From C.O: Special chap cho fan KaiSoo <3 Vì từ đầu fic tới giờ, KaiSoo là couple ít “đất” nhất nên au quyết định dành 100% chap này cho KaiSoo. Nói là chap này nhẹ nhàng êm đềm thì cũng không đúng cho lắm vì au hứa hẹn là sẽ có nhiều cảnh máu me be bét *hề hề đùa đấy* (thực ra là cảnh nóng máu ^0^) Ya trong chap này hi vọng sẽ luyện thành được cấp độ MA18+ hehe… Mong mọi người đều yêu thích… (Thực ra là không mong mấy raeders nhỏ tuổi đọc được lắm vì hình như cái ya này rate cao hơn mấy cái trước thì phải >.<)
Yêu mọi người rất nhiều:
Cobra W4 C.O
*Live for Tao, die for Tao*
**********
Khu trượt tuyết phía nam thành phố Macao vào mùa tuyết rơi rất nhanh chóng trở nên đông đúc. Các khách sạn lẫn resort xung quanh đều kín phòng chỉ trong vài ngày thoáng chốc khiến anh và cậu phải thực khổ sở vất vả mới xoay sở được nơi ăn chốn ở… Jong In sau khi đem chiếc valy của mình ném lên giường liền nằm lăn ra nệm, hát hò linh tinh như một tên ngốc khiến anh ở ngoài ban công không nhịn được phải đóng cửa trở vào, bĩu môi mà cười giễu cợt…
-Phòng bên cạnh sẽ tưởng bên này có một tên ngốc mất…
Cậu nghe thấy nhưng cũng chẳng có động thái gì về lời nhận xét ấy của anh, thậm chí còn lấy hơi để gào to hơn nhằm đáp lại… Kyung Soo bật cười thật lớn vì sự ngây ngốc khó đỡ của cậu liền nhảy lên trên giường mà đè cứng lên cơ thể bên dưới, thì thầm…
-Yah! Sau này không muốn ra khỏi phòng mà bị người ta nhìn với ánh mắt “kỳ thị” đâu nha…
Jong In nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh thật gần, hơi thở ấm áp bên má, vì cơ thể không biết điều đang liên tục cọ xát vào những chỗ nhạy cảm trên người cậu mà khẽ nuốt khan trong cổ họng… Không chỉ tên ngốc Park Chan Yeol phải khổ sở 2 tháng qua, chính cậu cũng vì sự vụ của Baek Hyun mà bị anh “ghẻ lạnh” suốt 2 tháng trời dài đằng đẵng… Hai tháng… hơn 60 ngày chưa được chạm vào anh… vì thế hiện tại cậu đang muốn…cậu rất muốn… Vô thức đem bàn tay luồn qua lớp áo mỏng của anh, áp vào cơ thể ấm áp bên dưới mà vuốt ve khiến Kyung Soo thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nắm chặt cánh tay ngăn cậu lại, anh méo mặt…
-Yah… Cậu… cậu đang làm gì?…
-Em muốn… thực sự rất muốn, hyung… Em muốn…
Anh vì những lời nói nũng nịu rất gấp gáp cùng những hơi thở đậm chất nam tính của cậu mà dở khóc dở cười nhận ra mình vừa tự chui đầu vào “hang cọp”… Không dưng không rằng lại đi khơi gợi “thú tính” của tên “ác ma” này… Nhưng bất quá cũng là “hơi hơi” nhớ nhớ mùi hương của cậu vấn vít trên cơ thể mình… Bất lực vươn tay để cậu dễ dàng tháo bỏ chiếc áo phông trên người mình, anh lườm cậu…
-Một lần!… Chúng ta chỉ làm một lần thôi đấy… Bây giờ mới là buổi chiều…
-Cứ biết thế đi…_Cậu cười thầm trong lòng
<Cứ biết thế đi… Vì thực sự chuyện này em không thể hứa trước được tình yêu ạ…>
