Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau

Chương 14

Sau mấy tiếng đồng hồ bay mệt mỏi, nó và hắn cũng đáp được xuống sân bay. Nó đi trước bắt taxi, kệ hắn với hai cái vali một lớn một nhỏ. Hai người lên taxi tới thẳng trường Nữ sinh quí tộc MOON.

Đúng là trường quí tộc có khác, cái gì cũng phải hơn người. Chỉ tính riêng cái khuôn viên trường đã khiến người ta phải cảm thán. Hắn gửi hai cái vali lại phòng bảo vệ rồi hỏi phòng hiệu trưởng. Đi quanh co qua mấy tòa nhà, lên thang máy lên tầng 20, phòng hiệu trưởng ở nơi trung tâm tầng đó. Hắn đi trước gõ cửa:

“Cốc…cốc…cốc…”

- Mời vào._một giọng nữ thanh thúy vang lên.

Nó cùng hắn bước vào, cúi đầu chào:

- Chúng em chào cô!

- À! Các em là học sinh được SKY cử đến phải không? Mời các em ngồi._vừa nói vị hiệu trưởng vừa làm động tác mời.

Nó ngồi an vị rồi cất tiếng trả lời:

- Vâng. Đúng rồi ạ.

- Cô đã xếp lớp cho các em rồi. Các em sẽ học 11B1. Nhưng cô có chút thắc mắc…_hiệu trưởng bỏ lửng câu nói.

- Cô cứ hỏi đi ạ.

- Theo thông tin cô nhận được là trường SKY cử hai nam sinh là hội trưởng và hội phó hội học sinh mà.

Hắn im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng:

- Bạn hội phó bị ốm nặng nên thầy hiệu trưởng trường em cử bạn ấy đi thay ạ.

- Ra vậy. Nếu vậy thì có lẽ sẽ hơi bất tiện cho các em chút rồi.

- Sao lại thế ạ?_nó ngơ ngác.

- Trường MOON hiện giờ đang phải sửa sang lại dãy nhà khách nên tạm thời cô mới sắp được một phòng trống cho hai em…

- Cái gì ạ?_Nó nhảy dựng lên.-Cô đừng nói với em là em phải ở cùng phòng với bạn ấy nhé!

- Cô rất tiếc nhưng sự thật là như vậy.

- Vậy em đi thuê khách sạn.

- Không được. Các em phải ở trong trường để đảm bảo khi nào trường triệu tập là các em sẽ có mặt luôn.

- Nhưng em…

- Được rồi ạ. Phòng bọn em ở đâu ạ?_hắn ngắt lời nó một cách phũ phàng.

- Chờ cô một chút. Cô sẽ gọi bạn Lan Anh – hội trưởng hội học sinh dẫn hai em về phòng.

- Vâng. Phiền cô ạ.

Cô hiệu trưởng đứng dậy nhắc máy gọi cho ai đó. Khoảng 10p sau ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

“Cốc…cốc…cốc…”

- Mời vào.

Một cô bạn xinh xắn bước vào, cúi đầu chào:

- Em chào cô!_quay sang hắn và nó.-Chào hai bạn.

- Chào bạn._nó cười tít mắt.

- Chào._mặt hắn không đổi, y như cục nước đá.

- Giới thiệu với hai em đây là bạn Lan Anh- hội trưởng hội học sinh trường MOON. Còn đây là hai bạn SKY cử đến trường mình. Em dẫn hai bạn vè phòng nhé.

- Vâng ạ.

- Được rồi. Các em đi nghỉ sớm đi.

- Chúng em chào cô._cả ba cùng chào rồi ra ngoài.

- Hai bạn tên gì?_Lan Anh nở nụ cười tươi bắt chuyện.

- Tớ tên Phong còn con nhỏ trông ngốc ngốc này tên Thy.

- Anh nói ai ngốc?

- Cô chứ ai.

- Anh ngốc thì có._nó gào lên.

- Cô ngốc thì cô cứ nhận đi. Tôi không cười cô đâu._hắn châm chọc.

- Hai bạn vẫn thường cãi nhau như thế này à?_Lan Anh lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã “dở hơi” của nó với hắn.

