta không phải ai cũng có thể thu thập, bất quá may mắn có Mục ca thu hắn bằng không hắn nhất định sẽ trở thành yêu tinh đi hại thế gian”. Đây là đáng giá của Vưu Ni với Vưu Ly, bất quá lời này thật là chuẩn.

Mai Á gật đầu:” Ân, Tiểu Ni nói đúng, các ngươi thật sự là phải cảm tạ Lí Mục nhà chúng ta a bằng không không biết bao nhiêu người sẽ bị Vưu Ly hạ độc nữa”

—- —– —— ————

“Bảo bối, làm sao vậy, không thoải mái sao?” Lí Mục nhìn Vưu Ly đang xoa xoa cái mũi

“Ân, vừa định hắt xì một cái, cuối cùng lại không có cảm giác nữa”

“Ân, không có cảm giác?” Lí Mục đứng dậy đi đến bên cạnh Vưu Ly ôm hắn lên, đè lên trên bàn công tác.

Vưu Ly nháy mắt quyến rũ:” Thân ái, anh muốn làm gì?”

“Vừa nãy hình như anh nghe thấy có người nói không có cảm giác”

“Ha ha”, Vưu Ly vươn đầu lưỡi hàm trụ lỗ tai Lí Mục

Lí Mục nhanh tay cởi bỏ áo sơ mi của Vưu Ly liền đè cả người lên

“Ân…a, dùng sức một chút, thân ái, ân,a a…”

Tiểu bí thư đứng ngoài cửa nghe được thanh âm, lập tức ném công tác trong tay, lỗ tai dán sát vào cánh cửa cẩn thận lắng nghe âm thanh bên trong.

Trong lòng còn suy nghĩ, lão tổng cùng Ly đại mỹ nhân thật sự là không lúc nào không làm a, một hủ nữ như nàng được đến đây công tác thật sự là quá may mắn. Hắc hắc… (=.=!!!)

Vưu Ly không làm việc, chính xác mà nói chính là hắn không muốn làm việc, hắn thầm nghĩ thời thời khắc khắc đều ở bên  người Lí Mục cùng hắn, cho nên mỗi ngày đều theo Lí Mục đi làm, Lí Mục cũng thực hưởng thụ cuộc sống như vậy, chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy Vưu Ly hắn liền cảm thấy đáng giá, hắn thấy mình thực may mắn nên mới có cuộc sống như hiện tại. Bởi sự kiện kia khiến cho Vưu Ly sợ hãi cho nên hắn lúc nào cũng tìm cơ hội câu dẫn Lí Mục. Lí Mục biết Vưu Ly lo lắng sợ hãi cũng đã giải thích với hắn vô số lần, nói cho hắn thực sự không có việc gì nhưng là Vưu Ly không tin, Lí Mục đành chiều theo hắn. Cho nên Vưu Ly muốn câu dẫn, Lí Mục liền để hắn câu dẫn, tiểu bí thư ngoài cửa một ngày đã nghe đến lần thứ n tiếng Vưu Ly rên rỉ. Theo lời của Vưu Ly nói chính là:” muốn là làm”.
Bình Luận (0)
Comment