Chương 203
Sarcho nhìn những người lính cầm súng đang xếp hàng và nghĩ.
'À, họ gọi lính đến để hù dọa thôi.'
Sarcho biết kế hoạch của Garil.
Họ đã nói rằng dù cảnh sát có gây cản trở đến đâu thì họ cũng sẽ cố gắng lên tiếng.
Trong lòng Sarcho đã thầm ủng hộ điều đó, nhưng giờ đây con đường đến quảng trường đã bị lính chặn lại, có lẽ đến điều đó cũng khó khăn.
'Đáng tiếc, nhưng không còn cách nào khác.'
Nếu Garil bị bắt ngay bây giờ, anh ta sẽ phải chịu đựng một điều khó chịu.
Anh ta sẽ bị cảnh sát điều tra và nếu không may sẽ bị đánh đập, nhưng cuối cùng Sarcho biết tất cả thông tin nội bộ, nên sẽ biết được phái cách mạng ôn hòa này yếu ớt và bất lực đến mức nào.
'Có lẽ đây sẽ là cơ hội để Thị trưởng hoặc các chủ nhà máy biết được tình hình lao động. Chuyện này cũng có thể là một phương cách.'
Dư luận có thể sẽ thay đổi một chút.
Sarcho cũng biết một vài phóng viên thường xuyên lui tới đền thờ, nên anh ta có thể khơi gợi câu chuyện về việc tất cả mọi người đang im lặng về vấn đề này.
'Vậy thì có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi một chút?'
Tất nhiên, tất cả những điều đó chỉ là những ảo tưởng thoáng qua của Sarcho.
Hàng lính đầu tiên ngồi xổm, và hàng lính thứ hai đứng thẳng, chĩa súng vào đoàn biểu tình.
Đoàn biểu tình bắt đầu xôn xao.
Sarcho đợi một lúc, vì anh ta tin rằng họ sẽ không bắn mà không có bất kỳ cảnh báo nào, hay cố gắng đối thoại.
Người có vẻ là chỉ huy giơ kiếm lên rồi hạ xuống.
"Bắn!"
Thuốc súng không khói, được phát minh mới, vượt qua thời đại thuốc súng đen, thực sự là một cuộc 'cách mạng'.
Việc cải thiện tốc độ bắn đột phá mà các loại súng sử dụng thuốc súng đen đã đạt được, từ nạp đạn ở nòng súng sang nạp đạn ở khóa nòng, rồi sau đó là sự xuất hiện của vỏ đạn và kim hỏa, đã bùng nổ khi gặp thuốc súng không khói.
Thuốc súng đen tất yếu tạo ra khói, điều đó chứng tỏ nó tạo ra một lượng lớn tạp chất khi thuốc súng bốc cháy và tạo ra vụ nổ.
Những tạp chất này, cùng với khói, để lại cặn bẩn trong nòng súng, không chỉ gây ra vấn đề về tốc độ bắn mà còn ảnh hưởng đến độ bền của súng.
Thuốc súng không khói tạo ra một vụ nổ tinh khiết hơn, ít tạp chất hơn, có nghĩa là nó có hỏa lực mạnh hơn nhiều so với cùng một lượng thuốc súng đen tạo ra tạp chất.
Loại thuốc súng không khói này đã thay thế thuốc súng đen, và nhờ vào việc giảm áp lực lên nòng súng, nó đã được phát triển để có thể bắn nhanh hơn và nhiều đạn hơn từ một khẩu súng duy nhất.
Vì làm như vậy sẽ dễ giết người hơn.
Đạn từ súng trường tự động trực tiếp trúng vào đoàn biểu tình.
Chỉ với loạt đạn đầu tiên từ băng đạn 20 viên, hàng chục người biểu tình đã ngã xuống và không thể đứng dậy.
Tiếng hét của mọi người tràn ngập con đường sau cơn mưa đạn làm điếc tai.
Đoàn biểu tình bắt đầu chạy tán loạn nhưng vẫn nằm trong tầm bắn hiệu quả của súng trường tự động.
Lần này, loạt đạn tiếp tục nhắm vào lưng đoàn biểu tình.
Những người biểu tình hét lên và bỏ chạy, xô Sarcho đang đứng sững sờ.
Sarcho nhận ra áo choàng linh mục của mình bị ướt và chạm tay vào.
Máu đã thấm đẫm.
Sarcho định quay lại nhìn người vừa xô mình và chạy qua thì có ai đó từ trong hẻm vươn tay kéo anh ta.
"Này, Sarcho. Sao lại đứng đây?"
Đó là linh mục trưởng Kahn.
Ông là một người Renard thấp bé nên Sarcho phải nhìn xuống.
Kahn nói: "Gì vậy? Ngươi bị thương à?"
"À, không ạ. Không phải. Đây là máu của người khác."