- Không._cả hai đồng thanh.

- Hai người lạ thật._Lan Anh cười làm mặt nó thoáng đỏ.

- E hèm. Tôi đi lấy đồ, hai người ở đây đợi chút._hắn đánh trống lảng rồi lủi ra phòng bảo vệ.

Lấy đồ xong lại là hắn kéo vali cho cả hai, nó tay không vừa đi vừa buôn chuyện với người bạn mới quen.

- A! Đến nơi rồi.

Ba người dừng trước một cánh cửa gỗ tinh xảo.

- Hai bạn vào phòng đi. Phòng tớ ngay bên cạnh, có gì thì cứ qua hỏi, giúp được tớ sẽ giúp.

- Cảm ơn cậu nha._nó nhí nhảnh.

- Cảm ơn. Bọn tôi vào trước._hắn nói rồi đẩy cửa kéo vali vào, nó cũng theo sau ngay.

- Bye hai người nha._Lan Anh vẫy vẫy tay rồi cũng trở về phòng mình.

Nó vào phòng, thoáng chốc bị shock bởi sự hào nhoáng của nó. Phòng rộng, đủ cả nhà tắm và toilet riêng, đồ vật được bài trí rất nhẹ nhàng, đúng kiểu con gái. Màu chủ đạo của căn phòng là hồng và trắng, rất điệu luôn.

Đập vào mắt nó là một chiếc giường lớn. Kiểu dáng giường là kiểu của mấy nàng công chúa trong truyện cổ tích của đám trẻ con. Chiếc giường gỗ có thêm bốn cái cột ở bốn góc với rèm màu phấn hồng giăng bốn phía. Thực sự phải nói là rất đẹp nhưng điều quan trọng là…chỉ có duy nhất một chiếc. Ô mai gừng, á nhầm, ô mai gót, hiệu trưởng nói chung phòng thôi chứ có bảo chung giường đâu chứ? Goát dờ hợi? Em biết thế kỉ XXI tư tưởng đã cải tiến rất nhiều nhưng nam nữ thụ thụ bất tương thân mà, ngủ chung sao được. Chúa ơi! Con còn trong trắng vô cùng. Trời ơi, sao trời ác thế???

(Trời: Vụ này ta vô can. Kẻ thù ngay sau lưng ngươi.

TG: Câu này nghe quen quen ta:/

Trời: Trong Mị Châu – Trọng Thủy đó má!

TG: Háhá *lăn lộn* Con trai ngoan quá. Má thương nghen:*

Trời: *quát* Mi dám gài ta à?

TG: No, no. Mi tự gọi ta mà *cười nham hiểm*

Trời: Thiên Lôi đâu? Đánh chết con TG kia cho ta *xẹt..xẹt..đùng*

TG: *Tóc dựng đứng, mặt đen sì, đi Tây Thiên đây* bye~)

Trong lúc nó đi xem xét kiến trúc phòng thì hắn đã xếp hết quần áo của mình vào một bên cái tủ gỗ kê trong góc. Thấy nó cứ đứng thất thần, hắn gọi:

- Thy! Cô sắp đồ vào tủ đi. Không lẽ đợi tôi sắp cho cô.

- À ừ. Nhưng…

- Nhưng nhị cái gì? Làm nhanh lên rồi đi tắm. Tắm xong còn đi ăn chứ. Tôi đói lắm rồi.

Hắn nói xong không kịp để nó hó hé gì đã ôm quần áo vào tắm trước. Nó đứng ngây ngốc thêm một lúc rồi cũng sắp đồ của mình vào tủ. Nó sắp xong cũng là lúc hắn tắm xong.

- Vào tắm đi. Nhanh lên đấy. Con gái các cô là chúa lề mề.

- Tôi biết rồi.

Nó ôm quần áo vào phòng tắm, hắn ngồi lau đầu cho khô.

20p sau nó mới ra khỏi nhà tắm, mái tóc vẫn còn rỏ nước chảy xuống cổ. Hắn cầm cái khăn đứng dậy chụp lên đầu nó.

