Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 28


28
Ngày hôm sau tỉnh lại, tuy là như thế nhưng Thu Diệc Diệu lại cảm thấy tinh thần của mình tràn đầy.
Hôm qua xảy ra nhiều chuyện nhưng hôm sau vẫn sung sức được như cũ, đàn ông như thế này mà còn không được thì ai được?
Thu Diệc Diệu lấy một bộ đồng phục mặc lên người rồi kéo Trần Gia Huy còn đang ngủ gật đi đến nhà ăn.
Cuộc thi 5000m của cậu được sắp xếp vào buổi sáng, cậu phải làm nóng người trước đã.
Sau khi ăn xong điểm tâm, Thu Diệc Diệu suy nghĩ, cuối cùng vẫn gói theo chút thức ăn cho Khương Nặc.

Lúc đi ngang qua dưới chân ký túc xá thì nhờ một người bạn học đang chuẩn bị về để đưa cho hắn.
Khi cậu đi ra sân thể dục thì phát hiện đã có rất nhiều người ở đây, không ngờ mọi người đều tích cực với đại hội thể thao như vậy, cũng chẳng cần có thầy cô gọi tới.

Đổi lại là cậu, không được ngủ ở ký túc cho tới khi mặt trời lên cao là sẽ mệt mỏi.
Khi đi ngang qua khu nghỉ ngơi của lớp 8, Vương Trị đang kéo phần áo phía sau lưng mình để nhìn mã số, thấy Thu Diệc Diệu đi ngang qua, Vương Trị gọi lớn tên của cậu, nhìn cái tư thế kia, không biết thì còn nghĩ rằng đang muốn tìm cậu để đánh nhau.
"Con trai, làm gì đấy?" Thu Diệc Diệu dừng chân lại.
Vương Trị nhảy hai ba bước xuống khán đài, nhào tới chỗ Thu Diệc Diệu, "Nghe nói cậu muốn chạy 5000m hả?"
"Biết tin nhanh quá nhỉ?"
"Không hổ danh là fan." Trần Gia Huy nói.
"Đương nhiên." Vương Trị kiêu ngạo vỗ ngực, "Tôi là thiết phấn* mà! Cả ngày chỉ vào diễn đàn ngồi xổm để đọc tin tức của cậu thôi đó."
*Nghĩa đen là bột sắt, nghĩa bóng theo ngôn ngữ mạng thì là một fan cuồng nhiệt, dù có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ hết lòng ủng hộ người đó và cống hiến năng lực của mình.
"Hả?"
"Đại ca của cậu không xem diễn đàn đâu." Trần Gia Huy giải thích.
"Trên diễn đàn có tôi hả?" Thu Diệc Diệu hỏi.

Cậu cũng sắp quên mất là trường học còn có cái vụ diễn đàn này, nếu không phải trước đây lên diễn đàn để điều tra Khương Nặc thì cậu cũng chẳng có khái niệm gì đối với nó.
"Chắc chắn có cậu chứ, đại ca à, mỗi ngày cậu đều chiếm trước mấy bài hot ở trên diễn đàn đấy!"
Thu Diệc Diệu nhướng mày, có hơi không ngờ được.
"Chiếm cái gì? Cậu nói rõ một chút đi, tôi khỏi phải đi xem."
"Chủ yếu là mọi người theo dõi chuyện của cậu và Khương ca thôi." Trần Gia Huy phất tay.
"Đúng rồi, hôm qua có một bài viết bảo cậu muốn thay Khương Nặc chạy 5000m đấy." Vương Trị nói.
"? Cậu cũng xem diễn đàn hả?" Thu Diệc Diệu hỏi Trần Gia Huy.

