Nên Gọi Anh Là Thầy Hay Chồng?

Chương 87


Hồi xưa mỗi lần coi phim hay đọc truyện ngôn lù, sao thấy người ta miêu tả mấy bà bầu đẹp lắm.

Bây giờ chính bản thân được thực nhiệm thử, ta nói nó rầu đau rầu đớn.

Phải làm sao khi nách thâm, bẹn thâm, trên bụng có 1 đường sọc đen từ rốn xuống tận vùng tam giác, đã thế “2 cánh bướm” nó cũng thâm nốt.

Đầu ngực nó xám như vú chó, miêu tả có vẻ hơi thô nhưng lại rất thật.

Đã thế gần đến mấy tháng cuối nó còn đóng vẩy đóng mài đen thui vì đang tạo tuyến sữa.
Từ lúc bầu 3 tháng tới giờ, mặc dù tối và sáng nào ông chồng già cũng chăm chỉ bôi kem chống rạn cho tôi lên bụng, mông và hông.

Nhưng rạn thì vẫn cứ rạn, nó không hề bỏ qua cho tôi.

Tét mông, tét hông, tét háng, tét rốn là có thiệt nha mấy má, hên sao cái bụng tôi chỉ hơi hơi tét, mặc dù nó là nơi căng cè nhất.
Một ngày nọ, tôi nhìn toàn bộ cơ thể mình trong gương khi mang thai, bỗng toàn thân cảm thấy chùng xuống.

Buồn tủi ghê nơi, sao tôi xấu và thấy gớm quá vầy nè? Rầu muốn đổ lệ! Mấy tháng đầu chưa bị nhiều lắm, do nóng quá còn khoả thân đi ngủ cho thoải mái.

Khi thấy rõ được sự hoang tàn của bản thân hiện nay nên tôi cảm thấy vô cùng tự ti và tủi hổ.
Buổi tối đó, khi trăng vẫn lên cao và ngàn sao vẫn lấp lánh, tôi tự thoa kem lên người, không để cho ông thầy già thoa dùm mình nữa.

Và cũng mặc đồ đi ngủ nhằm che chắn bản thân cẩn thận.

Vì tôi sợ khi thầy nhìn thấy cơ thể tôi xấu xí thế này, ổng dội họng đến ớn ăn luôn cho xem.

Trong đầu cứ tự hỏi, không biết sau này sinh xong nó có hết không ta? Cơ thể có bình thường và trở lại như thời còn xuân thì được không trời? Rồi chồng tôi có chán tôi mà cặp với mấy con nhỏ trẻ đẹp như tôi hồi xưa không? Hic, người ta nói tâm trạng của mấy bà bầu rất nhạy cảm, dễ tổn thương và hay suy nghĩ tào lao là đúng thiệt!
Nghĩ sao khi bị banh hết hàng họ, banh hết da thịt, banh hết sự tươi mới trẻ đẹp của bản thân.

Gặp chồng yêu thương, luôn bên cạnh an ủi thì không sao, chứ mà bất hạnh gặp mấy thằng chồng khốn nạn, ác ôn.

Thấy vợ mình xấu xí tàn tạ như thế, nó đành đoạn đi tìm mấy con nhỏ trẻ đẹp để mà cặp bồ cặp bịch, để thay vợ cho nó xả lũ, rồi quay về hắt hủi xua đuổi, hằn học vợ con.

Cô vợ ấy sẽ đau khổ và tổn thương lắm lắm luôn.

Hỏi sao phụ nữ thời nay rất dễ bị mắc chứng trầm cảm trước và sau khi sinh nở.

Nhiều khi sự việc nghiêm trọng đến nỗi, họ không vượt qua được ý chí của bản thân, mà dẫn đến nghĩ quẩn, tự sát để muốn giải thoát cho chính mình, rồi trở thành bi kịch của xã hội.

Bởi nhìn vậy chứ thực ra những tình cảnh này nó kinh khủng lắm đó, không hề đơn giản chút nào đâu.

- Em bị sao vậy? Sao không đợi anh tắm xong rồi ra thoa kem cho em? Bữa nay mặc đồ đi ngủ luôn ta? Sao không khoả thân cho thoải mái dễ ngủ như mọi khi?
Thầy nheo mắt nằm cạnh tôi thắc mắc hỏi, tôi chỉ ậm ừ trả lời cho qua rồi kéo chăn nhắm mắt ngủ.

Vì em đang tủi thân lắm chồng già ạ! Anh không hiểu đâu.
- Có phải em sợ anh nhìn thấy những vết rạn, những vết thâm của em nên sẽ chán chường và xua đuổi em phải không?
Tôi nghe thầy nói đúng chỗ ngứa, tự nhiên mở bừng mắt.

Ông nội này công nhận đoán tâm lí hay ghê.