- Làm gì vậy?_thấy hắn có hành động kì lạ, nó chột da lùi lại một bước.

Hắn tiến lên chụp đầu nó vò vò:

- Tóc ướt chảy ra sàn bẩn lắm.

Nó không nói thêm được lời nào, đứng im cho hắn vò tung đầu lên.

- Xong rồi._hắn bỏ tay xuống, khuyến mãi thêm nụ cười tươi rói làm tim bó đập loạn.

- Ê! Này!_hắn thấy nó cứ đứng im phải cất tiếng gọi.

- Hả? Ờ!

- Bị tôi quyến rũ à?_hắn lại cười tà mị.

- Hâm._nó quát lên rồi quay mặt đi.

- Sấy tóc đi rồi đi ăn. 6h rồi._hắn lên tiếng phá tan không khí ngượng ngập.

- Ừ. Anh ra ngoài trước đi, tôi ra ngay.

- Tôi ở cổng đợi cô.

Nói xong hắn ra ngoài, để nó một mình trong phòng. Nó sấy tóc xong, thay đồ ra đã thấy hắn đứng cạnh chiếc xe quen thuộc:

- Đây là xe anh mà.

- Ừ. Xe tôi.

- Sao nó lại ở đây.

- Nó mới được chuyển tới đây. Tiền taxi tốn lắm.

- À. Vậy cũng tốt. Tôi muốn đi đâu anh có thể đưa tôi đi, không thì tôi mượn xe anh cũng được._nó cười khoái trá.

- Đi mau nào.

- Ok.

Nó leo lên ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận. Hắn nổ máy, xe phóng vút đi trong ánh chiều tà.

- Muốn ăn gì?

- Đi Nha Trang đương nhiên ăn đồ biển rồi. Anh đủ tiền trả không đấy?

- Cô coi thường tôi quá nha.

- Rồi xem.

Xe hắn dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, sau khi cất xe, hai người cùng đi vào trong.

- Nhà hàng này đẹp thật._nó reo lên thích thú.

- Cô làm tôi mất mặt quá.

- Xììì….

Nó quay đi không thèm nhìn hắn. Mãi cho đến khi tay bị nắm kéo đi một phía khác nó mới quay đầu khó hiểu nhìn hắn:

- Đi đâu thế?

- Cứ đi rồi biết.

Hắn lôi nó vào thang máy, lên thẳng tầng 36- tầng cao nhất của nhà hàng.

“Ting”

Thang máy mở ra, nó lại bị lôi ra ngoài.

- Từ từ, đừng lôi._nó nhăn nhó.

- Nhắm mắt lại nào._hắn lấy tay bịt mắt nó.

- Anh bày trò gì vậy?

Hắn không trả lời, lấy tay bịt mắt nó dẫn nó tiến về phía trước.

- Được rồi._hắn nói rồi buông tay.

Nó ngay lập tức ngay đơ. Trước mặt nó là một cảnh tượng cực kì ấn tượng, quá mức lãng mạn. Mặt biển hoàng hôn đỏ rực rỡ, mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ đang lặn dần xuống phía chân trời. Xa xa là hàng dừa trải dài, bờ biển cũng có vài đôi tình nhân thích thí ngắm cảnh. Tất cả đều chân thực tới mơ hồ.

- Đẹp không?_hắn không biết từ bao giờ đã đứng cạnh nó.

- Ừm. Thực đẹp.

- Ngắm xong rồi thì đi ăn thôi.

- Ừm._nó gật đầu quay lại.

Lại một lần nữa nó bị choáng. Nguyên một bàn ăn to đùng với đủ loại hải sản, còn có cả một chai champanh nữa. Cảnh này dễ gợi người ta liên tưởng đến cảnh hẹn hò lãng mạn của thần tượng phim tình cảm nha.

- Ngồi đi._hắn lịch sự kéo ghế ra cho nó, nó cũng theo phép lịch sự ngồi xuống.

Hắn vòng tới đầu kia bàn ăn, ngồi xuống đối diện nó. Mặt trời đã tắt còn le lói một vài sợi trên nền trời xám dần. Đèn được bật lên tỏa ánh sáng dịu dàng chiếu lên người hắn đẹp lạ kì. Hắn cầm lấy con cua gỡ ra rồi để vào đĩa của nó.

