Lúc Al mở mắt tỉnh dậy, đã là gần trưa hôm sau. Hắn uể oải ngáp dài, cả đêm ngủ trong tư thế bị trói không khỏi có chút ê ẩm. Tầm mắt lia xuống dưới thân, tiểu huynh đệ dựng đứng, bừng bừng khí thế hiên ngang nhìn hắn.
Chờ đã.
Có gì đó không đúng.
Sao nam căn của hắn không có gì che đậy hết vậy? Hơn nữa trong phòng bật điều hóa khá lạnh, cho dù sáng sớm tinh lực hắn tràn trề, cũng nén chịu run rẩy đôi chút. Là ai đã động tay cởi xiêm y của hắn? Không phải hắn ngủ như vậy cả đêm đấy chứ?
Hắn từ từ ngẩng đầu, tròng mắt chấn kinh nhìn đối phương đang mỉm cười với hắn.
"Tiểu tử thối, ngươi tỉnh?"
Phong Gia Đằng tay lăm lăm con dao phay, nét tươi cười trên mặt càng ngày càng đậm, mắt híp cả lại. Nhìn đến phân thân của hắn run run ngoe nguẩy, lão chậc lưỡi.
"Của ngươi cũng thật to đi! Nhưng nửa đêm nửa hôm xông vào phòng khuê nữ như chốn không người cũng coi như bỏ." Lão lắc lắc đầu, tiếp tục, "Đoạn thịt này, ta thiến!"
Sấm nổ bên tai Albaric. Hắn sợ hãi nhìn thấy con dao càng ngày càng gần tiểu huynh đệ nhà hắn, không ngừng la hét phủ nhận. Song có vẻ Phong Gia Đằng không để tâm cho lắm.
Trông thấy hai đứa con cưng yêu quý của mình sắp ra đi, Albaric đau khổ cầu nguyện. Hắn không ngừng thầm mắng trong lòng, nữ nhân đáng ghét, sao lại quẳng hắn đem cho lão già này chơi đùa mất rồi?
Phong Gia Đằng nhìn người trước mặt hoảng loạn chống cự, mắt hồ ly cong cong ý cười, đem dao phay cắm phập một cái lên giường, dọa đến Albaric một khắc rụng tim.
"Nếu còn lần sau để ta bắt gặp tiểu tử thối nhà ngươi đặt chân vào phòng nha đầu nhà ta, không những thiến, còn cắt!" Lão hừ một tiếng, tuy lời nói tràn đầy ý giận cùng cảnh cáo nhưng đuôi mắt vẫn tràn ngập ý cười.
Chỉ là ý cười này thực sự dọa sợ Albaric, càng làm cho hắn quyết tâm muốn đảo chính.
Không phải lão nói nếu để lão bắt gặp sao, vậy còn nếu lão không thấy? Al âm thầm lên kế hoạch, ngoài mặt không ngừng rối rít xin lỗi, bên trong sớm đã có tính toán cụ thể đường đi nước bước công lược cô nàng khó chịu kia.
Phong Gia Đằng lải nhải hồi lâu, lát sau cũng chịu không nổi bước ra ngoài, lừ mắt cảnh cáo người đang tựa lưng trước cửa khúc khích cười.
Đợi đến khi lão đi rồi, Phong Nhã Vân không nhiều lời, túm miếng giẻ rách nhét vào miệng hắn, trói gô lại quẳng lên taxi, mặc kệ luôn cả vẻ mặt ngơ ngác của tài xế lẫn của hắn, tống hắn về nhà.
Phong Nhã Vân ngẫm ngẫm nghĩ, cô từ lúc nào thích bắt nạt hắn rồi? Có lẽ là từ lúc thân thủ cô tốt hơn một chút, liền ỷ vào cớ này thỉnh thoảng lại khiến hắn ủy khuất, bản thân lại cực kỳ vui vẻ.
Nhớ kỹ lại, à không, hình như là ngay từ lúc họ bắt đầu quen nhau, cô đã luôn thích bắt nạt hắn.
Phong Nhã Vân không phải kẻ đui mù gì, chẳng qua cô giả ngơ giả điếc, vờ như không thấy những trò theo đuổi tưởng chừng mặn mòi của hắn nhưng thực chất cũ mèm. Đối với một Trương Đông Vũ tùy ý, Vương Tử Thao bá đạo, cả hai đều mặt dày biến thái, cô lại thích cái kiểu công tử bột trẻ con vui thích này hơn.