Jong In mạnh bạo hôn lên môi anh. Vì sự cho phép của người bên dưới mà đầu lưỡi dễ dàng xâm nhập vào khoang miệng anh, “luồn lách” mà liếm qua từng góc nhỏ trong đó, vấn vít giữa mùi vị chung của nụ hôn ngây ngất đang khiến anh bật ra từng tiếng rên rỉ trong cổ họng… Vuốt nhẹ xuống vùng eo săn chắc bên dưới, cậu cắn nhẹ lên môi dưới của anh chờ đợi một âm thanh đánh thức hoàn toàn dục vọng của mình…một âm thanh đại loại như…
-Uhhh…Jong In ah~…
Nhếch nhẹ miệng vì âm thanh vừa phát ra, cậu nhanh chóng vươn tay đem thắt lưng trên hông anh tháo bỏ… Con mắt đỏ bừng khi nhìn thấy vùng xương hông gợi cảm lộ ra vì chiếc quần cạp trễ không còn thắt lưng nâng đỡ… Cúi xuống liếm nhẹ lên đó, cậu mạnh bạo để lại những vết hôn đỏ bừng cùng dịch vị của chính mình khiến anh trong vô thức bật ra từng tiếng rên thật dài…
-Urgghh~… Jong…In… Đừng liếm… nhột mà…Urggg~… Không được liếm nữa…uhrgggg~…
Anh cắn chặt răng vì những khoái cảm cậu mang tới gần như một sự “tra tấn” dã man nhất trên cơ thể mình. Anh vốn dĩ có máu buồn rất dữ dội vậy mà từ khi biết được điểm yếu đó trên giường đều bị cậu liếm loạn khắp nơi… Cổ, gáy, ngực lẫn bụng cậu đều không chừa chỗ nào hết mà “hành hạ” anh… Kyung Soo nắm chặt lấy tóc cậu mà kéo ra trong khi chiếc lưỡi hư hỏng vẫn đang cố bao phủ đầu nhũ của anh bởi dịch vị ngọt ngào của mình, anh thở dốc mà rít lên…
-Không được liếm!… Không được…
Jong In đối với những lời nói vội vã kia mà cười nhẹ một cái rồi lại ương ngạnh liếm loạn lên cổ anh khiến Kyung Soo gần như cảm giác mình sắp bị cậu làm cho phát điên… Cậu tháo khuy quần của anh rồi mạnh mẽ lôi tất cả vứt ra một góc, bàn tay ma mãnh tìm đến nơi nhạy cảm trần trụi nhất của anh mà ma sát… Anh thở dốc giữa khoái cảm cường liệt cậu đang mang tới, ngửa hẳn cổ về phía sau vì bị kích thích không ngừng…
-Ahhh~ Jong In… Argggg~… Quần áo…của cậu…Arghhh~…
Cậu cười nhẹ giữa nụ hôn trên tai anh, thì thầm siêu quyến rũ… Bàn tay củng cố thêm sức mạnh mà đem bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể anh siết chặt nhằm ngăn chặn con người đang sắp đạt được khoái cảm đỉnh điểm…
-Anh giờ này còn tính toán so đo với em cả những việc thế sao, hyung?… Thực dễ thương…
-Câm ngay!… Urghhhh~ Không được… nói tôi dễ thương… Arghhhh~ M…au buông…tay…Arghhhhh~…
-Anh thực sự là dễ thương… tại sao lại không được nói?…_Ngoan cố hạnh hạ người
Anh cắn chặt môi vì cảm giác thân dưới nóng như lửa đốt đang đau nhức trong tay cậu mà không thể giải phóng, hận không thể một phát đem Kim Jong In biến thành một “tiểu thụ” nhỏ nhắn để cho cậu ta nếm trải những gì anh đang phải trải qua… Nước mắt lăn dài xuống khuôn mặt vì ức chế dồn nén, anh bất lực hướng cậu mà cầu xin…
-Aghhhh~…là…m ơn… Jong In…Arhhhhh~ Buông ra…đi mà… Urhggg~~…
Kim Jong In cảm thấy mình gần như vì những lời ma mị đó của anh mà dục vọng giữa hai chân đã cương cứng đau nhức liền mau chóng để anh giải phóng trên tay mình sau đó mau chóng đem chất dịch trắng đục trên tay trực tiếp đưa đẩy vào bên trong cơ thể anh… Kyung Soo phả từng hơi thở gấp gáp lên gò má cậu, thân thể tự giác đưa đẩy theo nhịp của những ngón tay hư hỏng kia… Bàn tay vội vã lột sạch quần áo trên người cậu…
