Nếu Đời Anh Vắng Em

Chương 6

Tháp Eiffel chân lạnh

Khải Hoàn Môn cựa mình [... ]

Mọi người tỉnh dậy, rối bù

Giờ tôi mới ngủ

Năm giờ sáng

Paristhức giấc

Năm giờ sáng

Tôi chưa buồn ngủ.

Nhạc của Jacques DUTRONC

Lời của Jacques LANZMANN và Anne SÉGALEN

Kè Anatole-France, 5h02

- Ê! Xe của tôi đấy!

Vừa bước chân ra khỏi bảo tàng, Martin đã sửng sốt khi thấy chiếc Audi cũ kỹ của mình đang bị xe thu gom kéo đi.

- Anh làm cái trò gì thế hả! anh gào lên với viên cảnh sát ghi giấy phạt.

- Xin lỗi anh, nhưng anh đã đậu xe vào đường dành cho xe buýt và xe thu gom đã bắt đầu kéo xe của anh đi.

- Tôi là cảnh sát! Tôi đang dùng xe để theo dõi tội phạm!

- Chiếc xe này không thuộc đội xe của cảnh sát quốc gia, viên cảnh sát phản đối. Có thể chúng tôi sẽ thấy khi trở về để nhập biển số xe kiểm tra việc đăng ký sử dụng.

- Nhưng giờ tôi ra đây rồi. Vậy hãy trả lại xe cho tôi, OK?

- Nếu anh là cảnh sát, chắc anh biết quy trình rồi: để dừng chiếc xe kéo, cần trả tiền phạt cũng như mọi chi phí liên quan tới việc kéo xe.

Martin nhìn chiếc TT đời 98 cũ kỹ. Bị móc vào các móng sắt của xe kéo, nó trông thật già nua và thậm chí còn hơn cả thế: cửa xe móp, mui xe đầy những vết xước... Toàn là dấu tích để lại từ thời anh còn công tác tại Stups. Bất chấp quy định của luật pháp, anh vẫn thường xuyên dùng xe riêng để làm việc chứ không dùng những chiếc Citroen tồi tàn của ngành cảnh sát. Phần đuôi của chiếc Audi vẫn còn nguyên vết lõm của một viên đạn lạc, kỷ niệm từ cuộc vây bắt gian nan một tên trùm buôn lậu ma túy. Có lẽ đã đến lúc phải đổi xe. Chẳng phải anh không muốn, nhưng tài khoản của anh chẳng còn một đồng nào.

- Được rồi, tôi sẽ trả tiền phạt, Martin thở dài.

Anh lục tìm trong túi áo gió nhưng chẳng thấy ví đâu, anh đã để nó cùng với áo khoác của mình lại trong phòng trực của đội Đường sông.

Miễn cưỡng, anh điền vào tờ phiếu mô tả tình trạng xe mà viên cảnh sát chìa ra cho anh và nhìn chiếc xe kéo đi xa dần.

Anh lộn ngược túi áo ra: chẳng có lấy một euro nào để đi taxi hay mua tàu điện ngầm. Kệ xác, một chuyến đi bộ buổi sáng xuyên Paris cũng chẳng đến nỗi nào.

Có những ngày như thế đấy...

Chiếc Colibri bay ngang qua vùng đồng quê Normandie.

Chiếc trực thăng có một khoang lái rất rộng khiến cho chuyến bay vô cùng thoải mái, tiện nghi và có một tầm nhìn ngoạn mục. Hơn nữa, thiết bị giảm thanh giúp cho nó bay khá êm.

Archibald bật chế độ lái tự động và nhấp thêm một ngụm whisky nữa. Hắn nhắm mắt lại để đắm mình trong hương vị rượu. Như thế không được tỉnh táo cho lắm, song đằng nào cuộc sống của hắn cũng chẳng có được mấy khi tỉnh táo, thế nên...