- Thử đi. Tươi lắm đấy.

Nó nãy giờ mải nhìn hắn làm, bấy giờ mới giật mình mà thoát khỏi mớ bùng nhùng trong đầu.

- A! Cảm ơn!

Hắn nhìn biểu hiện lúng túng của nó khẽ mỉm cười. Nó trong những lúc như thế này rất đáng yêu.

Cả bữa tối nó cắm cúi ăn. Nhà hàng này làm đồ ăn rất tuyệt luôn, ngon hết sảy. Cả bàn ăn tướng như vậy mà hai người cũng giải quyết sạch sẽ.

- Cô thỏa mãn chưa?

- Rồi. Tôi no không đứng dậy được luôn._nó vỗ vỗ cái bụng qua lớp áo.

- Thế thì tốt. Đi về nào.

Nó loạng choạng đứng dậy, hắn phải chạy lại đỡ.

- Không ăn được thì cố làm gì?

- Bỏ phí thức ăn cũng là phạm tội.

- Bó tay với cô. Đi dạo biển cho tiêu cơm nhé.

- Thế cũng được.

Thế là hắn đành đỡ nó ra ngoài. Xuống tầng trệt lấy xe xong hắn phóng thẳng ra biển. Chả mấy chốc xe đã dừng trước bờ biển dài vô tận. Nó thích thú nhảy tung tăng khắp nơi, hắn đút tay vào túi quần đi dạo theo sau nó. Ánh trăng sáng bạc chiếu rọi, bầu trời lấp lánh sao, khung cảnh lãng mạn nên thơ như chiều lòng người (ta làm ra thực đẹp hôhô:v). Bỗng nhiên nó chạy lại phía hắn, kiễng chân lên áp thứ gì đó vào tai hắn. Tay nó mát mát chạm vào má hắn thực dễ chịu, bên tai truyền đến triếng rì rào dịu êm. Hắn nở một nụ cười tươi, dưới ánh trăng càng thêm phần yêu mị. Nó bối rối quay đi. Hắn thôi không đút tay vào túi quần nữa, cởi đôi giày thể thao để gọn lên bờ rồi nhảy vào trong biển. Làn nước mát rượi làm hắn thấy thoải mái vô cùng. Hắn cúi người xuống, thò tay xuống nước té nó. Nó đang đi bị té nước thì giật mình quay lại, thấy hắn đang nở nụ cười đầy chiến thắng. Máu nóng dâng lên, nó cởi đôi sandal nhảy xuống biển, đáp trả lại công kích của hắn.

Biển đem sóng vỗ rì rào, từng ngọn sóng đập vào bờ vỡ tung thành hàng trăm bọt nước trắng toát, trăng sao trên cao càng lúc càng sáng nên thơ. Tiếng hò hét nô đùa vui vẻ vang một góc trời, nó và hắn vừa rượt đuổi, vừa té nước nhau. Mãi đến khi cả

hai mệt lử mới chịu nằm lăn ra bãi cát.

Cả hai không ai nói với ai câu nào, không khí yên tĩnh, chỉ nghe thấy từng đợt sóng nối tiếp nhau rì rào, rì rào…

Nó thôi không nằm nữa mà ngồi dậy, hắn thấy vậy cũng ngồi dậy theo.

- Anh biết không? Ngày bé lúc mẹ tôi đọc “Nàng tiên cá” cho tôi nghe tôi đã từng ước được làm một nàng tiên cá để được vùng vẫy giữa biển xanh. Thực thích biết bao.

- Ừ. Biển thật đẹp. Cô cũng thật may mắn vì được mẹ cô đọc truyện cho nghe.

- Anh không được à?

- Ừ. Từ khi tôi 3 tuổi bố mẹ tôi đã đi suốt, ông bà tôi cũng bận bịu đủ thứ chuyện nên tôi phải tự lập._hắn nói giọng trầm trầm, xa xăm giống như đang kể chuyện của một ai đó.

- Chắc anh tủi thân lắm nhỉ?