"..."
Trần Gia Huy vẫn luôn cảm thấy mạch não chú ý của Thu Diệc Diệu vô cùng kỳ hoặc, cậu ấy không hỏi là mọi người theo dõi chuyện gì của mình và Khương Nặc, mà lại hỏi cậu cũng xem diễn đàn hả, đúng là phục thật sự.
"Xem chứ, sao lại không xem?"
"À." Thu Diệc Diệu gật đầu, không nói thêm gì nữa, dường như đối với chuyện mình là một trong hai nhân vật chính của couple mọi người đang theo dõi không có ý kiến gì, nhấc chân đi về khu vực của lớp mình.
"Gặp nhau trong trận nhé đại ca!" Vương Trị hô lên.
Hôm nay Vương Trị cũng phải chạy 5000m, trước đây Thu Diệc Diệu còn cười nhạo rằng cậu ấy chạy lòng vòng để tự tra tấn mình, đây không phải là hành động ngu ngốc hay sao? Không ngờ bản thân mình hôm nay cũng trở thành cái tên ngu ngốc như thế.
Đã có rất nhiều bạn học trong lớp đến rồi nhưng Khương Nặc không tới, xem ra cậu nhờ người mang thức ăn sáng sang thì vẫn có thể đưa được tận tay của cậu ta.
Thu Diệc Diệu vừa định lên khán đài để ngồi một lát, kết quả một đám người lại ào ào vây quanh đến đây.
"Diệu ca, mệt không, nếu không thì để tôi xoa bóp chân cho cậu nhé?"
"Diệu ca, khát không, muốn uống nước gì?"
"Ngu xuẩn! Trước thi đấu không nên uống nước, uống vào đến lúc đó bụng ùng ục lắc lư thì còn chạy như thế nào!"
"Diệu ca ăn sáng chưa?"
"Diệu ca, có gì cần thì ngài cứ việc sai bảo tiểu nhân nhé!"
Thu Diệc Diệu dở khóc dở cười, không phải chỉ là chạy 5000m thôi sao, làm sao mà cậu cảm giác như là mình đã trở thành một đại anh hùng trong lớp rồi vậy? Vì thế cậu lấy cớ sắp bắt đầu thi đấu nên phải đi kiểm tra rồi kéo Trần Gia Huy chuồn đi trước.
Lúc tới chỗ kiểm tra thì vừa lúc bắt gặp Khương Nặc đang đi đến.
Khương Nặc cơ bản là tự mình đi, ở bên có La Thiên Địch đi cạnh.
Quả thật là người ta không giống như vậy, phải vừa ôm vừa lôi để khiêng Khương Nặc đi.
"Hi! Bé Diệu Diệu! Hi! Nhóc Gia Huy!" La Thiên Địch lại với sự chào hỏi theo khuôn mẫu cố định ấy.
"Hi!" Trần Gia Huy lên tiếng.
"Đi kiểm tra hả?" Khương Nặc hỏi.
"Ừ."
"Tôi sẽ cổ vũ cho cậu." Khương Nặc nói.
"Thôi đi, cậu cứ dưỡng thương cho tốt, sau này cơ hội quỳ cảm ơn ba đây có nhiều lắm."
"Ừ." Khương Nặc gật đầu, vừa định nói cảm ơn điểm tâm của cậu nhưng lại nhớ tới Thu Diệc Diệu không thích ai nói cảm ơn với mình, vì thế chỉ lắc lắc sữa đậu nành mà Thu Diệc Diệu mua cho hắn, ý bảo là hắn đã ăn rồi.
Bọn họ chỉ nói vài câu đơn giản rồi đi qua nhau, cũng không nhắc tới chuyện cổ vũ nữa giống như nó chỉ là một câu khách sáo.
Bảo cậu không cần cổ vũ thì cậu thật sự không cổ vũ hả? Đúng là không có lương tâm, phí công nuôi dưỡng, Thu Diệc Diệu nghĩ.
Nhưng cậu nói như thế là muốn để cho người ta cổ vũ thế nào đây?
Đến nơi kiểm tra, bọn họ thấy Lưu Dũng đã ở đấy.


Trần Gia Huy như gặp phải kẻ thù lớn, cả người đều căng thẳng.
Thu Diệc Diệu tỏ ra như không nhìn thấy, dù sao thành tích thi đấu của lớp bọn họ ngày hôm qua đã bị huỷ bỏ rồi, nhận được hình phạt thích đáng.