-Aghrrr~… Cậu…urhhhhh~~~ Kim Jong In… Ahhhhhh~…
-Âm thanh này của anh thực sự rất quyến rũ, hyung… Vì thế, anh không phiền nếu em tận hưởng điều này thêm chút nữa chứ?…_Jong In nhìn vào gương mặt đỏ bừng của anh mà trêu chọc
-Chết tiệt! Arhhhh~… Đừng đùa nữa… urghhhh~… Jong In… Aaaaaa~~~~
Anh cắn chặt môi nhưng vẫn là không kiềm được tiếng hét đau đớn khi cậu xâm nhập vào bên trong… Đã thực lâu không “làm” nên anh hiện tại đau thấu xương mà ôm lấy lưng cậu cào cấu nhằm giải tỏa bớt dục vọng của mình… Jong In nhận thấy nét mặt thống khổ bên dưới liền kiềm chế mà đưa đẩy thật dịu dàng, tránh lộng thương anh. Cậu không muốn làm anh bị thương một chút nào… Nhưng dịu dàng vốn dĩ không phải bản tính thực sự của cậu, nhất là khi dục vọng đang bị siết chặt ở trong một nơi nóng bỏng như thế này. Jong In không thể kiềm chế thêm khi mà bản thân mình bắt đầu trở nên phát hỏa bên trong anh liền nắm chặt lấy chân anh kéo vòng qua eo mình mà hôn lên đôi má đỏ hồng bên dưới…
-Sẽ đau một chút, hyung… Nhưng sẽ rất nhanh thôi… Em hứa đấy…
-Urghhhh~… Aaaaaaa~…aaaaaaaa~… Ki…m Jo…ng..I..n… Aaaaaaa~
Anh còn đang lơ mơ chưa kịp nghe lọt tai bất cứ điều gì thì cơ thể đã phải tiếp nhận một loạt nhưng cú đẩy đầy bạo lực từ cậu… Đau buốt tưởng chừng như mình sắp bị xé làm đôi, anh ôm chặt lấy cậu mà cắn thật mạnh bả vai trước mặt… Nhưng thực sự giống như lời cậu nói, trong vài giây kế tiếp của sự bạo lực từ cậu, anh nhận ra có một chút gì đó rất thỏa mãn giữa những đau đớn thể xác thông thường… Và rất may mắn, thứ đó ngày càng lớn dần. lấn át đi cả cơn đau thân dưới… Níu chặt lấy vai cậu như một chiếc phao cứu sinh giữa dòng chảy mạnh mẽ của khoái cảm, anh rên rỉ không ngừng…
-Jong In… Argggggg~… mạ…nh hơn… Arrrghhh~… nế…u không…thể m…ạnh hơn… Urrrrhhhhh~… thì… thì cậu… không phải là đàn ông… arghhhhh~~~~~
-Anh hôm nay mạnh miệng thật, hyung…_Cậu nhếch mép giữa khoái cảm chính mình đang trải qua trên người anh, rất đểu giả mà lên tiếng_… Em có phải đàn ông hay không, chẳng phải anh rõ nhất sao?… Nếu anh không nhớ thì để em liền giúp anh nhớ ra…
Anh toan cắn mạnh vào lưỡi mình để tự trừng phạt bản thân ngu ngốc đã mất lý trí giữa cơn mờ mịt của dục vọng mà đem chính mình dâng lên cho cái tên dã thú kia… Nhưng thân thể đã lập tức bị cậu xâm chiếm mạnh bạo không ngờ với tốc độ chóng mặt, cường độ không thể tin được… Cứ thế chìm đắm, cứ thế ngây ngất để rồi chẳng bao lâu sau, cơ thể đã bị chất dịch từ cậu lấp đầy… Anh khẽ rùng mình khi cảm nhận được sự thỏa mãn từ cảm giác ấm nóng bên trong từng ngóc ngách thân thể mình… Thở dốc khi cậu bất ngờ xoay anh lên nằm trên thân mình mà chẳng thèm đem dục vọng rời khỏi cơ thể anh, Kyung Soo cắn nhẹ lên cổ cậu yếu ớt trách móc…
-Cầm thú!…
-Hừm… tại anh mê hoặc em, hyung…_Jong In hôn nhẹ lên mái tóc bết lại vì mồ hôi của anh.