- Mới đầu thôi. Về sau quen rồi cũng đỡ. Nếu thích tôi sẽ tự đọc cho tôi nghe.

Nó không nói gì nữa, không khí lại trầm xuống. Gió càng lúc càng mạnh làm nó thấy lạnh nhưng lại không muốn về. Hắn thấy nó ôm vai xoa xoa thì lại ô tô lấy cái chăn mỏng ra choàng lên người nó.

- Gió biển đêm lạnh lắm. Hay tôi đưa cô về nhé.

- Tôi chưa muốn về.

- Được! Tôi ở lại với cô.

- Cảm ơn anh._nó nói khẽ.

- Bình thường lúc cãi nhau với tôi cô nói to lắm mà, sao nói cảm ơn lại như muỗi kêu vậy?

- Thì cảm ơn! Được chưa?

- Nghe như tôi ép cô nói ý.

- Đã thế tôi rút lại lời cảm ơn.

Hắn im lặng, thôi không đùa nữa, yên lặng ngồi cạnh nó.

- Biển đẹp nhỉ?_hắn cất giọng trầm trầm.

- Ừ.

Lại im lặng. Hắn ghét cái không khí này. Thà nó cứ tía lia như mọi ngày thì hay hơn. Nó im lặng như thế này hắn cũng không biết phải nói gì cả. Gió biển từng cơn, từng cơn thổi vào người, kích thích mó mắt hắn sụp dần xuống. Hắn ngủ. Nó đang phiêu diêu theo gió, theo những suy nghĩ bộn bề thì chợt thấy vai mình nặng trĩu. Hắn ngủ gật. Lại còn ngang nhiên tựa vào vai nó mà ngủ ngon lành mới sợ chứ. Nó quyết định trả đũa bằng cách…tựa lại vào vai hắn ngủ luôn. ( Ta thiết kế giường đẹp thế kia mà không thèm ngủ -_-)

…5:30p a.m…

Hắn nhíu mi, tỉnh dậy, người tê rần. Vậy là cả tối hôm qua hắn ngủ ngoài bãi biển. Để người khác biết chuyện này chắc hắn không còn chỗ nào để chui quá. Hắn cựa người, một bên vai nằng nặng báo hiệu sự hiện diện của “vật gì đó”. Hắn quay sang, bất giác nở một nụ cười. Nó mái tóc hạt dẻ mềm mượt rủ xuống trán, hàng mi dài, dày, cong vút che đi đôi mắt tinh nghịch, đôi môi anh đào ẩm ướt bĩu ra, cái mũi hồng hồng chắc do cả đêm chịu lạnh. Tuy tư thế hơi kì cục nhưng nó ngủ rất ngon lành. Hắn rút điện thoại trong túi ra, chụp một tấm làm kỉ niệm. Trong ảnh một cậu thanh niên với nụ cười rạng rỡ, trên vai là cô gái xinh đẹp đang say ngủ. Rất đơn giản nhưng vô cùng đẹp mắt. Hắn vui vẻ đặt luôn làm hình nên.

Hắn nhìn điện thoại, đã 6h rồi sao? Nếu không về có lẽ cả hai sẽ muộn mất. Hắn khẽ lay lay vai nó.

- Ưm._nó cất tiếng kêu như một con mèo nhỏ lười biếng làm hắn phải bật cười.

Hắn cúi xuống, ghé vào tai nó:

- Dậy đi mèo lười.

Nó giật mình tỉnh dậy. Đập vào mắt nó là khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn. Ai nha, nó đã bao giờ nói rằng xương hàm của hắn rất đẹp chưa? Nhìn nghiêng thực là siêu cấp đẹp trai nha. Ánh bình minh đang lên ánh lên khuôn mặt hắn tạo thành một mảnh hồng hồng. Làn da như sứ lại càng thêm nổi bật khiến nó không thể rời mắt. Nó lắc lắc đầu, xua tan mấy ý nghĩ đen tối trong đầu (nghĩ gì ta ;-?)

- Cô còn lắc nữa là vai tôi nát vụn đó.

