Nếu Còn Có Ngày Mai - Khoa Tâm Nhi

Chương 22

Mấy năm nay theo như hắn biết cô vốn dĩ có rất nhiều bạn trai rất có thể cô cùng với người kia đã vượt quá giới hạn rồi.

" 6 năm qua em có từng làm chuyện này với người đàn ông nào khác không?" hắn cũng không muốn để tâm tới nữa dù sao hiện tại cô cũng sẽ là của hắn.

"Tôi làm với ai liên quan gì...tới anh. Buông, buông tôi ra tôi sẽ kiện anh tội cưỡng bức " cô hận hắn tới chết. Vì sao lại dồn ép cô chứ hắn hại con cô hiện tại muốn hại cả cô sao?

"Công Anh, anh xin.."

"Câm mồm " bất kỳ ai cũng có thể trừ hắn.

"Tôi hiện tại là Vũ Tâm anh hiểu không? Hừ kiếp trước hay kiếp này tôi đều hận anh 12 năm tôi quen biết anh là 12 năm tôi sống trong đau khổ anh có thể vì Công Anh là con gái của kẻ đã giết người anh yêu nên tùy ý chà đạp nhưng hiện tại tôi là Vũ Tâm anh hiểu không? Kết thúc rồi một lần chết đi tôi liền hiểu trên đời vốn dĩ không có cái gì được gọi là tình ái!" cô đá vào mặt hắn lui vào góc giường vốn dĩ là muốn chạy ra ngoài nhưng bị hắn ngăn cản.

Mạnh Vũ xoa xoa cái mũi đau đớn thầm chửi rủa nhưng sau khi nhìn cô gái yếu ớt run rẩy chui vào góc liền mặt trở lên ôn nhu.

"Tiểu Anh, anh không để ý em là ai khác chỉ cần là người anh yêu là đủ. Anh biết mình có lỗi nên nếu hận anh thì cứ đánh cứ mắng anh sẽ không giận" hắn kéo chân cô tới từ từ hôn liếm từ đùi lên phía trên.

"Aaa không cần" chân còn lại của cô theo phải ứng không ngừng đá mạnh vào lưng hắn. Nhưng hắn trước sau như một không một cái nhíu mày liền tập chung màn dạo đầu hôn tới hoa huy*t của cô.

"Ưm...bỏ ra ghê tởm anh!" chiếc lưỡi của hắn như con rắn ngọ nguậy trong hoa huy*t của cô. Lúc tiến vào có chút đau nhưng sau đó liền có một trận khoái cảm ập tới mát lạnh nhớt nhát khiến lí trí cô lu mờ.

Không được cô không thể dễ dàng bị hắn khống chế. Cô cào mạnh vào mặt hắn một đường dài trên má. Mạnh Vũ cô biết rất trọng sắc đẹp của mình hắn sẽ tức giận đánh cô một trận cho xem. Kiếp trước vì cô lỡ tay khiến mặt hắn bị thương hắn liền trói cô lại không ngại đánh cô một trận.

Nhưng thực tế hắn vẫn trung thành liếm láp rồi cắn nhẹ nơi kia của cô thành mu Vũ Tâm liền hiện lên dấu tím hồng mê người. Hắn thoả mãn nhưng vẫn không ngừng lại vạch hoa huy*t của cô ra rồi đút ngón tay thon dài của mình cắm vào rút ra. Bàn tay lưu loát không ngừng láo loạn cọ sát hai bên vách tường của cô.

"Đau đau tôi...đau chết mất! Ư" cô tát mạnh vào mặt hắn đồng thời đẩy ngón tay khỏi hoa huy*t của mình cùng lúc khoái cảm mất đi khiến cô nhăn mày rên rỉ.

"Em thật quậy phá! " hắn rút thắt lưng ra rồi bạo lực chói tay cô lại. Miệng cô bị hắn nhét lại bằng chiếc quần lót ẩm ướt dịch mất khiến cô muốn nôn.

"Hừ xem em nháo thế nào" Mạnh Vũ kéo áo lót của cô rồi liền dùng tay xoa bóp hai khoảng no đủ kia.

"Ưm ưm...ư ư....ư ư" miệng cô không biết là đang rên rỉ hay chửi bới mà phát ra âm thanh vui tai kích thích hắn.

"Rột! Roạt!" hắn vứt bỏ quần áo rồi lao vào cô như con thú dữ.

"Mở mắt ra xem anh thu phục em thế nào? Tiểu nô lệ của anh" hắn cười lớn cười điên cuồng đâm thẳng phân thân vào nơi nữ tính của cô. Tuy hơi chật nhưng vẫn chen vô được.

Khuôn mặt cô trắng bốc đôi mắt mở to đau đớn hét lên rồi nằm bất động.

Không kịp nữa rồi cô lại cùng hắn dây dưa lần nữa!

Mạnh Vũ liên tục đẩy hông của mình lúc nhanh lúc chậm nông sâu hoàn toàn mất ý chí hơi thở nhiễm mùi tình dục không ngừng tra tấn cô.

"Phốc phốc phốc!" tiếng va chạm dâm mĩ vang lên.

"Con mẹ nó! Tưởng mình nằm yên như xác chết anh sẽ tha em sao? Đừng mơ" hắn nhấc cô dậy tới bàn trang điểm mỗi bước đi lại ra sức ra vào như trâu húc khiến cô sợ hãi cùng đau đớn rên rỉ.

"Ư ư aaaaaa ưm ư" hắn để thân thể của cô dính sát vào mặt gương lạnh lẽo rồi lấy xuống quần lót trên miệng cô.

"Đừng...ngừng lại....ưm thở không nổi... Chết!" cô cấu mạnh vào da thịt trơn láng của hắn kháng nghị.

"Hừ tốt nhất nghe lời nếu không anh liền gọi hai người kia vô xem chúng ta làm tình!" hắn đe dọa cắn lên cổ cô vài cái mút mạnh như đứa bé ăn kẹo.

"Đừng! Xin anh đừng để Ngôn Hi thấy!..." cảnh tượng dơ bẩn này.

"Vậy liền cùng anh phối hợp trước hết lấy chân quàng lên eo anh" hắn ra lệnh.
Bình Luận (0)
Comment