Này Oan Gia!! Tôi Không Bị Ngốc

Chương 34


- Minh Minh...? Là con sao..?? Mẹ nó rưng rưng nước mắt..

Kai như bất động.

Khoảng một phút sau anh cũng lấy lại bình tĩnh cuối đầu với hai người:
- Ba...dì! Ánh mắt anh vô định cố kìm nén cảm xúc! Đã quá lâu rồi anh mới được gọi tiếng "ba" này..
- Về rồi sao? Ba anh lúc này cũng lên tiếng ông nhìn anh rất lâu.

Kai né tránh ánh mắt của ông liền đi về phía nó
- Anh mang đồ ăn sáng đến cho em đây! Tỉnh dậy rồi thì phải ăn uống rồi nghỉ ngơi cho đàng hoàn không được vận động lung tung, biết chưa!

- Hì hì em biết rồi mà! Nó nhìn anh cười, hôm nay nó rất vui vì cuối cùng thì gia đình nó cũng được đoàn tụ lại ở một nơi rồi! Đã hơn mười năm nay nó không cảm nhận được cảm giác của sự ấm áp từ gia đình được trọn vẹn thật sự..
- vậy..anh về nhà trước đây.!
- Hoàng Minh..! Ba nó liền gọi anh, anh quay đầu lại và nhìn ông..
- Ba...xin lỗi! Ông nhìn anh, ánh mắt còn có phần bi thương và xót xa..anh là con trai ruột của ông nhưng ông và anh đã xa cách hơn mười năm nay không hề gặp mặt!
Anh đứng hình mất phải vài phút! Ba anh...đang nói xin lỗi anh sao..? Mắt anh bắt đầu thấy cay cay rồi một giọt lệ nóng hổi chảy xuống.

Ông đứng dậy lại gần rồi ôm anh, một cái ôm rất chặt! Anh cảm nhận được hơi ấm từ người ông đang vây lấy xung quanh mình, đã rất lâu rồi anh không nhận được hơi ấm ấy..! Anh nhỏ giọng hỏi:
- Ba...không trách con sao?
Ông liền buông anh ra nhìn anh thật lâu rồi mỉm cười nói:
- Sao ta lại phải trách con? Trong khi ta cũng hiểu lí do vì sao con lại làm như vậy?!
- Ba có thể hiểu cho con...mà con lại không thể hiểu...con thật sự đáng trách! Anh nhìn ông ánh mắt vô cùng hối hận..
- Được rồi! Đã qua cả rồi chúng ta đều tha thứ cho nhau..con...hãy trở về nhà với ta đi..!
Anh đã im lặng hồi lâu
- Anh hai, anh về nhà với em đi..! Lúc này nó mới lên tiếng đôi mắt cũng long lanh giọt lệ.

Anh nhìn nó, rồi nhìn qua người phụ nữ, rồi lại nhìn ba anh.
- Dạ ba! Anh cười đáp
Nó nghe vậy liền bật khóc, cuối cùng nó cũng được đoàn tụ rồi!! Thấy nó khóc mọi người liền bu lại dỗ nó.


Kai ôm lấy nó dịu dàng nói:
- Ngoan! Không khóc, có anh hai ở đây! Nghe vậy nó liền cười rất vui vẻ.
Hắn nãy giờ đứng một bên nhìn gia đình nó như vậy..không khỏi có chút ghen tị..nhưng hắn vẫn rất vui khi thấy nó cười rạng rỡ như vậy! Với hắn chỉ cần thấy nó vui vẻ bình an là được!
Thế rồi căn phòng đều tràn ngập trong tiếng cười đùa vui vẻ! Nó đã tỉnh lại nên sức khoẻ cũng dần hồi phục nhanh chóng! Chiều tối ngày hôm sau nó cũng được xuất viện, mọi người đều tụ họp về nhà nó mở tiệc cũng như ăn mừng ba mẹ nó trở về!
Tối hôm đó ba nó gọi anh ra ngoài sân trước nhà hóng mát, ông nhìn cảnh vật xung quanh nhà vẫn không hề thay đổi thì liền biết anh đã cất công chăm sóc rất nhiều! Chắc hẵn là cũng bỏ không ít tâm huyết vào đây!
- Cảm ơn con trai vì đã chăm sóc ngôi nhà này vẫn còn được nguyên vẹn..! Ta đã rất tiếc khi phải xa nó bao năm qua..! Ông vừa nói vừa hoài niệm!
- Ba, đấy là trách nhiệm của con nên ba không cần phải cảm ơn con đâu.

Hơn nữa...trong ngôi nhà này...con mới cảm nhận được hơi ấm của mẹ..! Nói đến đây anh lại thấy nghẹn ở ngực.
- Hoàng Minh à, thật ra lúc đó ta đưa Diệp Nhiên về nhà..ta đã đoán trước được con sẽ không chấp nhận bà ấy! Nhưng ta cũng muốn con biết một điều rằng, ta chưa từng phản bội mẹ con! Bà ấy đối với ta vẫn là một phần kí ức đẹp nhất! Nhưng lúc đó em con còn quá nhỏ cần phải có một người làm mẹ chăm sóc cho nó.

Ta thì không có thời gian rảnh nhiều đến mức có thể ôm cả hai vai được.


Nên khi con giận dỗi và lạnh nhạt, ta có thể hiểu được, nhưng ta tuyệt đối không cho con xúc phạm tới Diệp Nhiên dù là trong tư tưởng! Vì cô ấy đã hi sinh vì ta, vì gia đình mình quá nhiều! Cô ấy đã từ bỏ cả gia đình mà theo ta để chăm sóc cho hai đứa, một tay chăm sóc cho con bé My đến lúc trưởng thành mà không một lời oán than, mặc dù ta chưa từng cho cô ấy một cái đám cưới chính thức hay một mụn con nào cả! Thật ra cô ấy cũng yêu thương con và thậm chí là còn nhiều hơn cả cái My ấy!
- Ba...con biết...chỉ là...
- Chỉ là con chưa chấp nhận được, phải không?
- Con...! Anh nhìn ba mình khá lúng túng
- Hoàng Minh à, con hãy thử mở lòng ra đi, như con đã mở lòng với ta vậy! Ông đặt tay lên vai anh rồi nhìn anh mỉm cười.
Thật sự có thể như ba anh sao..? Nếu anh mở lòng, liệu anh có thể nhận được hơi ấm lần nữa như hơi ấm của một người mẹ mà anh đã thiếu thốn bấy lâu nay không? Anh muốn thử đặt cược một lần nữa! Nói rồi hai ngừoi họ cùng vào nhà và tiếp tục bữa tiệc cùng với bọn nó.

Hôm nay nó rất vui, có cả hắn và Kris cùng tham gia vào bữa tiệc nữa nên cảm giác của nó càng thêm đong đầy! Thật là một ngày đáng nhớ!

Bình Luận (0)
Comment