Nếu Được Một Lần Sống Lại

Chương 2

Tang Tửu thấp thỏm ngồi trên giường tân hôn, chờ Minh Dạ trở về.

Đêm động phòng hoa chúc …

Tang Tửu vô thức vặn vẹo ngón tay, nàng nhớ tới ánh mắt Minh Dạ nhìn nàng trên xe cưới.

Nồng nàn như trên đời chỉ còn nhau.

Còn chưa uống rượu giao bôi đã nóng bừng hai má.

Minh Dạ không muốn bỏ lỡ giây phút có thể ở bên Tang Tửu.

Hắn cũng sốt rột và mong chờ, ban đầu còn duy trì bình tĩnh bước đi, sau đó bước đi ngày càng nhanh hơn, cuối cùng gần như là chạy trở về.

Đến trước mặt Tang Tửu, Minh Dạ cuối cùng cũng kiềm được nhiệt huyết dâng trào đang va đập trong lồ.ng ngực.

Hắn chậm rãi bước về phía nàng.

Tang Tửu thẫn thờ nhìn Minh Dạ bước đến gần.

Là ảo giác ư, sao khóe mắt Minh Dạ lại hơi đỏ nhỉ?

Đến khi Minh Dạ đứng trước mặt nàng, hơi thở của hắn bao trùm lấy nàng, lúc này Tang Tửu mới hoàn hồn.

Tuy Minh Dạ dừng trước mặt nàng, nhưng thật ra đã lao vào trái tim nàng, tan thành máu thịt không thể tách rời.

Cho đến tận bây giờ, Tang Tửu vẫn xuất hiện trong tẩm điện này như lúc trước, Minh Dạ nhận thấy được cảm giác mất đi rồi có lại.

Hắn mở miệng nhưng không nói được, như thể mắc kẹt thứ gì trong cổ họng, không thể nuốt xuống, cũng không thể nhổ ra.

Càng gần nỗi nhớ càng rụt rè.

Minh Dạ chưa từng lo lắng như vậy, cũng không biết làm sao, hắn nhấp đôi môi khô khốc “Ta về muộn rồi.”

Tang Tửu vẫn là Công chúa Trai tộc trong sáng đơn thuần, nàng nhạy bén cảm nhận được tâm tình đè nén của Minh Dạ, ngơ ngác nói “Không muộn đâu, ta cũng vừa mới ngồi xuống, cũng không đợi lâu.”

Sau đó nàng lại cẩn thận ngước mắt nhìn Minh Dạ “Chàng … chàng sao vậy, không vui sao?”

Tang Tửu hơi cúi đầu, nàng biết Minh Dạ có lẽ không thật lòng muốn cưới nàng, nhưng tình cảm vẫn có thể từ từ nảy sinh …

Minh Dạ cúi người nắm lấy tay nàng “Có thể thành thân với nàng, sao ta lại không vui.”

Tang Tửu ngước lên, lọt vào trong ánh mắt của Minh Dạ.

“Hôm nay là đại hôn của chúng ta, theo lý mà nói thì phải hợp tu cùng ta, nhưng nếu nàng không muốn …”

Minh Dạ dừng một chút, xoa xoa ngón tay Tang Tửu an ủi “Nếu nàng không muốn, ta có thể ngủ ở phòng khác trước.”

Sau này vẫn còn cơ hội.

Tang Tửu vội ngắt lời hắn “Ta không nói không muốn!”

Minh Dạ nghe vậy,  nhướng mày trêu chọc nhìn nàng.

Tang Tửu liếm môi ấp úng “Ờ thì.. ý ta là, dù sao chúng ta cũng đã thành thân rồi.”

Nàng hơi chột dạ cười cười nhìn Minh Dạ, nàng không phải vội hợp tu vậy đâu mà!

“Ý ta là, đêm tân hôn đầu tiên, chúng ta lại chia phòng ngủ, thế … thế không ổn lắm, rất dễ tổn thương tình cảm.”