Sau một giờ bay, hắn đã bay dọc theo dãy Saint-Michel rồi tới Saint-Malo. Bay qua vịnh Saint-Brieuc, hắn thả mình trong khung cảnh tuyệt đẹp của vùng miền bắc Finistère với những bãi biển, những triền đá và cảng cá nằm nối tiếp nhau, rồi hắn nhìn thấy đảo Batz hiện ra ngoài khơi Roscoff. Thiết bị định vị GPS phát ra tín hiệu báo cho hắn biết chỉ còn cách điểm hạ cánh chưa đầy ba phút. Hắn ngắt chế độ lái tự động, lái máy bay xuống thấp, ngược với làn gió Tây và hạ cánh xuống một khu vườn um tùm bao quanh một trong những ngôi nhà tuyệt đẹp trên đảo. Nằm tựa mình vào vách đá, phần móng ngôi biệt thự chìm trong nước, với một ván cầu dài, hai vòng dây neo và một bãi tàu có đường trượt.

Archibald chỉ dừng lại vài phút trên đất Bretagne, đủ để nạp thêm nhiên liệu. Hắn hít thở bầu không khí mặn mùi muối biển và chứa đầy sinh lực, rồi tiếp tục hành trình về xứ Scotland.

° ° °

Tả tơi mệt mỏi, Martin đi dọc đại lộ Raspail. Đêm quá dài, đầy phấn khích nhưng cũng nhiều thất vọng. Anh tự cho mình là một cảnh sát siêu hạng song anh lại chẳng đủ tầm. McLean đã đùa giỡn với anh và anh bị hắn vờn như một gã mới vào nghề, chân nhảy thẳng vào bẫy. Anh cứ tưởng chỉ cần một mình anh cũng có thể vượt mặt được cả hệ thống. Anh tưởng mình thông minh hơn đồng nghiệp, và điều tồi tệ là anh đã coi thường đối thủ: tên trộm già đời không những có đầu óc mà còn táo tơn. Hắn dám chấp nhận rủi ro rất lớn và giỏi đóng kịch như một tay chơi bài poker. Lần này, Martin đành phải thừa nhận: sự táo bạo và trí thông minh của tên trộm thật đáng bái phục.

Viên cảnh sát trẻ băng qua quảng trường Le Corbusier và đi ngang qua khách sạn Lutetia. Mặt tiền theo phong cách nghệ thuật Trang trí của quảng trường Saint-Germain-des-Prés lấp lánh ngàn ánh đèn trong không gian màu xanh sẫm lúc tờ mờ sáng. Trên thảm đỏ trước cửa ra vào, người gác cửa và người đậu xe vừa đứng chờ hai vị khách giàu sụ vừa tán gẫu trước một chiếc Lamborghini đời mới nhất và một chiếc mui kín kính mờ của Đức. Vẻ sang trọng của nơi này khiến Martin cám cảnh nghĩ tới đời công chức nhỏ mọn của mình, chẳng thể nào mua nổi một chiếc ô tômới, chẳng thể nắm bắt cơ hội của mình khi nó vụt đến.

Ngã tư Vadin, đại lộ Montparnasse. Bức tượng Balzac do Rodin tạc được khoác một chiếc áo thầy tu trông uy nghi và mang vẻ hơi ma quái. Martin nghĩ đến tương lai sự nghiệp của mình, đang bị đe dọa bởi thất bại đêm qua. Chắc là anh cũng sẽ chẳng mất chức, song sáu tháng sắp tới sẽ đầy khó khăn. Có thể Loiseaux sẽ cho anh ngồi trên chiếc ghế dự bị bằng cách gửi anh sang làm cố vấn cho bộ Văn hóa, cách ly anh khỏi mặt trận và hành động.

Quận XIV, tòa nhà phía trước của Quỹ Cartier. Mặt tiền bằng kính hoàn toàn trong suốt để lộ một khu vườn rộng mênh mông bên trong, nơi có hàng trăm loại cây cỏ tươi tốt suốt bốn mùa trước sự chiêm ngưỡng của khách qua đường. Song sáng nay, Martin chẳng có tâm trí nào mà quan sát cây cỏ. Anh chẳng thể nào dứt ra khỏi ký ức về Archibald. Anh đã quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của hắn, theo dõi từng điệu lên xuống giọng nhỏ nhất, cố gắng tìm kiếm một sự thật ẩn giấu đâu đó, một đầu mối lý giải. Anh vẫn còn nhớ vẻ tự tin toát ra từ người hắn, nhớ ánh mắt của hắn, nhớ cái khả năng hắn có thể đọc được suy nghĩ của anh. Archibald chẳng hề giống như anh tưởng tượng. Chỉ đối mặt có ba phút thôi, anh đã hiểu được về hắn nhiều hơn cả bốn năm điều tra. Giờ anh đã biết tuổi tác và khuôn mặt hắn. Anh cũng tin rằng tất cả những vụ trộm này đều có một ý nghĩa nào đó. Tiền không phải là động cơ chính thức đẩy Archibald, anh chắc chắn điều này. Còn có điều gì đó bí ẩn hơn và cũng riêng tư hơn.