Ban đầu chỉ vì hắn không phải nhân vật được đề cập trong tiểu thuyết nên cô mới mở lòng để hắn tiếp cận. Dần dà, phát hiện ở bên hắn thực chất rất thoải mái, cũng không phải lo việc tính kế ai bị bại lộ, cô và hắn dần dần thân thiết, lại thêm thú vui chọc người của cô, cũng chỉ có hắn âm thầm chịu đựng trong đau tức mà yếu ớt không phản kháng.
Nhưng hiện tại lúc này, cô vẫn không thể để hắn vào tim được.
Cô còn chí lớn phải làm, còn cả thế giới mình muốn bảo vệ. Cô không thể lãng phí thời gian của hắn, dù gì hắn cũng đâu có liên quan, người tốt như hắn nên thuộc về một thế giới khác, trong sáng hơn và nhẹ nhàng hơn.
Phong Nhã Vân vốn không phải người có nhiều lý trí tới như vậy. Từ ngày nhận thức được cho dù bản thân không tham gia bất kỳ trò đấu đá nào thì vẫn bị cuốn vào thế giới của nam nữ chủ, cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải lật ngược thế cờ, bản thân mình phải là người hạ cờ. Ván này, cô phải thắng.
Con cờ đầu tiên, là chính phủ.
Nội bộ chính phủ chia làm nhiều ban, mỗi ban lại có cách tuyển người khác nhau. Phong Nhã Vân thu thập hết dữ liệu, nghiền ngẫm qua, nhận thấy bên Cục An ninh Quốc gia phù hợp nhất, mới bắt đầu hạ thủ.
Cục An ninh mấy ngày nay liên tục cảm thấy không ổn, tư liệu mật luôn có người nhúng tay vào, thậm chí còn ác ý chèn vào mỗi cú nhấp chuột là một link web nóng. Nhân sự vốn ít được điều động làm việc liên tục, căng não đối phó với thế lực huyền bí động tay động chân với Tổng Cục, nhưng tiếc là, bọn họ lấp chỗ này, thì lỗ hổng chỗ mới liên tục sinh ra, khi lấp xong lỗ mới, lỗ cũ lại có vấn đề. Đoàn người bị quay tới quay lui như chong chóng, bắt đầu họp bàn khẩn cấp.
Bên này, Giang Vỹ Đình cùng Phong Nhã Vân, mỗi người một máy, vui vẻ chơi đùa đống số liệu trước mặt, không buồn bận tâm phía bên kia đối phương khổ sở thế nào.
Đúng như dự đoán của Phong Nhã Vân, người bên Tổng Cục nhanh chóng liên lạc với cô, tìm cách thỏa hiệp mong cô dừng tay.
Phong Nhã Vân từ chối vài lần, càng đẩy nhanh tốc độ. Đối phương vừa hoảng vừa lo, đến khi mời cô vào Tổng Cục giải quyết, thuận tiện thì làm nhân viên chính phủ, Phong Nhã Vân ừ hử từ chối qua loa hai cái, rồi đồng ý.
Bên Cục An ninh đói nhân tài tới thảm thương, trước đây các hacker tài giỏi đều bị bọn họ lôi kéo không cách này thì cách khác, nên Phong Nhã Vân thầm nghĩ tiến thẳng từ chỗ này chin hả là thuận lợi nhất, bèn hẹn Giang Vỹ Đình, cùng nhau song kiếm hợp bích.
Giang Vỹ Đình không hề từ chối, cô nàng rất yêu thích công nghệ, lại hay táy máy nghịch ngợm, dịp tốt có thể đột kích trang mạng dữ liệu lớn vui mừng khôn xiết, mặt mày hớn hở không nói hai lời liền đồng ý.
Qua khoảng hai ngày, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió hơn Phong Nhã Vân tưởng tượng. Cục An ninh vô cùng sốt ruột, cam kết bao nhiêu là khoản hậu đãi, hí hửng ký hợp đồng cùng cô.
Nhân sự chính phủ vốn ít, bên Cục An ninh lại còn ít nhất, bao nhiêu khoảng ưu đãi hợm hĩnh đều chiếu xuống đám nhân viên, không ai muốn bỏ công việc thoải mái này.
Phong Nhã Vân được Cục tặng một căn hộ ở thành phố Q, vị trí đắt đỏ, lại cùng thành phố chỗ cô ở. Cô chỉ thông báo với lão phụ thân vài tiếng, cuối tuần sẽ về nhà, thủ tục chuyển nhà cũng rất nhanh gọn.
Căn nhà này, cô rất cần. Không chỉ vì nó là không gian riêng tư nhất của cô, mà còn rất gần với tổng công ti của Hứa Văn và Gia Hy, rất dễ để cô theo dõi.
Chỉ là, do quá luyến tiếc mỹ vị Phong Gia Đằng nấu, cô quyết định ngày nào cũng phải ghé qua ăn ít nhất một bát mới có thể hả hê về căn hộ được.