Ngược lại là Lưu Dũng nhìn thấy bọn họ, dáng vẻ lưu manh tiến lại đây, "Ây, thay đổi người à?"
Thu Diệc Diệu vốn đang đưa lưng về phía cậu ta, đột nhiên xoay người vung một cú đấm vào gương mặt của Lưu Dũng.
Muốn nói, đây xem như là thói quen của Thu Diệc Diệu, trước khi đánh người cũng sẽ không nhiều lời dù chỉ một câu, lúc trước ra tay với Khương Nặc cũng như thế.
Mà Khương Nặc hôm nay không thể tham gia thi đấu chính là vì hành động xấu xa của Lưu Dũng.
Cơn giận này đã nghẹn ở trong lòng cậu rất lâu, tự thân Lưu Dũng còn một hai phải đắc ý tiến tới, không phải đơn thuần muốn bị đánh thì là cái gì?
Lưu Dũng không đề phòng nên hoảng sợ, mạnh mẽ lui ra phía sau, vì thế nên lui rất nhanh còn va phải nam sinh ở sau lưng mình làm hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Thật ra Thu Diệc Diệu cũng không có ý muốn đánh cho cậu ta ngã xuống đất chẳng bò dậy nổi, đến lúc đó nếu như mà bị huỷ bỏ tư cách thi đấu thì cậu không biết phải nói thế nào với ông Lý.

Không ngờ Lưu Dũng lại dùng sức như thế, tự sợ tới nỗi làm người ở phía sau cũng phải ngã chồng chéo với cậu ta.
Sợ cũng có lý thôi, dù sao Diệu ca đánh nhau chưa từng thua ai, cái danh đại ca trường học đã làm cho người ta nghe thôi đã sợ muốn vỡ mật.
Vẻ mặt của Lưu Dũng lúc này đã hoàn toàn không nhịn được, lập tức rống to lên, cố ý để cho giáo viên chú ý đến, ý đồ muốn đổ oan cho Thu Diệc Diệu để huỷ bỏ tư cách thi đấu của cậu.
"Sao lại thế này?" Một giáo viên thể dục đầu tròn đi tới, là thầy giáo dạy lớp bên cạnh, Thu Diệc Diệu đã gặp vài lần khi học thể dục.
"Nó đánh em!" Lưu Dũng chỉ vào Thu Diệc Diệu, đầy phẫn hận rống lên.
"Phải không, đánh ở đâu?" Thu Diệc Diệu khoanh tay, xem thường cực kỳ.
"Chính nó đánh em, thầy ơi, em yêu cầu thầy huỷ bỏ tư cách thi đấu của nó!" Lưu Dũng lặp lại những lời này tận mấy lần.
Thu Diệc Diệu mở hai tay ra, ý bảo với thầy là mình chẳng làm chuyện gì cả.
"Lưu Dũng, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, Thu Thu của bọn tôi một cọng lông thôi cũng chưa động tới cậu!" Trần Gia Huy ở bên cạnh làm chứng.
"Ai nhìn thấy tình hình vừa rồi? Nói cho thầy nghe." Thầy giáo đầu tròn tự động quy Trần Gia Huy về phe của Thu Diệc Diệu nên không tin lời cậu nói.
Các bạn học xung quanh cũng lắc đầu tỏ vẻ không nhìn thấy.

Cho dù có người nhìn thấy thì bọn họ cũng không dám nói, chỉ sợ sau này sẽ bị Lưu Dũng trả thù.
Yên lặng một hồi, đột nhiên có người xen giữa đám đông đi ra.
"Thầy ơi, em thấy bạn Thu Diệc Diệu không đánh bạn Lưu Dũng, là cậu ấy tự lui về phía sau va phải bạn học nên mới vấp ngã."
Thấy Từ Thành tới còn làm chứng cho Thu Diệc Diệu, hai mắt của Trần Gia Huy sáng lên nhưng không dám làm gì, sợ thầy sẽ cho rằng Từ Thành cùng phe với bọn họ.
Từ Thành đeo một gọng kính vàng, trông rất hào hoa phong nhã, mở miệng cũng nghe ra là mùi của học sinh giỏi, nháy mắt đã chiếm được sự tin tưởng của thầy giáo đầu tròn.

Thầy giáo đầu tròn gõ đầu, lắng nghe lời của cậu nói, "Bạn học này, thời gian trước khi thi đấu căng thẳng, mọi người không nên lãng phí vào các cuộc cãi vã.