Quảng trường Denfert-Rochereau, xe cộ bắt đầu đi lại dày đặc. Gần dãy nhà bên trái, vài khách du lịch Nhật Bản đã bắt đầu xếp hàng để thăm quan nghĩa trang dưới lòng đất, để rùng mình trong lúc đi dọc những đường hầm dưới lòng đất, nơi lưu giữ hàng triệu bộ hài cốt của người dân Paris, những "cư dân" cũ của nghĩa trang Những người vô tội.

Martin cố nén một cơn ngáp. Anh thèm một tách cà phê, một điếu thuốc và thèm được tắm táp thật thoải mái. Cuộc lặn ngụp ngắn ngủi dưới sông Seine đã khiến anh cảm lạnh và để lại trên người anh một mùi khó ngửi.

Đại lộ Reille, anh gặp lại những khúc quanh vững chãi của hồ Montsouris, hồ chứa nước sạch lớn nhất thành phố, khuất dưới chân một ngọn đồi nhỏ thoai thoải dốc, sườn đồi được trải bằng những thảm cỏ cắt tỉa gọn gàng. Nơi này thật xanh tươi, gần như vùng thôn dã, song được vô số máy quay bảo vệ: nước ở đây được lấy từ các con sông phía Đông Nam Paris và cung cấp cho phần lớn các khu phố nội thành thủ đô.

Đến con phố nhỏ square Montsouris, anh cố xua ra khỏi đầu hình ảnh Archibald vẫn đang bám riết. Khuôn mặt của Karine, nữ đồng đội cũ dần dần hiện lên rõ nét. Anh đã cố che giấu trước mặt cô song thực tình anh rất xúc động khi gặp lại. Ký ức về nụ cười và đôi mắt nhí nhảnh của cô khiến anh vừa đau đớn vừa mềm lòng. Đó là tiếng vọng của nỗi cô đơn vẫn bao vây anh từ thời thơ bé. Nỗi cô đơn anh luôn tìm kiếm để làm tấm khiên bảo vệ anh song rốt cuộc lại hủy hoại chính anh.

° ° °

Chiếc trực thăng bay trên vùng biển Bắc Ireland và tiến gần đến bờ biển của vùng cao nguyên Scotland. Được làn gió Tây Nam cuốn theo, chiếc Colibri bay được gần 700 cây số và bình nhiên liệu đã gần như cạn kiệt. Archibald nhận ra chiếc du thuyền ba khoang rộng thênh thang, dài 50 mét, đang phấp phới cờ hiệu quần đảo Cayman.

Có thể chứa được tới 70 000 lít nhiên liệu, du thuyền Couach 5000 có thể băng qua Đại Tây Dương trong mười ngày với vận tốc ba mươi hải lý/giờ. Archibald coi con tàu hữu dụng này như nơi ẩn náu của mình. Một thành trì với thiết kế sẵn sàng tấn công, có thể di chuyển trong mọi điều kiện thời tiết đến những nơi xa xôi nhất. Một chiếc 4x4 trên biển, sẵn sàng đương đầu với bão tố và mọi tình huống khẩn cấp nhất.

Hắn nhẹ nhàng hạ cánh xuống phần sau của bông trên, một diện tích rộng rãi đã được biến thành bãi đậu trực thăng, vớ lấy chiếc túi lính thủy và nhảy phốc xuống sàn. Gió thổi mạnh song cả bầu trời không một gợn mây. Mặt trời rực rỡ đổ nắng xuống boong tàu nơi bốn chàng trai trong đội thủy thủ - những cựu chiến binh thủy quân không hề biết rõ về danh tính thật của hắn - cúi chào ông chủ. Archibald trao đổi vài câu với họ rồi đi lên chiếc thang dẫn tới khoang chính.

- Chào Effie.

- Chào Archie.