Thấy tôi rưng rưng mắt nhìn như ngấm ngầm đồng ý, ông chồng già mất nết còn chọc cho tôi ức thếm, tự nhiên phá lên cười rồi nói:
- Vừa, lúc trước hăm he bỏ tui đi miết, bất cần đời lắm.

Giờ bị nghiệp quật sợ tui bỏ lại.

Tui đang chống mắt để chờ tới ngày này, bây giờ nó cũng đã đến.

Há há há!
Một sự tan nát con tim bé nhỏ và cõi lòng mong manh của tôi.

Được lắm, anh khá lắm chồng già, anh cười trên sự đau khổ của tôi sao? Tôi không phục, không cam tâm.

Tôi sẽ không để anh được toại nguyện, nhất quyết sẽ không để anh đạt được mong muốn của mình.

Nhưng...vỡ trận mất rồi, tôi lẳng lặng vác bụng bầu đứng dậy giận dỗi bỏ đi.

Khóc cũng phải khóc sau lưng, không để quân thù gian ác và mất nết kia trông thấy mà hả dạ được.

Bước chân 1 mạch vào phòng thay đồ, khoá trái cửa rồi tự kỉ khóc trong đó 1 mình.
Ông thầy già hoảng hốt ngồi bật dậy, biết mình chọc quá đà vội chạy tới nhưng cản không kịp tôi đóng cửa.

Tôi ngồi khóc như điên như dại bên trong.

Mặc cho ổng đang gõ cửa ầm ầm ăn năn xám hối ngoài kia:
- Em...mở cửa đi mà, anh giỡn mà.
- Em, vợ ơi! Anh xin lỗi.
Kệ ổng! Tui không có lỗi đâu mà xin.

Xát muối ớt tinh thần người ta cho đã xong giờ quay qua năn nỉ.

Chơi gì kì quá vậy? Biết thế hồi trước bỏ đi 1 mạch lên thẳng Lào Cai luôn, để khỏi tìm thấy nhau cho rồi.


Giờ ngồi đây ấm ức mà khóc tức tưởi, gỡ hoà bàn thắng không được.

Hai đứa nhỏ trong bụng lại gò lên gò xuống, không biết tụi nó đang an ủi hay cũng giống như cha già của nó đang cười vào bản mặt tôi đây.

Hic, cao xanh ơi hỡi cao xanh!
Ổng đập cửa 1 lúc rồi tôi thấy im ru không nghe ổng nói năng gì nữa.

Chắc nản chí mà bỏ đi rồi.

Ừa, đi đâu thì đi đi, đi tìm mấy con ghệ đẹp mà ôm mà ấp á! Đừng quan tâm tôi nữa, tôi ứ cần nữa đâu.

Huhu! Nhưng sao tôi hụt hẫng quá! Khóc càng lúc càng to hơn.

Vài phút sau, cửa phòng bật mở, chắc nãy giờ ổng chạy đi kiếm chìa khoá.

Tôi ngồi trong góc hơi giật mình, nhưng lòng mừng thầm.

Hoá ra là vẫn còn lương tâm ấy chứ.

Nhưng phải làm giá lấy le 1 xíu coi, vội nín khóc quệt nước mắt giả bộ hỏi:
- Anh vô đây làm gì?
- Vô lấy đồ.
Ổng dửng dưng trả lời, mắt còn giả bộ dáo dác ngó xung quanh như thể đang tìm đồ thật, khiến tôi bị thất vọng, vội lẫy:
- Lấy lẹ rồi đi ra đi cho mẹ con em tâm sự.
Rồi tôi quay đầu vô góc, cắn răng cắn môi tức tưởi muốn trào nước mắt khóc tiếp.

Nhưng nén, phải nén lại.

Ông thầy già thấy dáng vẻ của tôi vừa buồn cười lại vừa tội nghiệp.

Không dám nhây nữa, tiến đến ngồi xuống cạnh, xoa đầu rồi nắm tay tôi nói:
- Thôi mà, ghẹo em xíu thôi mà.

Ra ngủ với anh đi.

Buồn hoài mốt con đẻ ra nó xấu xí bây giờ đó.


Giờ em có thâm hết cả người anh vẫn yêu em mà.

Mốt sanh xong từ từ nó hết, thiệt đó! Anh chưa bao giờ chê hay thấy gớm em cả.

Thương em với biết ơn em còn không hết, ở đó mà hắt hủi em cái gì.

Phụ nữ ai mang thai cũng phải vậy thôi, có thâm có xấu thì con nó mới khoẻ mạnh và đẹp.

Mốt sanh xong em lấy lại dáng mấy hồi.

Sợ còn đẹp mặn mà hơn hồi con gái nữa đó.

Em chờ thử xem anh nói có đúng không?
Được ổng an ủi, tôi mới chịu xoay qua nhìn ổng, nhưng vẫn rấm rức lắm:
- Em sợ em xấu như vầy...anh lén em cặp với mấy đứa gái trẻ.