Minh Dạ nắm chặt ngón tay Tang Tửu, hơi nghiêng người lại gần “Vậy bây giờ nàng đang mời ta ở lại?”

Mặt Tang Tửu nóng lên, ánh mắt đảo một vòng, không dám nhìn hắn “Đêm tân hôn … dù sao chúng ta cũng phải ngủ cùng nhau.”

Minh Dạ khẽ cười thành tiếng.

Tang Tửu hơi xấu hổ ngước mắt nhìn hắn.

Minh Dạ ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói “Là tự ta muốn ở lại.”

Là do hắn quá muốn ở bên nàng.

Minh Dạ giơ tay cởi thắt lưng của Tang Tửu.

“Nàng mất tiên tủy, nhưng tiên thể đã thành, tránh sau này khí đục tích tụ trong cơ thể, hợp tu cùng ta có thể giúp nàng điều hòa khí đục trong người.”

Tang Tửu cảm nhận được hơi thở của Minh Dạ bên tai.

Tiểu công chúa Trai tộc chưa từng trải qua khoảnh khắc dây dưa ám muội như vậy.

Nàng lo lắng áp vào trong lòng Minh Dạ “Chúng … chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi.”

Minh Dạ không rời nàng, giơ tay chuyển khay trên bàn đến giường.

Hắn chậm rãi rót hai ly rượu, cầm một ly đưa cho Tang Tửu.

Tang Tửu vô thức cầm lấy.

Ly rượu rất nhỏ, không tránh khỏi chạm vào ngón tay Minh Dạ.

Chưa kịp uống rượu đã say mất rồi. 

Tay đan nhau, cạn ly rượu.

Minh Dạ từ từ đè Tang Tửu nằm xuống giường.

Gác ngọc yến làm tổ, điện vàng khóa uyên ương.

Minh Dạ nhìn Tang Tửu ngủ say trong chăn, giơ tay chạm vào những vết đỏ trên người nàng.

Minh Dạ lại gần hôn lên má Tang Tửu, sau đó đứng dậy rời giường.

Tuy lần nữa được sống lại, nhưng hắn còn rất nhiều chính sự cần xử lý.

Minh Dạ chỉnh cổ áo, mở cửa bước ra khỏi phòng.

Hai tiên thị ngoài cửa vội tiến lên hành lễ “Thần quân.”

Minh Dạ chỉnh cổ tay áo, khẽ đáp một tiếng.

Hai tiên thị không biết làm sao, liệu có nên lui xuống không.

Minh Dạ liếc nhìn hai người trước mặt, trước kia hắn không quan tâm những quy tắc này, hắn ít khi cần người hầu hạ, nên chưa từng quan tâm.

Nhưng giờ thì khác, Tang Tửu đang ở đây, lúc hắn không ở đây, người trong điện có chăm sóc tốt cho nàng hay không mới là điều quan trọng.

“Phu nhân còn đang ngủ, không cần đánh thức nàng.”

Hai tiên thị cúi đầu đáp vâng.

“Hôm nay nên làm gì, các ngươi biết không?”

Hai tiên thị nhìn nhau, một người đoán được ý của Minh Dạ, mạnh dạn nói “Nên chăm sóc Tang phu nhân?”

Hàng lông mày cau lại của Minh Dạ cuối cùng cũng giãn ra một chút.

“Nếu nàng dậy, muốn đi dạo ở đâu thì các ngươi đi cùng, muốn chơi gì cứ để nàng chơi, trông chừng nàng, đừng chạy quá xa.”

Rồi hắn dừng lại, hạ giọng nói “Nếu nàng muốn tìm ta, thì nói ta sẽ về sớm.”

Sắc mặt hai tiên thị phức tạp nhìn Minh Dạ đi xa “Thần quân của chúng ta, đổi tính thật rồi …”

Tang Tửu thức dậy cũng đã gần trưa.

Nàng thẫn thờ nhìn đỉnh giường, còn chưa hoàn hồn, nơi này khác giường của nàng.