Với mái tóc búi cao sau gáy, trang phục nghiêm chỉnh và dáng vẻ kiêu sa, trông Miss Euphenia Wallace giống hệt một bà quản gia người Anh theo đúng kiểu truyền thống. Từ mười năm nay, bà bác sĩ "nghỉ hưu" của Cục Tình báo trở thành tâm phúc của McLean. Vừa là quản gia, vừa là người chăm sóc sức khỏe và là bạn tâm giao, bà luôn giữ kín danh tính của ông chủvốn là thứ chỉ một mình bà được biết.

Dưới vẻ bề ngoài cổ điển, nữ vô địch bắn súng và đai đỏ taekwondo giống một vệ sĩ hơn là một bảo mẫu kiểu Mary Poppins.

- Mọi việc tốt đẹp cả chứ?

- Không hề trục trặc.

Hai cánh cửa kính dẫn vào một phòng khách được trang hoàng lộng lẫy và tỉ mỉ với những đồ trang trí bằng pha lê, sàn gỗ gụ tẩy trắng, ghế bọc da và đồ gỗ sắc nét. Ô cửa kính tuyệt đẹp mở ra một tầm nhìn 360 độ khiến cả gian phòng ngập trong ánh sáng, tạo cảm giác như vẫn đang ở ngoài trời.

Archibald lôi bức tranh ra khỏi chiếc túi vải cho Effie xem. Bà đứng lặng trong vài giây, chiêm ngưỡng bức chân dung tự họa với một niềm xúc động thực sự.

- Thế còn anh chàng cảnh sát trẻ?

- Cậu ta bị lừa toàn tập, chính xác như tôi đã dự đoán.

- Vậy càng hay.

- Chị lo lắng sao?

- Tôi đã đọc lại hồ sơ của anh ta. Viên cảnh sát này khiến tôi thấy khó lường. Tôi thấy anh mạo hiểm quá.

- Phần thưởng của trò chơi này cũng xứng đáng đấy chứ? hắn vừa nói vừa chỉ vào bức tranh Van Gogh. Hơn nữa, chúng ta đã xác định rõ tất cả những tên cảnh sát đang bám theo tôi. Tôi vẫn đang giám sát chúng. Tôi biết về chúng nhiều hơn chúng biết về tôi.

- Nhưng anh chàng này thì khác.

- Không, cũng giống lũ còn lại thôi.

- Anh ta đã đoán ra được chuyện ngày mất của các họa sĩ, Effie phản đối.

- Chà, Archibald nhạo báng và nhún vai. Một con lừa cũng có thể đoán ra.

- Anh ta theo dõi anh ba năm nay rồi.

- FBI theo dõi tôi tôi đã hai chục năm nay!

Hai tay khoanh trước ngực, tên trộm nhìn chằm chằm, vẻ suy tư, vào một màn hình phẳng, kết nối với một máy quay dưới lòng biển, đang truyền trực tiếp hình ảnh sự sống dưới lòng nước xung quanh con tàu.

- Anh chàng trẻ tuổi này còn phải học đủ thứ, một lúc sau hắn kết luận. Cậu ta nóng nảy và khó chịu, quá huênh hoang nhưng lại không có chút niềm tin nào. Quá kiêu ngạo vì tài năng cảnh sát của bản thân song rõ ràng lại tự hành hạ mình bởi sự tự ti trong mọi khía cạnh khác.

- Anh ta có thể trở nên nguy hiểm.

- Nếu muốn trở thành người nguy hiểm, cậu ta còn phải học hỏi nhiều, mà để học hỏi được, cậu ta cần bớt kiêu căng.

McLean ngồi xuống trước một cái bàn kính, trên đó người đầu bếp vừa bày một trong những món ăn hắn ưa thích nhất: thăn bò sốt rượu Rossini và khoai tây nguyên củ sốt húng tây.

Nhận thấy câu chuyện đã đến hồi kết thúc, Effie chuẩn bị rời khỏi phòng trong tâm trạng bực bội thì Archibald gọi bà lại.

- Cái anh chàng Martin Beaumont này...

- Sao?

- Tôi muốn đọc lại hồ sơ.

- Tôi sẽ mang tới cho anh.

