Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau

Chương 28

Hắn sững sờ mở to mắt nhìn người trước mắt. Có phải khả năng nghe tiếng Hàn của hắn có vấn đề rồi không? Người này cư nhiên lại nói vợ sắp cưới của hắn là vợ của anh ta. Có phải nhầm lẫn gì rồi không? Thy của hắn không thể nào yêu người khác. Nhưng cũng không đúng, cô gái kia có diện mẹo giống nó, cũng có vết sẹo của viên đạn năm đó nhưng hình như lại không biết hắn là ai, còn tỏ ra vô cùng sợ hãi hắn. Phải chăng có điều gì đó xảy ra mà hắn không biết chăng???

“Hức…hức…”

Nước mắt nó tuôn như mưa, mỗi giọt nước mắt như từng mũi dao nhọn hoắt đâm vào lồng ngực hắn đau buốt. Nó đang khóc vì sợ hãi hắn, nó khóc trong lòng người khác không phải hắn. Nhìn nó khóc hắn đau như muốn chết đi. Năm năm qua nó ra sao? Hắn thực rất muốn biết.

- Yuri nín đi! Mình về nhé!_Chanyeol nhìn nó đau xót, đưa tay lên gạt những giọt nước mắt đầy trên khuôn mặt tèm lem nước của nó.

Chanyeol vừa quay người đi được ba bước thì cảm nhận được người bị kéo lại, anh quay người nhìn nó.

- Chanyeol! Anh ta…

Tay người con trai kia đang nắm chặt lấy cổ tay nó không chịu buông. Chanyeol gằn giọng:

- Anh làm ơn bỏ tay cô ấy ra. Anh không thấy vợ tôi rất sợ anh sao?

Hắn đành buông tay nó ra, Chanyeol liền kéo nó đi mất. Hắn đã nhanh chân chặn trước mặt Chanyeol:

- Tôi có chuyện muốn nói với anh.

- Tôi nghĩ giữa hai chúng ta không có gì để nói.

- Anh làm ơn đi! Chuyện này rất quan trọng với tôi.

Chanyeol nhìn người con trai trước mặt, ánh mắt anh ta nhìn nó chứa đựng rất nhiều tình cảm. Nó cũng muốn tìm lại quá khứ, anh không thể chỉ có thể ích kỉ cho riêng bản thân mình được.

Hắn mong chờ nhìn người con trai trước mặt. Dù gì anh ta cũng có lẽ là người biết rõ khoảng thời gian qua nó sống như thế nào. Hắn thấy người con trai kia không nói gì, có lẽ đã hiểu cho hắn rồi.

- Đây là danh thiếp của tôi. Bất kì khi nào anh rảnh hãy gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay.

Chanyeol nhận lấy tấm danh thiếp rồi kéo nó tránh khỏi người hắn mà đi. Anh bây giờ có biết bao suy nghĩ. Liệu khi tìm được về quá khứ nó có còn yêu anh không? Liệu khi nó nhớ lại quá khứ trước kia nó sẽ quên anh không? Anh không muốn. Ngàn vạn lần không muốn. Nhưng nếu anh không cho nó nhớ lại liệu có khi nào nó sẽ hận anh suốt đời không???

- Chanyeol…_nó khều khều tay anh.

- Sao vậy Yuri?_anh nhìn nó cười hiền.

- Mình về Hàn Quốc được không anh? Em sợ người kia lắm._nó rụt rè.

- Không sao đâu! Họ nhận nhầm em thôi. Bây giờ chúng ta đi tham quan nhé!_Chanyeol cười thật tươi.

Nó gật nhẹ đầu. Người kia vừa rồi làm nó thực sự rất sợ. Anh ta giống như bị điên vậy.

Chanyeol dẫn nó đi tới những cửa hàng bán đồ lưu niệm, rồi còn kéo nó đi công viên hải dương học nữa. Nó thích thú nhảy nhót tung tăng chỉ trỏ khắp nơi, dán cả mặt vào bể kính mà nhìn làm anh phì cười. Nó có thể cứ đơn giản mãi bên anh như thế này được không?