Tang Tửu trở mình định ngồi dậy, nàng chợt duỗi eo, cắn răng hít khí lạnh “Đau đau đau.”

Lúc này nàng mới nhớ mình đã gả cho Minh Dạ, mà đêm qua là đêm động phòng hoa chúc của hai người …

Tiên thị mở cửa bước vào thì thấy Tang phu nhân đang đỏ mặt ngồi trên giường.

“Phu nhân.”

Tiên thị cẩn thận hỏi “Người muốn dậy chưa?”

Tang Tửu hoàn hồn, vội cuộn mình trong chăn “À, ừ, ta …”

Tiên thị vẫn nhìn thấy vết đỏ trên ngực kéo dài xuống dưới, gợi lên sự ám muội khiến người khác tưởng tượng.

Chiến thần đại nhân, ngài dũng mãnh quá!

Tang Tửu ngồi trong sân chống cằm, nàng không muốn ra ngoài chơi.

“Minh Dạ chàng … bình thường thích làm gì?”

Tiên thị đã được Minh Dạ dặn dò, không dám vô lễ với Tang phu nhân, cân nhắc rồi trả lời “Thần quân thích yên tĩnh, bình thường không cần chúng nô tỳ hầu hạ, ngài ấy chỉ thích ở một mình.”

Tang Tửu thấy hơi lạ, đêm qua đâu thấy chàng có vẻ gì là thích ở một mình.

Hai tiên thị tò mò, bèn chủ động hỏi “Phu nhân còn chuyện gì muốn hỏi không?”

Minh Dạ thần quân trước khi đi dặn nhiều thứ lắm, phu nhân mau hỏi đi!

Tang Tửu thành thật lắc đầu “Không có gì để hỏi.”

“Vậy phu nhân có muốn đi dạo không?”

Tang Tửu ngồi lâu đau lưng, mông cũng đau, bèn từ chối “Ta ở trong sân này thôi.”

Ba người họ ở trong sân, mở to mắt nhìn nhau.

Dù Minh Dạ phải giải quyết chính sự, nhưng thường hay lơ đễnh.

Bút được làm từ ngọc, khi cầm trên tay có cảm giác ấm áp, chất liệu ngọc rất tinh xảo.

Hắn xoa xoa đầu ngón tay, làn da ấm áp tối qua như vẫn còn trong lòng bàn tay.

Ý nghĩ rối ren, không thể tịnh tâm.

Thôi vậy.

Minh Dạ xoa xoa ấn đường, hôm nay về trước vậy.

Trước kia, Minh Dạ ước gì mình có thể xứ lý chính sự hết mười hai giờ mỗi ngày, nhưng bây giờ hắn quả thật không nghĩ vậy nữa. Hắn chỉ hận bản thân không thể nhét Tang Tửu vào tay áo, đi đâu cũng mang theo.

Cho nên khi hắn thấy Tang Tửu lẩn quẩn trong sân, tiếng người nói ồn ào, gió cũng trở nên dịu dàng yên tĩnh, trong mắt hắn chỉ có mình nàng.

Tang Tửu thấy bóng người đứng trước sân, không khỏi đứng dậy chạy về phía hắn.

Minh Dạ bước tới, đưa tay về phía nàng.

“Ta về rồi.”

Rõ ràng chỉ mới cách nhau mấy canh giờ, sao nàng nghe câu này lại muốn rơi nước mắt.

Minh Dạ không muốn thấy nhất chính là nước mắt của Tang Tửu, hắn nhẹ giọng dỗ dành nàng “Sao vậy? Ngủ không ngon à?”

Trước kia, hắn chưa từng quan tâm tiểu trai tinh một mình đến Thượng Thanh có quen không, ngủ ngon không, có chịu ấm ức gì không.

Có lẽ hắn mới là người khiến nàng tủi thân buồn bã nhiều nhất.

