Đúng lúc đó, như sực nhớ ra chuyện gì, anh vội vàng lôi từ túi ra một chiếc nhẫn kim cương, tay run rẩy đến mức không cầm nổi.
Khóc đến không thở nổi.
Mấy phóng viên quay sang tôi, sốt ruột giục:
“Cô mau đồng ý đi, không là anh ấy gục tại chỗ bây giờ đấy!”
Tôi nhìn người đàn ông vụng về này, vừa buồn cười vừa thương, bước lên ôm anh, tự tay đeo nhẫn vào ngón áp út:
“Thôi được rồi, em đồng ý.”
Một lúc lâu sau, anh đỏ mặt ngập ngừng hỏi:
“Vợ ơi… vừa nãy anh có mất mặt lắm không?”
Tôi thở dài:
“Cũng… tạm được thôi.”
Anh giơ hai tay lên thề:
“Lần sau anh nhất định không khóc nữa!”
Tôi liếc anh đầy khinh bỉ — lần nào cũng nói vậy, lần nào cũng khóc như mưa.
Nửa cái hồ bơi chắc toàn nước mắt của anh rồi.
23
Vài năm sau đó, Kỳ Trầm đại diện quốc gia liên tục giành về hàng loạt vinh quang.
Còn tôi, nhờ nỗ lực không ngừng, cũng bước lên những sân khấu lớn hơn.
Năm hai mươi tám tuổi, Kỳ Trầm tuyên bố giải nghệ sau khi đã đạt mọi vinh quang.
Anh bắt đầu huấn luyện các vận động viên trẻ, giúp họ phá kỷ lục của chính anh.
Tôi cũng lui khỏi sân khấu, nhường lại ánh đèn cho lớp vũ công trẻ, chuyển sang công việc giảng dạy.
Năm đó, chúng tôi bắt đầu kế hoạch sinh con.
Tôi lo lắng hỏi anh:
“Anh nói xem, con mình có khi nào… ngốc lắm không?”
Anh dịu dàng đáp:
“Nếu nó giỏi thì cống hiến cho đất nước, còn nếu bình thường thì ở nhà làm con cưng của bố mẹ.”
Chúng tôi chưa từng có một mái ấm trọn vẹn, cũng chẳng được bao bọc bởi tình yêu thương đủ đầy.
Vậy nên, chúng tôi quyết định — sẽ tự mình nuôi dưỡng lại đứa trẻ năm xưa trong chính mình.
Năm thứ mười sau khi tốt nghiệp, chúng tôi được mời về trường tham dự lễ kỷ niệm với tư cách cựu sinh viên xuất sắc.
Đi cùng còn có một số bạn học cũ năm xưa.
Bỗng có người lên tiếng:
“Ê, mấy người còn nhớ Thẩm Dực không? Nghe nói nhà cậu ta phá sản rồi đấy.”
“Hồi mới ra trường cậu ta đầu tư bất động sản kiếm được bộn tiền, nhưng sau đó thị trường tụt dốc, đứt dòng vốn, nghe đâu thua lỗ nặng lắm, giờ công ty phá sản, còn bị cưỡng chế thi hành án nữa cơ.”
Tôi ngẩn người một lúc, chỉ thấy cái tên ấy xa lạ đến lạ thường.
Có người quay sang tôi hỏi:
“Ơ, Nguyệt Dã, hồi đó cậu thích cậu ta lắm mà phải không?”
Tôi lập tức lắc đầu nguầy nguậy:
“Không hề! Chuyện đó chưa từng xảy ra.”
( Hết )