"Sao lại đứng nguy hiểm giữa đám biểu tình? Ta nhìn từ xa thấy có người mặc áo linh mục giữa đám biểu tình nên vội vàng đến. Chắc chắn lính sẽ không bắn linh mục đâu, nhưng nếu ngươi đứng lẫn vào đám người đang chạy toán loạn kia thì suýt nữa đã gặp nguy hiểm lớn rồi."
Sarcho với khuôn mặt tái mét nói: "Thưa linh mục trưởng, chuyện này là sao vậy?"
"Chuyện gì?"
"Những người lính đó. Họ đang bắn vào người dân mà?"
Sarcho quay đầu nhìn ra ngoài hẻm.
Đám biểu tình đã bỏ chạy hết, nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều người ngã xuống.
Trong số đó, có những người vẫn còn sống và đang chảy máu.
Sarcho định đến chỗ họ thì Kahn không chịu buông tay Sarcho ra.
"Ngươi điên rồi sao?"
"Vâng?"
"Đó đều là phái cách mạng đấy. Cái phái cách mạng mà ngươi đã lẻn vào, đã kể cho ta biết cách họ tập hợp người và cách họ biểu tình đấy."
Sarcho do dự nói: "Nhưng đó không phải là phái cách mạng ôn hòa sao? Chẳng phải tôi đã giải thích tất cả rồi sao?"
"Này, chàng trai trẻ này. Hãy tỉnh táo lại đi. Từ góc độ của Liên Hiệp Vương Quốc, ôn hòa hay cấp tiến đều không quan trọng. Phái cách mạng thì là phái cách mạng thôi, phân biệt làm gì cho phức tạp?"
"Không phải. Đó đều là những người bình thường mà? Buông tôi ra đi. Có những người bị thương ở đằng kia."
Khi Sarcho định ra khỏi hẻm, Kahn kéo tay anh ta mạnh.
Những người lính tiến lên, phân biệt người sống và người chết, rồi bắt đầu áp giải những người sống.
Kahn nói: "Ở đây sẽ bị hiểu lầm không hay. Theo ta đi."
"Nhưng mà..."
"Những người đó sẽ được lính lo liệu."
Sarcho do dự rồi làm theo lời Kahn.
Sarcho vẫn còn tin tưởng Kahn.
Anh ta vẫn không thể từ bỏ khả năng rằng tất cả những điều này chỉ là một loại tai nạn.
Đi bộ dọc theo con hẻm, Kahn nói: "Phái cách mạng đều là người bình thường sao?"
"Vâng."
"Phải. Có lẽ vậy."
"Có lẽ vậy là sao?"
"Nhưng sau này sẽ thế nào?"
"Vâng?"
"Con người là loài vật không biết đủ. Có được một thứ rồi thì kiểu gì cũng muốn có thêm một thứ nữa."
"..."
"Không, mà ngược lại, vì đã có được một thứ, họ sẽ nghĩ rằng họ có thể đạt được nhiều hơn nữa. Đó là lòng tham của con người. Đó là lòng tham của những người bình thường."
Khi chắc chắn rằng không có ai nghe lén trong con hẻm vắng người, Kahn dừng lại và nói với Sarcho: "Ngươi có nghĩ rằng ở các thành phố khác chưa từng xảy ra chuyện như thế này không?"
"...Vâng?"
"Người ta chia ra thành phái cách mạng cấp tiến và phái cách mạng ôn hòa. Đúng vậy, chắc chắn sẽ có phái cách mạng cấp tiến ở đâu đó, Sarcho. Chắc chắn sẽ có những người bị lôi kéo bởi Đế quốc độc ác và Ác thần đó. Nhưng, nếu những gì ta đã trao đổi với các linh mục trưởng ở các vùng khác là sự thật, thì phần lớn phái cách mạng đều ôn hòa. Giống như ngươi nói, chỉ là những người bình thường."
"Những người bình thường không liên quan đến Đế quốc hay Ác thần... sao?"
"Đúng vậy. Những người làm việc cả ngày rồi mua một chai rượu mạnh giá rẻ ở quán rượu tồi tàn làm thú vui cuộc sống. Những người bình thường chỉ lo con cái đói khổ."
Khi Sarcho im lặng không nói gì, Kahn nói thêm: "Không, không đúng, có lẽ phải nói là không bình thường. Vì họ là Mumi."
"Tất cả đều là con người như nhau."
"Đừng nói lời ngu xuẩn. Làm sao con người có thể giống nhau được? Ngươi là Bugbear có giống với một người không lông không?"
"Nhưng mà..."
Kahn xua tay.
"Sarcho. Ta không có ý định tranh cãi với ngươi. Ta chỉ đơn thuần nói sự thật thôi. Tình hình của Liên Hiệp Vương Quốc đang không ổn. Chủ nghĩa bình đẳng hay cách mạng đều là những tư tưởng quá nguy hiểm."