“Không phải.” Tang Tửu vội quay đầu giấu sắc mặt, nàng cũng không biết bản thân làm sao, chỉ thấy cảm xúc của mình lên xuống thất thường.

“Chúng ta đang thảo luận xem nên đi đâu chơi.”

Nàng chỉ hai tiên thị phía sau “Họ nói trong cung của chàng có một nơi luyện bắn cung, có thật không?”

Minh Dạ nhướng mày “Đúng vậy, nàng muốn luyện bây giờ à?”

Tang Tửu cảm thấy bầu không khí hơi kỳ quái, vội gật đầu nói “Ừm ừm, đi ngay bây giờ.”

Hai tiên thị:???

Vừa rồi người đâu có nói vậy!

Minh Dạ cười dịu dàng chiều chuộng “Được rồi, đi thôi, ta dẫn nàng đi.”

Minh Dạ nắm tay Tang Tửu chậm rãi đi về phía trước, thấy Tang Tửu vui vẻ thoải mái, hắn cũng vui.

Hẳn là hai tiên thị này không biết làm việc, thôi vậy, cùng lắm hắn cứ ở trong phạm vi gần trông chừng là được. 

Hai tay nắm chặt, ai cũng không muốn bỏ ra trước.

“Để ngang với mũi tên.”

Minh Dạ đứng gần Tang Tửu, tay hắn bọc lấy tay nàng, giúp nàng kéo cung, nhắm hồng tâm, bắn tên vào mục tiêu.

Dần dần ánh mắt Tang Tửu không còn nhìn cung tên. Nàng không chớp mắt nhìn Minh Dạ. Hai người họ gần đến mức nàng nghiêng đầu là có thể hôn vào sườn mặt hắn.

Minh Dạ buông cung tên, hơi quay đầu nhìn Tang Tửu. Tang Tửu thất thần nhìn hắn bị bắt gặp, liền hốt hoảng cúi đầu, mặt đỏ bừng lên.

Minh Dạ khẽ cười, hơi thở ấm nóng phả vào tai nàng. Tang Tửu thầm siết chặt ngón tay trong tay áo. Làm sao đây, tim đập nhanh quá.

Lần trước, Minh Dạ buông tay đứng sang một bên, nhưng lần này chẳng những không buông mà còn thuận thế kéo Tang Tửu vào lòng.

Hắn áp sát vào má nàng “Không phải nói muốn luyện bắn cung à, sao lại không chú tâm.”

Tang Tửu đờ người nhìn mục tiêu, không dám nói, cũng không dám nhìn hắn.

Minh Dạ thấy tai nàng đỏ ửng, cuối cùng cũng không kiềm được. Hắn nắm cằm nàng, hôn lên môi nàng. Hắn biết làm vậy không hợp lễ nghi, biết mọi người đang nhìn nhưng sao kiềm nén được xúc động trước mặt người mình yêu. Dù hắn là Minh Dạ cũng không thể.

Mặt Tang Tửu đỏ bừng như sắp bốc khói, nàng lén móc móc tay Minh Dạ. Minh Dạ vẫn rất bình tĩnh, nắm ngược lại tay nàng “Còn muốn luyện nữa không?”

Tang Tửu lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Minh Dạ có hơi bất đắc dĩ “Vậy là có ý gì?”

“Ta … ta luyện hay không luyện cũng không sao hết …” Tang Tửu đỏ mặt liếc trộm Minh Dạ “Chỉ cần ở cùng chàng, ta đều thích.”

Tang Tửu cúi đầu, giọng ngày càng nhẹ đi, dám trực tiếp thổ lộ nhưng cũng còn hơi ngại ngùng.

Minh Dạ sẽ không để tâm ý quý giá như vậy rơi xuống đất vỡ vụn. Hắn nhẹ nhàng vén tóc mai cho nàng “Ta cũng vậy.”

Hắn nhìn nàng như nhìn vật quý giá nhất trên đời.

“Chỉ cần ở cùng nàng, làm gì ta cũng thích.”
Bình Luận (0)
Comment