Tất cả khởi động làm nóng người đi, 5000m không phải là chuyện để đùa đâu."
Nói xong thì vội cầm lấy con dấu đi làm việc.
Thấy có sự uy hiếp của thầy ở đây nên Lưu Dũng không tìm Thu Diệc Diệu để gây chuyện nữa, ngồi ở đầu bên kia của phòng kiểm tra nhưng Thu Diệc Diệu vẫn luôn cảm giác được ánh mắt oán hận của cậu ta.
Từ Thành diễn kịch đến cùng, làm bộ như không quen bọn họ nên cũng ngồi cách vị trí của cả hai, không cùng một chỗ.

Thu Diệc Diệu cảm thấy Trần Gia Huy ở bên cạnh đang nóng lòng tới mức đứng ngồi không yên rồi.
Muốn một kẻ lười biếng như Trần Gia Huy dậy sớm cùng đi kiểm tra với cậu là chuyện không có khả năng, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là cậu ta muốn tới cổ vũ cho Từ Thành.
"Cậu có tiền đồ một chút được không?" Thu Diệc Diệu đánh lên đùi của Trần Gia Huy một cái, "Đừng có lắc nữa."
"Âyyy" Trần Gia Huy ủ rũ, người mình thích đang ngồi ở bên cạnh vậy mà cậu lại không thể đi sang để cổ vũ.
"Đại ca! Vương Trị cũng đến phòng kiểm tra, trông thấy đám người Thu Diệc Diệu nên ngồi bừa xuống ở bên cạnh bọn họ.
"Cậu còn cố ý tới giúp đại ca hả, tình cảm của hai cậu tốt thật đấy, hâm mộ quá." Vương Trị hoàn toàn không chú ý tới tinh thần sa sút của Trần Gia Huy.
"Cậu đừng nói nữa, không thấy trên mặt của cậu ta viết to hai chữ buồn bực hay sao?"
Vương Trị nghiêm túc đánh giá Trần Gia Huy một phen, cảm thán, "Đúng là vậy nhỉ, cậu làm sao vậy?"
Trần Gia Huy lại thở dài.
Thu Diệc Diệu cười bảo, "Thân ở trại Tào lòng ở đất Thục thôi*."
*Là một thành ngữ trong tiếng Trung Quốc.

Những từ này xuất phát từ "Tam quốc diễn nghĩa " vào cuối nhà Nguyên và đầu nhà Minh.

Thành ngữ này nói Quan Vũ ở đại bản doanh của Tào Tháo mà nghĩ đến Lưu Bị, ẩn dụ cho việc ở phía đối lập nhưng lại nghĩ về phía mình vốn ở.

Tương đương nét nghĩa với câu "Thân ở một đằng mà lòng dạ một nẻo" của nước mình.
"Hả..." Vương Trị ngẩn người, nghe cũng không hiểu.
Những người kiểm tra đều đã đến đủ, thầy giáo đầu tròn mới dắt đám người lần lượt đi ra sân thể dục.
Môn thi đấu 5000m này không phân ra đấu loại hay chung kết, cũng chỉ thi đấu một hồi.
Thế nên khi bọn họ đi tới vạch xuất phát nghiêng nghiêng kia, Thu Diệc Diệu không thích chen chúc nên mới bị đẩy ra tận ngoài cùng.
Bên phía bên trong chật chội một đám người, bọn họ kịch liệt muốn chiếm vị trí có lợi nhất cho mình, có thể chạy ít hơn 1m thì vẫn là 1m.
Thu Diệc Diệu cảm thấy chuyện này không thành vấn đề, cái môn thi đấu 5000m này cuối cùng chẳng phải chênh lệch cũng rất lớn hay sao, quan tâm cái gì mà 1m hay 2m lúc đầu.
Cuộc đua 5000m, sân thể dục đang lúc náo nhiệt nhất, rất nhiều người đều từ khán đài đổ xuống để vây quanh bãi cỏ bên trong vòng tròn, hò hét cổ vũ với cự ly rất gần.
Trong tiếng cổ vũ ồn ào, Thu Diệc Diệu nghe thấy được tên của mình.
"Thu Diệc Diệu, cố lên! lớp 3 cố lên!"
Thu Diệc Diệu nhìn sang hướng bên kia, từng gương mặt quen thuộc của các bạn học, nói chuyện qua hay chưa từng nói chuyện, tất cả đều đang ở đây.