° ° °

Martin rẽ vào phố square Montsouris, con phố nhỏ lát đá và thoai thoải dốc khiến anh nhớ tới những góc đẹp nhất của khu phố Beacon Hill trong thành phố Boston cổ kính. Dọc con đường nhỏ xanh um cây lá là rất nhiều xưởng làm việc của các nghệ sĩ nằm san sát xen lẫn những tòa nhà lộng lẫy của tầng lớp giàu có, được xây dựng vào những năm tháng Điên cuồng vào thời hoàng kin của Tân nghệ thuật. Càng đi vào giữa phố, cây cối càng trở nên xanh tốt. Những dây thường xuân leo bám chặt vào mặt trước các tòa nhà, những dây đậu tía mọc chìa ra cả lối đi, kiến trúc cũng dần chuyển sang khuynh hướng baroc với những ngôi nhà gỗ nhiều màu sắc, những ban công được chạm trổ và những ô cửa kính ghép màu. Thiên đường xanh tươi này toát lên vẻ yên bình và được đánh giá là một trong những khu phố đắt giá nhất của thủ đô. Một nơi mà không bao giờ một viên cảnh sát bình thường lương hai ngàn euro một tháng lại có thể ở được...

Thế nhưng Martin vẫn đẩy cánh cửa gỗ dẫn vào một mảnh vườn nhỏ đưa tới một xưởng tranh với tường toàn bằng kính.

Ngôi nhà này là của một bà cụ người Anh, Violet Hudson, nàng thơ và cũng là người vợ cuối cùng của họa sĩ người Mỹ Henry Hudson, một trong những gương mặt tiêu biểu của Nabis, hội những nghệ sĩ tôn thờ chủ nghĩa huyền bí và tâm linh, vào những năm ngay trước thế kỷ XX, họ đã tiên phong trong mọi cuộc đấu tranh. Hudson qua đời năm 1955, hầu hết các tác phẩm của ông được chuyển quyền thừa kế cho vợ. Sau nhiều năm, tên tuổi họa sĩ và giá tranh đã lên như cồn, song bà Violet vẫn luôn khước từ, không muốn chia tay các bức tranh của chồng, những bức vẽ khỏa thân tuyệt mỹ và gợi cảm đã mô tả hoàn hảo sắc đẹp của bà với mái tóc bồng bềnh, thân hình được vuốt ve bởi một lớp voan mỏng như khói gợi nhớ đến cả Klimt và Mucha.

Hai năm trươc, vào nửa đêm, bà cụ đã bị tấn công và trói giật khuỷu tay còn xưởng tranh bị đánh cắp rất nhiều tác phẩm. Phòng OCBC chịu trách nhiệm điều tra và Martin, vốn say mê họa sĩ này, đã vô cùng hứng thú đối với dự án. Vụ trộm dùng vũ lực chắc chắn chẳng phảilà của một tay trộm chuyênnghiệp, cũng không phải do mưu mẹo của một nhà sưu tập. Rõ ràng có sự vội vã và không chuẩn bị trước. Martin dám chắc đây là do một tên nghiện làm, chủ yếu nhanh chóng hành hung một bà cụ yếu đuối để kiếm tiền một cách dễ dàng. Nhờ một vài đầu mối cung cấp tin mà anh vẫn duy trì được từ thời còn làm việc cho Stups, anh dễ dàng lần ra dấu vết của tên trộm, và tìm lại được phần lớn các bức tranh, đang được cất giữ trong một kho gửi đồ ở Ga phía Bắc.

Martin đã trở nên thân thiết với bà Violet, người anh vô cùng kính trọng bởi vốn kiến thức văn hóa và tính cách độc đáo. Sau vụ án, bà cụ đã đề nghị anh giám sát lắp đặt hệ thống báo động và tư vấn bà cách bảo vệ khối tài sản. Bà cũng đang tìm một người thuê nhà để tăng thêm nguồn thu nhập hằng tháng và anh cảnh sát trẻ chiếm được lòng tin nơi bà.

Cố không gây tiếng động để khỏi đánh thức bà chủ nhà, anh leo lên cầu thang xoắn ốc nhỏ hẹp dẫn thẳng lên tầng hai ngôi nhà - xưởng tranh cũ của họa sĩ - nơi anh sống. Sau khi đứng rất lâu dưới vòi sen, anh gieo mình lên giường và chìm vào một giấc ngủ đầy mộng mị.
Bình Luận (0)
Comment