Ai kêu anh đẹp trai quá làm chi, em không chịu đâu!
- Haha, trời ơi trời.

Một mình em thôi mà tôi lo muốn xúc cái quần rồi.

Còn sức đâu mà nuôi thêm kép nhí nữa hả, bà ơi là bà! Mà em yên tâm đi, tôi mà có thêm con ghệ bên ngoài.

Khỏi cần tới lượt em đi đánh ghen.

Mẹ tôi dưới suối vàng cũng ráng hiện về bóp cổ tôi lè lưỡi cho xem.
Thầy bật cười trước cái suy nghĩ tào lao mía lao của tôi.

Vươn tay bế tôi trở lại giường, nằm tư thế từ phía sau ôm tôi, cho lưng tôi chạm vào ngực ổng để đỡ cấn bụng.

Tay vuốt ve đầu, vai và đùi tôi.
- Em có nhức chân nhức tay hay đau lưng gì không? Anh massage cho em dễ ngủ nha.
Tôi lắc đầu tỏ ý không cần, ổng cũng đi làm mệt mỏi cả ngày rồi, có buổi tối để nghỉ ngơi, nên tôi không muốn đày ổng nữa.

Mặc dù tôi cũng buốt chân buốt tay dữ lắm.

Lưng nó đau muốn gãy làm đôi luôn chứ chả đùa.

Thôi chịu được thì ráng mà chịu, nhiều người mang thai còn khổ hơn tôi gấp bội.

Vẫn còn phải lao lực đi kiếm cơm chứ không được ung dung có người cơm bưng nước rót như tôi đâu.

Tôi chỉ cần ổng thương yêu tôi không lăng nhăng ngoại tình là tôi mừng thấy bà rồi:
- Anh ngủ đi, em khoẻ mà, không bị sao hết á!
Nhưng người chồng tâm lí và mẫu mực là khi vợ mình nói không cần, nhưng vẫn biết cô ấy đang chịu đựng và muốn những gì.


Đôi lúc chẳng cần cô ấy yêu cầu, vẫn tự giác mà làm không hề oán than.

Thầy ngồi dậy, bắt đầu tóm lấy đôi chân đang phù nề như chân voi nhức đến tê tái của tôi mà xoa bóp.

Hỏi sao tôi không thương, không sợ mất ổng cho được.

Chồng tôi tuyệt vời đến thế kia mà, cảm động rưng rưng muốn trào nước mắt.
- Anh ngủ đi, em không sao thiệt mà!
Ông chồng già tóm lấy cái chân đang rụt lại của tôi, nhẹ nhàng xoa nắn.

Hết chân này đến chân kia.

Tôi không những hết nhức chân mà còn hết nhức lòng nữa.

Ở bên ông thế này, tôi thề là chẳng bao giờ tôi lớn nổi.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, thầy nằm xuống bên cạnh, kéo tôi ôm vào lòng như tư thế úp thìa ban nãy.

Kéo mặt tôi hôn nhẹ nhàng lên má, lên cổ, mơn trớn lên bờ vai.

Tay thì vuốt ve lưng, xuống eo rồi xuống đùi.

Tuyệt đối không bao giờ ổng xoa bụng, vì sợ kích thích dạ con mà sinh non.
Đừng ai nói có bầu mà không được quan hệ vợ chồng nhé, vẫn được chán.

Nếu cơ thể khoẻ mạnh và có nhu cầu thì cứ quất tới bến.

Nhưng phải đúng thư thế và có kỹ thuật chỉnh chu.

Bác sĩ khuyên là nếu muốn an toàn thì 3 tháng đầu và 3 tháng cuối được thì kiêng cữ.

Ba tháng giữa thì cứ va quẹt nhau thôi chứ chả có vấn đề gì, đôi khi lại mang lại nhiều lợi ích cho bà bầu nữa.

An toàn nhất là tư thế úp thìa như thế này ( Tư thế úp thìa là một trong các tư thế quan hệ an toàn khi mang thai, có nghĩa là cả hai vợ chồng sẽ cùng nằm nghiêng một hướng với nhau trên giường, và tốt nhất nên lựa chọn quay về bên trái để hỗ trợ cho chức năng hoạt động của tim mạch).
Nói chung làm sao thì làm, miễn đừng tạo áp lực quá lớn lên vùng bụng là được.

Bầu thì bầu chứ ham muốn thì vẫn cứ ham muốn, ai kêu chồng tôi ngon quá làm chi.

Thầy từ phía sau, giữ đùi tôi cao lên 1 xíu rồi xông tới.

Nhẹ nhàng và dịu dàng hết sức có thể để khiến cho tôi thoải mái.

Bên tai vẫn thỏ thẻ những câu nói ngọt chết người:
- Đối với anh, em vẫn còn quyến rũ chán!.

Bình Luận (0)
Comment