Bùi Trường Nhạc lấy xe đạp từ bãi gửi, lúc đi ngang sân thể dục với tụi bạn thì thấy Tô Ngôn chơi bóng rổ với một nhóm người. Dáng người Tô Ngôn cao, nhìn như hạc giữa bầy gà trong đám đông. Mặt trời ngả về tây, chút nắng chiều chiếu lên vai cậu trông như đang phủ một lớp ánh sáng rực rỡ.
Một tay Bùi Trường Nhạc dắt xe, một tay cố huơ thật mạnh, gào giọng hét lớn: “Nè, Hương Phi~~ cố lên “
Tô Ngôn nghe thấy, thân người đang nhảy lên rổ lệch hẳn, lảo đảo suýt ngã. Đám nữ sinh vây quanh ngoài sân đang cổ vũ Tô Ngôn, quay đầu nhìn Bùi Trường Nhạc một cách nghi ngờ, nhìn vẻ mặt lúng túng của Tô Ngôn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hôm sau, tất cả mọi người trong khối đều biết, thì ra Tô Ngôn năm nhất (*) lớp 9 có biệt danh là Hương Phi – vị phi tử được Hoàng đế Càn Long sủng ái nhất, là Hương Phi đến từ Tân Cương, trên người luôn tỏa ra hương thơm.
(*) Tương đương lớp 10 của Việt Nam.Bùi Trường Nhạc nghe các nữ sinh xung quanh bàn tán xôn xao, ngửa mặt lên trời mà thở dài. Lòng thầm nghĩ:
Xong thật rồi, không ngờ mình lại thành một đứa ba hoa. Chắc chắn bây giờ Tô Ngôn chỉ muốn chạy sang lớp 1 để lột da mình lắm đây.Lúc Tiểu Đồng chạy ra khỏi lớp, ngoái đầu qua cửa hỏi Bùi Trường Nhạc: “Nhạc Nhạc, cậu không đi xem tụi con trai lớp mình chơi bóng à? Trận thứ hai này là vòng bán kết của hôm nay đấy.”
Bùi Trường Nhạc vội vàng xua tay, “Đến lượt tớ trực nhật, vẫn chưa xóa bảng đây này.” Sân bóng là địa bàn của ai đó, cô đâu dại gì mà tự đưa dê vào miệng cọp chứ.
Vòng qua sân tập để đến nhà xe, đột nhiên Trường Nhạc phát hiện không biết mình đã làm rơi chìa khóa ở đâu rồi, lật tung cả túi xách mà vẫn không thấy. Đang khốn khổ là thế, một giọng nói bất đắc dĩ vang lên từ phía sau: “Không phải cậu lại mất chìa khóa rồi đấy chứ?”
Bùi Trường Nhạc quay đầu lại thì thấy Tô Ngôn đang dắt xe đứng ngay sau mình, tóc ướt mèm, hình như vừa chơi bóng xong là xối nước lạnh qua, vẫn cài kín cúc áo. Áo đồng phục mang hai màu xcậu trắng đan xen trông xấu là thế, vậy mà cậu mặc vào lại trông rất đẹp.
Bùi Trường Nhạc vội vàng lùi về sau mấy bước đề phòng, “Mình xin lỗi, ngày hôm qua không kiềm được gọi biệt danh của cậu, mình không cố ý đâu.”
Tô Ngôn liếc cô một cái, chẳng nổi bão như cô nghĩ, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Bùi Trường Nhạc há hốc mồm kinh ngạc, lẽ nào vừa lên cao trung thì cậu đã đổi tính rồi ư? Trước đây Tô Ngôn cực kì căm ghét cái tên này, hễ nghe ai gọi tới là dùng ánh mắt hung dữ trừng Bùi Trường Nhạc. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Bùi Trường Nhạc đã chết vô số lần. Nếu không phải vì Bùi Trường Nhạc, tại sao cậu lại có một biệt danh chả ra nam chả ra nữ thế này!
Tô Ngôn cầm túi sách của Bùi Trường Nhạc đang đặt trong giỏ xe đạp.
Bùi Trường Nhạc đưa tay cướp về, ôm khư khư ở trước ngực. “Cậu muốn làm gì?” Không lẽ cơn giận của Tô Ngôn không biết trút vào đâu, nên định thực hiện hành vi bạo lực với đồ của cô?
Tô Ngôn cau có nói: “Tiện đường chở cậu, chẳng lẽ không định về nhà à?”
***
Mỗi khi nghỉ giữa giờ trong những buổi tự học, Bùi Trường Nhạc thường mang bình nước Tupperware xuống lầu một, đến hàng lang của năm ba (
lớp mười hai) để lấy nước nóng, thế nên chỉ có thể đi ngang qua phòng học của chàng trai kia.