Trưa, Chanyeol dẫn nó đi ăn đồ biển. Nó thích thú ngồi ăn đủ thứ hải sản. Chanyeol bóc cho nó con tôm rồi đặt vào bát nó. Nó đang nhìn anh tự nhiên lại thấy đau đầu. Lại là người con trai đó. Hai người ngồi trong một nhà hàng nào đó nhìn ra biển, trời chạng vạng tối, ánh đèn vàng vàng chiếu lên dáng người đấy rất thanh nhã, khi nó cố gắng nhìn khuôn mặt người đó lại chỉ là một màu trắng xóa.

- Yuri! Yuri! Em sao vậy?_Chanyeol huơ huơ tay trước mặt nó.

- A! Em không sao! Trông anh đẹp trai quá thôi!_nó cười lấp liếm.

- Anh vốn rất đẹp trai mà. Nhưng ngắm anh không no được. Em ăn đi!_Chanyeol cười hiền.

- Vâng!

Sau khi ăn trưa, hai người lại cùng nhau đi chơi khắp những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Nha Trang đến tối mới về khách sạn.

Nó tắm trước rồi ra sofa ngồi chờ Chanyeol đi tắm nhưng vì mệt quá mà nó ngủ thiếp đi. Chanyeol ra ngoài thấy nó nằm cuộn người trên ghế thì tiến tới bế nó đặt lên giường đắp chăn cho nó.

Trông nó ngủ thật yên ổn. Dường như không có bất kì thứ gì trên đời có thể phá vỡ nó, làm nó tổn thương được. Anh luôn muốn có thể luôn sát cánh bên nó, luôn có thể nhìn nó cười, luôn có thể chăm sóc nó. Anh đưa tay lên vén sợi tóc xòa ra trên mặt nó. Anh có thể ích kỉ một chút được không? Có thể mãi không cho nó nhớ lại được không? Anh không thể. Anh không có quyền. Cầm lấy tờ danh thiếp lên, anh nhìn số điện thoại trên đó rồi quay số. Chần chừ thật lâu anh mới đủ can đảm để nhấn gọi. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, như thể đang chờ mỗi cuộc gọi này vậy.

- Alô! Hải Phong xin nghe!

- Tôi là người sáng nay anh gặp ngoài bãi biển. Chúng ta cần nói chuyện.

- Được! Anh nói đi! Địa điểm ở đâu?

- Quán bar trên sân thượng khách sạn Clinton. Vì Yuri ở đây nên tôi không đi xa được.

- Được! 15p nữa tôi sẽ đến.

- Được! Tôi chờ anh!

Chanyeol cúp máy, thở một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng đã làm được. Dù gì cũng phải đối mặt một lần, anh không thể cứ mãi trốn tránh mà xóa đi quá khứ của nó.

Anh đứng dậy thay đồ. Trước khi đi anh còn nhìn nó thật lâu, đặt trên trán nó một nụ hôn rồi đứng dậy lên sân thượng khách sạn chờ hắn.

Không lâu sau hắn đã xuất hiện ngoài cửa. Nhìn quanh quất, hắn nhận ra ngay người con trai đó. Người đó đang ngồi lặng lẽ, ánh mắt mông lung nhìn sang thành phố lấp lánh đủ màu bên cạnh. Hắn tiến lại gần ngồi xuống.

- Anh đến lâu chưa?

- Cũng mới thôi._Chanyeol thôi không nhìn bên kia quay qua nhìn hắn.