"Cái đó tôi biết."
"Không. Ngươi vẫn chưa hiểu rõ. Người bình thường ư? Có thể đúng. Nhưng cái cuộc cách mạng ôn hòa đó, cái phái ôn hòa đó cũng là điều mà Đế quốc và Ác thần mong muốn đấy. Phải. Ta hiểu ngươi. Tạm thời thì có vẻ hợp lý. Xin tăng thời gian ăn trưa, xin bồi thường khi bị thương, xin thêm một chút tiền lương. Tất cả đều có vẻ hợp lý. Nhưng nếu tất cả đều được chấp nhận thì sao? Sau đó thì sao?"
Kahn chỉ ngón trỏ vào Sarcho.
"Sau đó chúng sẽ cố gắng cướp chén cơm của ngươi và của chúng ta. Nếu ai đó làm ít việc hơn và nhận nhiều tiền hơn, thì cuối cùng người khác sẽ phải làm nhiều việc hơn và nhận ít tiền hơn. Ngay lập tức thì các chủ nhà máy sẽ bị thiệt hại, nhưng nhìn chung thì thế giới này đều có liên kết với nhau. Nếu cách mạng thành công, cuối cùng chúng ta cũng sẽ bị thiệt hại. Ngươi có thể nhượng bộ tất cả những điều đó không?"
Sarcho không trả lời.
"Vì vậy, dù ôn hòa hay không, phái cách mạng đều phải bị nhổ tận gốc. Chính xác hơn, không chỉ những người là phái cách mạng mà cả những người có khả năng trở thành phái cách mạng cũng phải cảnh giác. Xét về điều đó thì hành động đó tuyệt đối không quá đáng."
Khi Sarcho im lặng không nói gì, Kahn chậm rãi gật đầu.
Ông ta nghĩ Sarcho đã chấp nhận tất cả.
Kahn vỗ vỗ vào cánh tay Sarcho.
"Ngươi còn trẻ nên tầm nhìn quá hẹp. Đúng vậy, lòng trắc ẩn cũng là một phẩm chất của linh mục. Nhưng đừng tùy tiện thể hiện phẩm chất đó. Ngươi hiểu ý ta không?"
"...Tôi hiểu rồi."
"Vậy thì hôm nay hãy về nhà nghỉ ngơi đi. Không, hãy nghỉ ngơi thật thoải mái trong suốt kỳ lễ Ngày Thống nhất. ...À. Nha muốn khen thưởng ngươi vì đã hỗ trợ thành công chiến dịch đấy, có lẽ nên mong đợi một phần thưởng lớn."
"Vâng."
Sarcho quay lưng bước đi.
Nhưng Kahn hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Sarcho.
Ông ta không hề biết rằng thái độ chấp nhận cam chịu của Sarcho đã thổi bùng ngọn lửa trong lòng anh ta, và lời nói 'tôi hiểu rồi' không phải là hiểu lời của linh mục trưởng mà là cuối cùng đã hiểu được bộ mặt của thế giới.
Khi Sarcho quay trở lại căn cứ của phái cách mạng, các điệp viên Nha đã quét sạch nơi đó.
Chỉ còn lại dấu vết cho thấy những người đã tham gia biểu tình đã gặp nhau tại căn cứ.
Đó là những vết máu.
Ngày hôm sau, tin tức trang nhất của tờ báo là bài phát biểu của Thị trưởng trong Ngày Thống nhất.
Câu chuyện về phái cách mạng chỉ có thể tìm thấy ở trang 4, và ngay cả như vậy, nó được viết theo kiểu một vở kịch nhỏ về việc một nhóm người âm mưu phản quốc đã bị bắt trên đường. Không hề đề cập đến bao nhiêu người đã chết.
Sarcho không thất vọng.
Vì Sarcho đã tiếp cận sâu vào phái cách mạng, anh ta cũng quen biết với những người thân của những người đã hành động chủ động.
Tuy nhiên, hầu hết trong số họ Sarcho không thể gặp được.
Có những người đã rời Shvanel để chạy trốn, có những người bị bắt vì là người liên quan và bị đưa đến trại lao động, và những người không chạy trốn cũng không bị bắt thì lại sợ Sarcho và không dám lại gần.
Bởi vì họ biết Sarcho là kẻ phản bội.
Vài tháng sau.
Nha và giáo phái của Kẻ Nổi Giận đánh giá rằng phái cách mạng đã hoàn toàn bị quét sạch khỏi thành phố Shvanel và không tiếp tục điều tra. Tất cả những người thuộc phái cách mạng và những người có liên quan đều bị truy quét, bị giết hoặc bị đưa đến trại lao động.
Trong thời gian đó, Sarcho được khen thưởng và nhận được một huy chương quý giá.