Nó lúng túng ngồi thẳng dậy:

- Xin lỗi!…Ừm…Cảm ơn!

- Cô hâm à? Đã xin lỗi rồi còn cảm ơn.

- Xin lỗi vì đã khiến vai anh mỏi, còn cảm ơn vì anh đã không đẩy tôi ra.

- Trông cô đáng yêu lắm. Như trẻ con ý.

Hắn nói hồn nhiên mà không biết mặt “ai đó” đang nóng dần lên.

- Cô sao thế?

- A! Không có gì.

- Vậy đi về nhanh đi.

- Ừ.

Hai người nhanh chóng trở về trường. Vừa đi về phòng đã thấy cô bạn Lan Anh đứng ở cửa.

- Cậu tìm bọn tớ có chuyện gì không?

- Cô hiệu trưởng bảo tớ dẫn các cậu lên lớp. Mà hai người mới sáng ra đã đi đâu vậy? Làm tớ gõ cửa đau cả tay.

- À! Hôm qua bọn tớ đi ăn rồi ra biển chơi, ai dè ngủ quên luôn ngoài đó.

- Hai người không thấy lạnh à?

- Không. Ngoài Bắc bọn tớ bây giờ còn đang mặc áo khoác ý.

- Ừ. Hai người đi thay đồ đi rồi tớ dẫn hai người lên lớp.

- Ừ. Mà Lan Anh, cậu cho tớ mượn đồng phục được không? Tớ không mang theo đồng phục.

- Được thôi. Đợi tớ về phòng lấy cho.

- Cảm ơn cậu nha.

- Không có gì đâu._Lan Anh xoay người về phòng.

- Tôi vào thay đồ trước.

- Ừm.

Chỉ chưa đầy 2p sau Lan Anh đã mang cho nó một bộ đồng phục.

- Này! Cậu vào thay đi.

- Cảm ơn cậu nha.

- Ừ. Tớ đợi ngoài này nhé.

- Ừ. Tớ ra ngay._nó xoay người ôm bộ đồng phục vào trong.

Hắn vừa ra khỏi nhà tắm thấy nó liền biết ý lấy cặp rồi đi ra ngoài, cùng Lan Anh chờ nó. 5p sau nó bước ra, trên người là đồng phục trường MOON: áo sơ mi trắng bằng ren, váy lụa màu hồng phấn hai tầng xếp li, nơ hồng được thắt duyên dáng trên cổ.

- Đồng phục trường cậu đẹp quá._nó reo lên.

- Của trường cậu cũng đẹp mà.

- Thôi hai cô nương ơi! Sắp muộn rồi._hắn lên tiếng để phá tan sự ca tụng của hai người.

- Ừ. Hai người theo tớ.

Lan Anh đi trước dẫn đường, nó và hắn đi theo ngay sau.

Qua khoảng sân kí túc xá vào một tòa nhà, lại đi vòng vèo thêm một lúc thì Lan Anh cũng dừng lại.

- Đến rồi. Đây là lớp 11B1 tớ đang học. Hai người ở ngoài để tớ vào nói với các bạn một tiếng nhé.

- Ừm._nó cười cười

Hắn chỉ lặng lẽ gật đầu.

Tiếng Lan Anh trong lớp vọng ra:

- Các bạn trật tự. Tớ có việc muốn thông báo đây.

- Nói đi lớp trưởng._cả lớp đồng thanh.

- Hôm nay lớp ta vinh hạnh được đón hai bạn từ trường SKY đến học cùng. Cả lớp vỗ tay chào đón nào.

Một tràng vỗ tay thật lớn và lên. Lan Anh đi ra cửa gọi nó và hắn:

- Hai người vào lớp đi.

Hắn bước vào trong tràng “Ồ” lớn của đám nữ sinh. Trường nữ sinh này hiếm con trai cực kì luôn. Người trên bục giảng kia không những là con trai mà còn là một “siêu cấp mĩ nam” nha. Hàng hiếm đó.

Nó cũng bước vào ngay sau đó. Tiếng ồn ào lại một lần nữa nổi lên:

- Oa! Dễ thương quá!_một nữ sinh reo lên.