-Ai mê hoặc cậu?…
Anh rít khẽ lên, cơ thể vô tình ma sát thật mãnh liệt trên người cậu khiến Jong In khẽ rùng mình vì cảm nhận dục vọng đang xô trào về trong cơ thể anh… Kyung Soo trợn tròn mắt, vừa ngẩng đầu dậy đã chạm ngay phải ánh mát thèm khát của cậu liền lập tức ứa nước mắt…
-Aaaaaaa~… Không mà! Chúng ta đã thỏa thuận… Một…một lần thôi cơ mà…_Kyung Soo khẽ run rẩy vì thực chất anh biết rất rõ, tên đó đã muốn thì bản thân anh không thể nào ngăn cản được
-Thỏa thuận vô giá trị, hyung…
-Không!!!!!!!!…
Cậu mặt dày đè nghiến anh xuống bên dưới mình mà lại tiếp tục một vòng quay khác của sự mê đắm… Cứ thế triền miên, cứ thế rong ruổi trên cơ thể anh hết lần này qua lần khác… Thực muốn tiêu hồn thực cốt vì những tiếng rên rỉ mê muội đập vào tai suốt đêm dài…
*****
-Đồ cầm thú!…
-Đồ ác ma!…
-Cái gì mà tới khu trượt tuyết nghỉ ngơi? Cậu đem tôi tới đây hành hạ đúng không?
-Không phải người!…
-Làm sao trượt tuyết khi mà đứng cũng không nổi chứ?…
-Đáng chết!…
-Cậu đi chết đi, Kim Jong In!…
Jong In phải thú thực là cái vụ đánh thức buổi sáng này không như cậu mong đợi cho lắm. Vốn dĩ nên là một cái hôn thật nhẹ nhàng lên môi (Mơ tưởng!) để rồi khi mở mắt là gương mặt xinh đẹp của anh thật gần, vài cái ve vuốt từ đôi tay mềm mại (hão huyền!) để rồi lại kéo chính mình vào nhiệm vụ “hành hạ” anh (=.=) Nhưng sau một loạt những âm thanh đay nghiến quen thuộc, khi cậu mở mắt ra lại là gương mặt tức tối của anh nằm ở đầu giường bên kia, hình như là cố tránh xa cậu vài… km, đang cố trút giận lên… cái gối ôm trong lòng. Đánh thật mạnh, cào cấu thật nhiệt tình, cắn xé thật hung hăng… Tuy nhiên cơ bản lại chỉ có chính anh mệt mỏi mà thôi… Nén cười, cậu vươn tay ôm lấy anh kéo vào trong lòng, mắt nhắm mắt mở giả vờ như vẫn còn trong cơn ngái ngủ…
-Anh gan thật lớn rồi, hyung…
-A~…_Kyung Soo trong vài giây đầu giật mình vì vòng tay quấn quanh eo nhưng ngay sau đó lại rất chí khí quay về phía cậu mà đấm thùm thụp lên lồng ngực rộng lớn đối diện._ Cậu…Kim Jong In! Xem cậu đã gây ra điều gì này…
-Em đã gây ra điều gì vậy, hyung?…_Cậu hỏi, khẽ cười khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ rõ rệt của anh.