Tối nay cô lại sửa soạn, đã rất lâu rồi cô chưa bung xõa. Phong Nhã Vân tự tay trang điểm cho mặt mình đậm một chút, cũng không quên nhập gia tùy tục, nghĩ tới chỗ mình muốn đi, lấy ra bộ váy bó sát màu đen mặc lên người. Đường cong cơ thể mê ly hiện rõ. Cô híp mắt. Trải qua những đêm xuân kích tình, Phong Nhã Vân cảm thấy bản thân mình cũng không cần gắng gượng ra vẻ thiện nữ gì, mị lực trên người cũng không dồn nén nữa. Thời gian dần trôi, đối mặt với tình thế hiện giờ, đã là một Phong Nhã Vân hoàn toàn khác.
Cô bây giờ đã yêu nghiệt hơn rồi.
Hơn nữa, tác dụng phụ của Delcomthrillrax 102 vẫn còn, cô chính là muốn nhanh chóng giải quyết cái gai này. Tố chất cơ thể cô rất khó thụ tinh, nếu cô không muốn để bản thân mình mang thai, chắc chắn sẽ không thụ thai được.
Phong Nhã Vân nhìn đến bản thân trong gương, giương cặp mắt hoa đào, hài lòng rời đi.
Viral Bar.
Chỗ cũ quán quen, nơi cô thất thân lần đầu tiên.
Phong Nhã Vân bước đi, vô tình hay hữu ý lôi kéo ánh nhìn của bao người. Nhiều người e ngại khí chất lạnh nhạt của cô gái trước mặt, lại nhìn tới cơ thể nóng bỏng quyến rũ kia, đều bạo dạn tiến tới làm quen, nhưng không được mấy giây lủi thủi đi ra chỗ khác.
Rượu trong ly sóng sánh, màu đỏ mê người tràn ngập trong mắt Phong Nhã Vân. Cô không còn dễ say như ban đầu nữa. Từ sau sự cố lần trước, mỗi ngày Phong Nhã Vân đều uống ít nhất một ly rượu mạnh, loại rượu ngọt này, căn bản chẳng thể làm cô đỡ khát.
Phong Nhã Vân xoay người tìm phòng định thuê, cảm nhận ánh nhìn nóng bỏng dán trên người, mới để ý một toán nam nhân đứng cách không xa, nhìn cô chằm chằm. Phong Nhã Vân nhàn nhạt cười, trùng hợp ghê, oan gia ngõ hẹp lại tương phùng rồi.
Trương Đông Vũ cùng Vương Tử Thao ánh mắt sáng rực nhìn cô. Bọn hắn vừa công tác một chuyến ở Trung Đông, rất lâu không gặp cô, lần này tương ngộ, không khỏi giật mình nhìn vưu vật trước mặt, đáy lòng lộp bộp nổi lửa. Chỉ là, nữ nhân mà bọn hắn ngày đêm thương nhớ, lại không có vẻ gì bất ổn, hơn nữa còn rất phong tình xinh đẹp, câu dẫn mất hồn người khác.
Hứa Tử Dật vẻ ngoài vẫn phong lưu như cũ. Khoảnh khắc đối diện ánh mắt cô, hắn rụt đầu. Trước mặt cô gái này, hắn mãi mãi không có dũng khí. Kể cả việc bí mật hắn cực lực che giấu, bị cô phát hiện ra, hắn không thể uy phong cưỡng ép cô giữ mồm mép. Ánh mắt cô thực sự rất kỳ lạ, mỗi lần nhìn nó, cả người hắn mềm nhũn, giống như mọi âm mưu trong đầu đều có thể bị cô nhìn thấy hết, giống như...giống như muốn phục tùng cô, đem tôn cô làm cửu ngũ chí tôn, đứng đầu tất cả.
Phong Nhã Vân bị ba ánh nhìn hai nóng rực một ngại ngùng cũng không tỏ vẻ gì không thoải mái. Cô nháy nháy mắt, biến mất trong đám đông.
Ba người đàn ông kinh ngạc. Thoắt cái mà biến mất.
Gặp quỷ sao?
~~~~~~~~~~~~~~~
100k view :))))
Àn nhon, dạo gần đây để đền bù tổn thất cho các tình yêu vì đã nhẫn nại đợi cho cái lịch cập nhật vô hỷ vô thường của ta thì ta đã siêng viết hơn rồi, cũng đầu tư xíu xiu đọc thêm vài truyện học hỏi cách viết rồi. Các tình yêu thoải mái góp ý nhen!
Tiếp tới chắc sẽ không có gì thất thường đâu, ta sẽ năng nổ hơn nữa. Chúc mọi người đọc vui!