- Hai người trông thật quí phái nha.

- Cảm ơn các bạn đã khen._nó mỉm cười thân thiện.

- E hèm. Chào đón thế đã. Có gì để ra chơi nói tiếp. Bây giờ vào lớp rồi, hai người xuống kia ngồi đi._Lan Anh nói rồi chỉ xuống cái bàn cuối lớp dãy trong cùng.

Hai người nhanh chóng về chỗ ngồi.

Hai tiết học đầu tiên trôi qua nhanh chóng. Trường nữ sinh có khác, giáo viên toàn là nữ. Nó chăm chú ngồi nghe giảng, rất ra dáng học sinh ngoan.

“Reee…eeeenggggg”

Chuông ra chơi vừa vang lên hắn đã đứng dậy lôi tuột nó đi.

- Đi đâu vậy?

- Đi ăn chứ đi đâu! Không lẽ cô không đói.

“Ọc”

Nó chưa kịp trả lời thì bụng đã lên tiếng thay. Nó mải nghe giảng nên không để ý đến em yêu kêu gào còn hắn thì đâu có nghe nên bụng nó kêu réo gì hắn biết. Nó xấu hổ cúi đầu thật thấp làm hắn phì cười:

- Đi nhanh lên không hết chỗ ngồi._nói rồi lại kéo nó đi.

Canteen giờ giải lao đông nghịt người, khó khăn lắm mới đi được vào cửa.

- Tìm chỗ ngồi đi, tôi đi mua đồ ăn.

- Ừ.

Hắn nhanh chóng đi ra quầy bán đồ ăn, nó đi loanh quanh tìm chỗ, cuối cùng cũng thấy một chỗ có ba người mới rời đi. Nó nhanh chóng ngồi xuống. Hắn cũng nhang chóng quay lại với một khay đồ ăn.

- Ăn đi này._hắn nói rồi đẩy bát cháo thịt băm nóng hổi về phía nó.

- Cảm ơn anh._nó cầm lấy cái thìa nhanh chóng xử lí tô cháo.

Hắn thì ung dung vừa ăn bánh mì pate vừa uống sữa.

“Cạch”

Nó đặt thìa xuống bàn, hắn cúi xuống nhìn nó:

- No chưa?

- Chưa.

- Muốn ăn gì để tôi mua?

- Bánh kem nhỏ vị cafe.

- Được rồi! Uống sữa đi này._hắn lại đẩy một cốc sữa đến trước mặt nó.

Nó hào hứng nhận lấy cốc sữa uống một ngụm. Hình như sữa ngọt hơn thì phải (có ai biết sao ngọt hơn không =]]).

Hắn chen vào đám đông mua bánh cho nó rồi lại quay trở lại bàn.

- Ăn mau đi không vào lớp bây giờ.

- Cảm ơn anh nhiều lắm._nó cười híp mắt.

Nó cầm dĩa lên, sắn lấy một miếng bánh đưa tới trước mặt hắn:

- Aaaa….

- Làm cái gì vậy?

- Ăn đi này. Năn nỉ đấy.

Hắn ngượng ngùng ăn miếng bánh trên tay nó.

- Rồi đấy! Cô ăn đi. Mà sao cô lại bón cho tôi?

- Bình thường bố tôi hay mua đồ ăn cho tôi tôi cũng bón cho ông như thế.

- Cô trẻ con thế?

- Kệ tôi.

Nod bĩu môi quay đi, chăm chú ăn nốt chỗ bánh còn lại. Hắn ngồi nhấm nháp sữa chờ nó ăn xong rồi lên lớp.

Ăn xong vẫn chưa hết giờ ra chơi nhưng nó vẫn kéo tay hắn về lớp. Hắn là hàng hiếm có khác, đi đâu cũng nhận được ánh mắt soi mói của đám nữ sinh. Hắn thì khó chịu ra mặt, chả bù cho nó cứ tủm tỉm suốt. Vào đến lớp tình trạng cũng không khá hơn. Cả đám con gái túm lại chỗ nó “hỏi thăm” bạn mới làm nó suýt bị đè bẹp rúm…
Bình Luận (0)
Comment