Nhưng lại không thấy Khương Nặc.
Cũng đúng, người đang bị thương này chắc hẳn là đang ngồi ở trên khán đài xem rồi.
"Chuẩn bị —— chạy!" Trong tài dùng sức phất cờ đỏ xuống, trận đấu bắt đầu.
Thu Diệc Diệu từ bên ngoài chạy vào hướng bên trong để cố gắng chiếm lấy vị trí phía trước.
Vừa mới bắt đầu chạy nên có nhiều người xông lên rất nhanh, tạo cho những người ở sau có áp lực tâm lý rất lớn, khiến cho người ta có cảm giác rằng những người này thật sự quá mạnh.
Thu Diệc Diệu không quan tâm những người khác đang chạy như thế nào, cậu vẫn duy trì tốc độ quen thuộc của mình, không nhanh cũng không chậm, bảo tồn thể lực.
Những tên xông xáo ở phía trước kia quả nhiên chưa mất bao lâu đã không được nữa, lúc này chỉ mới qua 200m, tốc độ chậm lại rõ ràng nên bị Thu Diệc Diệu vượt qua.
Lưu Dũng chạy ở phía trước Thu Diệc Diệu, không xa, Thu Diệc Diệu tin tưởng bản thân mình có thể vượt qua cậu ta ở đoạn sau, chỉ cần bảo toàn thể lực được là tốt rồi.
Hô hấp của Thu Diệc Diệu đều đều, vẫn duy trì hai bước thở ra, hai bước hít vào, trạng thái cũng không tệ lắm.
Cậu không ngờ mình lại có một ngày sẽ tham gia đại hội thể thao, hơn nữa còn vì vinh dự của lớp mà liều mạng, tham gia cái gì mà 5000m.
Trần Gia Huy chạy theo ở bên cạnh một đoạn, Thu Diệc Diệu có hơi cảm động, vừa định nói với cậu ấy là không cần phải cùng chạy như thế đâu thì nghe thấy Trần Gia Huy vừa chạy vừa gào lên một câu "Thành ca cố lên", lúc này cậu mới phát hiện là Từ Thành đang chạy ở phía sau cậu.
"..."
Được rồi, là cậu tự mình đa tình thôi.
Ánh mặt trời lúc 9 giờ sáng toả lên gương mặt, phía sau lưng của cậu đã hơi đổ ra mồ hôi.
Ngược với ánh mặt trời, cậu trông thấy ở sân cỏ phía trước sân thể dục có một chàng trai đang đứng.
Dáng người của hắn cao gầy đ ĩnh bạt, khuôn mặt tuấn lãng, những sợi tóc phản quang lóe lên thứ ánh sáng màu vàng kim.
Khương Nặc không đứng ở vạch xuất phát mà là chọn đứng ở một sân thể dục khác không có nhiều người.
Thu Diệc Diệu bất giác cong lên khoé môi, cậu ấy tới rồi.
Lúc chạy qua bên cạnh, Khương Nặc đứng ở tại chỗ hô to một câu, "Diệu ca cố lên!"
Thanh âm của thiếu niên trong sáng, dư âm vang vọng đến lay động lòng người.

Bước chân của Thu Diệc Diệu nhanh hơn một chút.
Mỗi một vòng đều như thế.
Đón gió, Thu Diệc Diệu đột nhiên cảm thấy rằng chạy bộ làm cho con người ta cảm thấy vui sướng, thật giống như là theo mồ hôi bốc hơi đi, quá khứ không vui của cậu và Khương Nặc toàn bộ đều đã tiêu tán.

Ở trước mặt cậu chỉ còn là một Khương Nặc dù bị thương vẫn còn kiên trì cổ vũ cho cậu.
Trước kia bọn họ là hai người đối chọi gay gắt, nhưng mà hiện tại thì những cây kim nhọn kia đều đã biến thành những sợi lông mềm mại, tuỳ ý lướt qua một cái cũng khiến cho tâm tình của người ta rất tốt.
Bước chân của cậu nhẹ nhàng, bất tri bất giác chạy rất lâu rồi nhưng không thấy mệt.

Có lẽ bởi vì cậu biết ở một địa điểm nào đó trong mỗi vòng, sẽ có người nơi đấy chờ đợi cậu, vì cậu mà cổ vũ.
"Còn hai vòng thôi." Lại một lần nữa chạy qua Khương Nặc, hắn bảo.
Thu Diệc Diệu gật đầu, bắt đầu tăng tốc..

Bình Luận (0)
Comment