Ánh đèn vàng vàng được giăng thành hình lưới ở quán Cafe ngoài trời soi rõ khuôn mặt hai người con trai đang ngồi đối diện nhau trầm mặc. Hai người cứ im lặng, không ai nói với ai câu nào. Mãi cho đến khi Chanyeol định mở lời trước thì hắn lại cất giọng trầm trầm, ánh mắt nhìn xa xăm:

- Cô ấy tên là Huyền Thy, tên rất đẹp phải không? Tôi và cô ấy quen nhau khi chúng tôi học lớp 11. Mới đầu chúng tôi không ưa nhau, suốt ngày tìm cách chơi xỏ nhau, tôi không biết bao lần bị cô ấy làm tức chết. Rồi chúng tôi cá cược, ai thua sẽ thành osin riêng của người kia. Cô ấy cũng nhận lời, về sau cô ấy thua phải dọn đến nhà tôi. Chúng tôi đều thích nhau nhưng lại nghĩ người kia không có tình cảm với mình. Lúc chúng tôi tới Nha Trang này để tập kịch thì tôi bị bắt cóc. Vết sẹo trên vai cô ấy là do cô ấy lao ra đỡ viên đạn mà tên bắt cóc bắn tôi. Rồi tôi tỏ tình, cô ấy nhận lời, chúng tôi đã có một khoảng thời gian thật hạnh phúc. Chúng tôi thậm chí đã đính hôn, chỉ chờ tôi đủ tuổi là chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới._hắn nở một nụ cười hạnh phúc. – Đang lúc chúng tôi trên đỉnh cao hạnh phúc thì cũng là lúc số mệnh nghiệt ngã chia cách chúng tôi. Anh có hiểu cảm giác mất đi người mình yêu thương hơn cả sinh mạng đau đến như thế nào không? Năm năm qua, mỗi đêm ngủ tôi đều mơ thấy cô ấy, từng hình ảnh của cô ấy cứ hiện lên làm tôi đau đớn. Tôi tưởng cô ấy đã mãi ra đi sau tai nạn máy bay tàn khốc đó nhưng ngày hôm nay nhìn thấy cô ấy tôi tin rằng ông trời đã ban cho tôi một ân huệ thật lớn. Nhưng ngay sau đó ông ta cũng đã giáng cho tôi một đòn trí mạng. Cô ấy không hề nhớ tôi, không nhớ bất kì điều gì liên quan đến tôi cả. Cô ấy thậm chí còn sợ hãi tôi._giọng hắn nghẹn lại, một giọt nước long lanh rơi xuống bàn kính nhưng hắn rất nhanh lấy tay lau đi. – Anh có thể cho tôi biết năm năm qua cô ấy sống ra sao không?

Chanyeol nhìn hắn, chậm rãi mở miệng:

- Tôi vốn là bác sĩ bênh viện Seoul. Năm năm trước trong khi đi nghỉ trên đảo cùng bạn tôi có đi dạo trên bờ biển thì phát hiện ra cô ấy đang nằm hôn mê bất tỉnh. Sau khi đưa cô ấy về trạm xá trên đảo sơ cứu thì tình trạng cô ấy bị xấu đi do bị thương nặng. Tôi đã cùng bạn đưa cô ấy quay lại Seoul ngay để cấp cứu. Cô ấy hôn mê mấy ngày trời, khi tỉnh thì cô ấy không còn nhớ gì cả. Tôi dẫn cô ấy đi kiểm tra thì họ nói cô ấy có một cục máu tụ chèn ép dây thần kinh do va đập mạnh và mất trí nhớ không biết bao giờ có thể nhớ lại. Tôi đã đưa cô ấy về nhà, tìm việc cho cô ấy rồi cùng nhau làm việc, cùng về ăn cơm. Tôi đã yêu cô ấy và tình yêu của tôi chắc chắn không ít hơn anh.

Hắn bàng hoàng. Nó đã phải chịu thật nhiều đau khổ trong khi hắn thì cứ nghĩ nó đã chết. Hắn thật ngu ngốc. Tại sao ngày đó hắn lại tin cái nhẫn mà không đi xét nghiệm ADN cái xác đó chứ? Nếu lúc đó mà cái xác không phải hắn sẽ đi tìm và sẽ thấy nó đúng không? Hắn thật đáng chết. Ngàn vạn lần đáng chết.

Cuộc nói chuyện của hai người bị gián đoạn bởi một tiếng gọi thất thanh:

- Phong!!!
Bình Luận (0)
Comment