Ngày hôm sau khi một bài báo ngắn về Sarcho đã liên lạc với những kẻ phản bội và tố cáo họ được đăng tải, một người phụ nữ Halfbin dừng lại trước mặt Sarcho trong con hẻm tối.
"Ngươi là Sarcho sao?"
"Vâng."
Người phụ nữ rút súng lục ra và chĩa vào ngực Sarcho.
"Tôi là Dain. Ngươi đã giết bạn tôi."
"...Tên của bạn cô là gì?"
"Garil."
Sarcho nhìn Dain Halfbin nhỏ bé này.
Một tay cô ấy đã mất.
Đó là người bạn mà Garil đã từng kể, người bị mất tay khi làm việc trong nhà máy.
Sarcho giơ hai tay lên và nói: "Cô cũng là phái cách mạng sao?"
"...Nếu vậy thì sao?"
"Tôi đang tìm phái cách mạng. Ở thành phố này, phái cách mạng quá khó tìm nên tôi nghĩ là không còn nữa."
"Tôi ở thành phố khác. Nhưng khi nghe tin Garil chết, tôi đã quay về. Để trả thù cho bạn. ...Ngươi đang tìm phái cách mạng sao? Chắc chắn là tay sai của Nha rồi."
Sarcho nói: "Tôi không giết Garil."
"Tôi biết ngươi sẽ nói vậy. Nhưng sự thật là anh ấy đã chết vì sự tố cáo của ngươi đúng không?"
"Cô có hài lòng với điều đó không?"
"Gì?"
Sarcho ngẩng đầu.
"Có những người lính cầm súng và những điệp viên đã đi truy quét. Có một đền thờ đã giúp đỡ tất cả những việc đó, và có cả... Thần đã lên kế hoạch cho tất cả những việc này. Nhưng cô lại gạt tất cả những người đó sang một bên và muốn giết tôi, có phải vì tôi là người duy nhất mà cô có thể giết không?"
Vì đó là sự thật nên Dain không thể phủ nhận.
Dain kéo búa súng và thúc giục: "Câm miệng. Ngươi đang cố gắng câu giờ gì đó phải không, vô ích thôi. Ngươi sẽ chết ở đây."
"Cô có thể giết tôi, nhưng tôi phải nói một điều. Tôi đã tìm phái cách mạng không phải để tố cáo họ mà để chuộc lỗi. Nếu có cơ hội nữa, tôi sẽ không phạm sai lầm như trước."
Dain không hiểu sao lại cảm thấy lời của Sarcho là sự thật, nhưng cô không thể tin nổi.
Hơn nữa, Dain không nghĩ rằng việc Sarcho nói những lời đó sẽ mang lại cơ hội nào để thay đổi mọi thứ.
Trong vài tháng qua, ngọn lửa mà phái cách mạng đã thắp lên đang dần lụm tàn.
Có lẽ sẽ không có thêm cuộc cách mạng nào nữa.
Chính vì nghĩ như vậy mà Dain đã quyết định trả thù cá nhân, hơn là vì đại nghĩa.
"Đứng trước họng súng thì có vẻ muốn sống lắm nhỉ, nhưng đã quá muộn rồi."
Ngay khoảnh khắc Sarcho định nói gì đó, Dain đã bóp cò.
Dain định xác nhận Sarcho đã chết, thì từ xa, cô nghe thấy tiếng còi của cảnh sát.
Viên đạn của Dain đã trúng ngực Sarcho, nhưng chiếc áo khoác dày cộm mà anh ta mặc vào mùa đông đã làm giảm lực va chạm, và vì trúng vào xương sườn nên dù bị gãy xương phức tạp, Sarcho vẫn sống sót.
Dain thấy tin tức về việc Sarcho bị tấn công và nghĩ rằng mình cũng sẽ sớm bị bắt.
Nhưng Dain nhìn đoạn tiếp theo trên báo và không thể tin vào mắt mình.
Sarcho không hề làm chứng về Dain.
Sarcho nói rằng mình bị một tên cướp cầm súng bắn, và tên cướp đã trộm ví rồi bỏ chạy khi cảnh sát đến.
Cảnh sát cho rằng tên cướp đã nhắm vào Sarcho khi biết anh ta đã nhận được tiền thưởng.
'Cái chuyện về phái cách mạng đó... là thật sao?'
Vào ngày Sarcho xuất viện, Sarcho lại gặp Dain.
Dain nói với Sarcho: "Tôi không thể hài lòng."
"...Cô thì sao?"
"Khi tôi chĩa súng vào, ngươi đã hỏi tôi có hài lòng khi bắn ngươi không. Ngươi còn nhớ không?"
"Vâng."
Sarcho gật đầu.
Dain nói: "Tôi, không thể hài lòng khi đã bắn ngươi."
---