Trong khoảng cách chừng một thước, bước đi bằng một tốc độ bình thường, mắt lại giả vờ liếc vào trong. Ngày nào cũng vậy, không có ngoại lệ. Đôi khi anh ngồi ở cạnh cửa sổ, lẳng lặng đọc sách; đôi khi cô lại thấy có bạn nữ nào đến tìm anh nói chuyện, anh nở nụ cười lịch sự đáp lại, nụ cười ấy chỉ thoáng qua trên mặt rồi biến mất; đôi khi lúc đi ngang qua cửa, cô không tìm thấy bóng dáng anh đâu, thế là trong lòng Bùi Trường Nhạc sẽ cảm thấy hơi hụt hẫng.
***
Cô ngồi trong KFC hỏi Tô Ngôn, làm thế nào để bắt chuyện với một bạn nam, hỏi tên anh ấy.
Tô Ngôn cười bảo: “Cậu cứ đi nói thế này, chào, anh đẹp trai này, hình như kiếp trước tụi mình từng gặp nhau thì phải.”
Bùi Trường Nhạc liếc anh: “Hóa ra những bạn nữ kia đều bắt chuyện như thế với cậu ạ, chả thú vị chút nào. Rõ là vật hợp theo loài.” Nói rồi cô hút coca, đưa mắt nhìn Tô Ngôn, mãi lâu sau mà vẫn không dời tầm mắt, sau đó nói: “Chào, anh đẹp trai này, có còn nhớ hẹn ước kiếp trước của chúng ta không vậy?”
Vừa dứt lời, Bùi Trường Nhạc ‘phì’ một tiếng, tự cười trước, cười đến gập người, cười đến chảy nước mắt.
Nhưng Tô Ngôn không cười, bỗng dưng đứng dậy nói: “Thấy cậu phun coca ra hết thế kia, mình đi mua ly khác đây.”
“Không uống nữa đâu, mình muốn ăn khoai tây chiên ấy.”
Tô Ngôn mua khoai tây về, Bùi Trường Nhạc ăn được vài miếng lại kêu khát, thế là mở nắp trên li coca của Tô Ngôn, cắm ống hút của mình vào, hai người uống chung.
Cục đá trong li nước coca màu nâu tan dần, chầm chậm trôi, mỗi lần nổi lên thì hình như trông nhỏ hơn ban nãy, càng lúc càng trong suốt. Bên ngoài ly có một lớp nước dày, có một hai giọt từ từ lăn xuống đáy li, đọng trên mặt bàn, nhấc lên sẽ để lại một vòng tròn mờ mờ.
“Nhạc Nhạc…” Tô Ngôn gọi.
“Ừ?” Bùi Trường Nhạc gác cằm lên bàn, hút ống hút, phát tiếng ‘rồn rột’.
“Anh ta tên là Hứa Hạo Nhiên.”
“Sao cơ?”
“Chính là đàn anh lớp 12 đấy, anh ta tên là Hứa Hạo Nhiên. Trước đây bọn mình từng tham gia so tài môn toán. Nếu miêu tả của cậu không sai, thì chắc hẳn là anh ta.”
Bùi Trường Nhạc bất ngờ ngẩng đầu lên, nắm tay Tô Ngôn, kích động: “Hương Phi… à không, Tô Ngôn, không uổng tình cảm được bồi dưỡng từ hồi trong bụng mẹ của chúng ta, cả đời Bùi Trường Nhạc mình đây sẽ không quên đâu.”
Lúc về nhà thì trời đã tối, đương nhiên nẹ Bùi sẽ hỏi hôm nay Bùi Trường Nhạc đi đâu, lại cằn nhằn chuyện thi nửa học cuối suốt cả buổi.
“Con đi chơi với Tô Ngôn mà.” Bùi Trường Nhạc lấy Tô Ngôn làm kim bài miễn tử.
Quả nhiên, vừa nghe hai chữ Tô Ngôn, khuôn mặt của mẹ Bùi trở nên dịu dàng ngay lập tức, “Ô kìa, sao không mời nó về ăn cơm, đã lâu rồi mẹ không gặp thằng bé và dì Tô của con đấy. Nhớ hồi đó, Tô Ngôn chỉ ra đời sớm hơn con một tháng, sao lại khác nhau nhiều thế này, từ nhỏ đã nghe lời hơn con. Trước đây, hai đứa còn đến nhà trẻ với nhau…” Mẹ Bùi lại chìm vào hồi ức xa xưa.
Bùi Trường Nhạc nghĩ, tại sao mọi người đều khen con nhà mình, thế mà mẹ cô lại cứ không nghĩ như vậy chứ.
“Mẹ, mẹ nhận Tô Ngôn làm con quách đi.” Bùi Trường Nhạc ngắt lời.
“Nhạc Nhạc, nó là anh trai con, sao lại gọi Tô Ngôn trống không như thế? Càng lớn càng chả ra sao.”
Bùi Trường Nhạc chả buồn cãi lại, thầm thì trong miệng:
Mẹ yên tâm, coi toàn gọi cậu ấy là Hương Phi, không phải Tô Ngôn đâu.***
“Bùi Trường Nhạc, nghe bảo cậu và Tô Ngôn là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành?” Hết giờ số học, Tiểu Đồng tỏ ra bí mất, ghé vào hỏi.
“À.” Bùi Trường Nhạc vừa trả lời vừa tiện thể ngáp một cái, sau đó tiếp tục an giấc ngàn thu.
“Cậu giới thiệu cho tụi này với nhau đi được không?”
“Sao, cậu biết cậu ấy làm gì?” Bùi Trường Nhạc ngái ngủ ngẩng đầu lên.
“Cậu đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng. Không biết có bao nhiêu nữ sinh trong khối tụi mình thích cậu ấy đâu. Nghe nói có đàn chị năm trên cũng hỏi thăm về cậu ấy nữa kìa.” Tiểu Đồng tỏ ra say mê, “Đặc biệt là cậu ấy không hay cười, ánh mắt như nhìn như không, thi thoảng lại hờ hững đưa tới khuôn mặt của ai đó…”
Bùi Trường Nhạc đáp: “Tại gần đây mắt cậu ấy bị viêm, không đeo kính sát tròng được nên thị lực không tốt thôi.”
“Mỗi khi cậu ấy chơi bóng xong, có rất nhiều nữ sinh chủ động mang nước tới. Kết quả, cậu ấy lại lãnh đạm từ chối mà chỉ dùng nước của mình, thật là lạnh lùng quá đi mất.”
“Tại hành vi cá nhân của cậu ấy quá quái đản, chơi bóng xong chỉ thích uống nước lọc mà thôi.”
“Mỗi lần gặp cậu ấy, trông rất sạch sẽ gọn gàng, không như tụi con trai hôi hám kia.” Mắt Tiểu Đồng sáng trưng.
“Cậu chưa gặp cậu ấy chảy nước mũi ròng ròng lúc bé thôi, trông gớm muốn chết, thôi dẹp đi.” Cô quyết tâm bù đắp sự sùng bái hư vô của một thiếu nữ.
“…”
Trong khoảnh khắc Tiểu Đồng không biết nói gì với cô bạn cùng bàn, một bóng người cao cao lướt qua cửa. Bùi Trường Nhạc lập tức đuổi theo, nhìn bóng lưng người kia mà ngẩn ra.
Tiểu Đồng đi theo, khoác vai cô. “Hứa Hạo Nhiên, đẹp trai quá phải không?”
Bùi Trường Nhạc ngạc nhiên, quay đầu hỏi: “Sao cậu biết anh ấy?”
“Học sinh giỏi của lớp chọn khối mười hai, đội trưởng đội bóng rổ, từng là nhân vật nổi tiếng của trường chúng ta đấy. Lúc chơi bóng khá phô trương, nhưng bình thường lại rất trầm, khi vào cuối cấp thì rời đội, khi ấy tụi mình chưa nhập học, đương nhiên cậu biết rồi.”
Sau khi vào cấp ba, lần đầu tiên nhìn thấy anh đứng giữa sân, nhận hình như tính anh rất trầm, cũng chả chơi bóng bao giờ, lúc nào cũng yên lặng. Ngay cả cô cũng nghi ngờ, chẳng biết hình ảnh mình nhìn thấy ở trên sân bóng rỗ ở trên trong khi có phải ảo giác hay không.
Cậu học trò đánh bóng lên xuống, bộ quần áo thể thao trắng viền xanh lam, mang đôi giày bóng rổ Nike màu đen. Anh nhảy lên đưa bóng vào rổ một trong nháy mắt, mái tóc khẽ bay lên ngoan ngoãn trở về nếp như cũ, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đất. Sau khi bóng rơi vào rổ, anh giơ cao nắm tay, nheo mắt lại, lộ ra nụ cười tự tin sáng lạn. Lúc ấy, hình như có cái gì đã mọc rễ trong lòng Bùi Trường Nhạc, khẽ khàng đâm chồi.
“Vậy sao cậu lại biết anh ấy?”
Tiểu Đồng nhíu mày đáp, “Vì Từ Tiểu Đồng sẽ không bỏ qua anh đẹp trai nào cả. Thế nào? Bùi Trường Nhạc, chúng ta trao đổi nhé?”
“Hả?” Bùi Trường Nhạc không hiểu.
“Cậu giúp tớ tiếp cận Tô Ngôn, tớ giúp cậu tìm hiểu mọi thông tin về Hứa Hạo Nhiên.”
Giao dịch thành công