-Cậu… cậu không phải người… Đi chết đi!…
Jong In cười lớn khi anh áp mặt vào lòng cậu nhằm che đi gương mặt đỏ bừng nóng rực của mình mà bàn tay vẫn dùng lực thật mạnh đánh lên đó… Nắm nhẹ lấy cổ tay anh, cậu kéo chúng vòng qua eo mình rồi siết lấy vai anh, thì thầm…
-Đêm qua chẳng phải rất vui sao?…
-Vui cái đầu cậu ấy…_Gào lên
-Hôm qua em rất vui…_Mặt dày.
-Vui…vui cái con khỉ!…
Anh trong lòng dù ấm ức nhưng khi nghe thấy cậu nói vậy liền tự động cảm thấy chính mình ấm áp trong lòng mà ôm chặt lấy người cậu… Hạnh phúc trong tình yêu của anh và có lẽ của tất cả những người khác đều là việc thấy được người mình yêu hạnh phúc… Nhận thấy sự im lặng (hiếm hoi) từ người bên dưới, cậu liền không kìm chế được mà tiếp tục mở mồm chọc ghẹo anh…
-Nhưng mà hyung!… Rốt cục em đã gây ra chuyện gì thế?…_ Đểu giả hỏi.
-Grrrrrrừ…
Kyung Soo rất nhanh sau đó đã lại biến thành một “con mèo hoang” bất trị cào cấu khắp người cậu đòi công bằng… trên giường… Sau đó là vận lộn, tiếp đến là quần áo lại bị lột sạch và cuối cùng là những tiếng gào thét tức giận nhưng bất lực, tiếng rên rỉ gợi tình từ căn phòng số 3247… Chuyến du lịch để trượt tuyết của cả hai tới đây có thể coi như bất thành rồi… Kyung Soo méo mặt, linh cảm của anh đúng là không sai chút nào…
*****
Anh vì “không thể” di chuyển nên hiện tại được cậu rất ưu ái mà cõng trên lưng thật lâu. Thì thầm vào tai Jong In một vài bài hát vu vơ rồi lại tới vài câu chuyện ngơ ngẩn của mình trước đây… Chỉ đơn giản như vậy cùng nhau đi dạo trên con đường vắng trở về khách sạn… Rất đột ngột, cậu hỏi anh
-Hyung, chúng ta cứ mãi thế này sao?… Ý em là… anh… đối với chuyện này có nghiêm túc không?
-Tại sao tự dưng cậu lại hỏi vậy?… Tôi… rất nghiêm túc… yêu cậu, Jong In_Anh ngập ngừng, mặt đỏ gay.
-Vậy anh về gặp cha mẹ em nhé!…
-Hả?…_Anh giật bắn vì lời đề nghị của cậu nhưng rất vui mừng khi hiểu rằng cậu rất chân thành trong tình yêu này.
-Chúng ta… nên là như thế…
-Cha mẹ cậu là người thế nào?…
Anh bắt đầu trở nên lo sợ với vấn đề cậu đưa ra. Dù gì người lớn vẫn có những kỳ thị riêng rẽ với vấn đề này nên nếu cha mẹ cậu không đồng ý thì anh với cậu biết làm sao?…
-Họ là những người rất khắt khe, khó tính trong mọi chuyện, hyung… Nhưng em tin họ sẽ buộc phải chấp nhận anh…
-Làm sao cậu biết?…
-Vì em yêu anh…
Kyung Soo siết nhẹ lấy vai cậu, hôn lên mái tóc đen bên dưới mà cảm thấy mình tin tưởng hơn rất nhiều vào người con trai này… Và hình như cậu chính là người sẽ đi cùng anh nốt quãnh đời còn lại của mình… Khẽ thì thầm vào tai cậu, anh mỉm cười…
-Vậy cậu cũng nên chuẩn bị tinh thần gặp cha mẹ tôi đi…
-A~… Cha mẹ anh là người thế nào?…
-Đừng căng thẳng!_Anh vỗ nhẹ lên đôi vai vừa giật nảy phía dưới_ Họ là những người rất yêu thương tôi… Sẽ không đứng ra ngăn cản hạnh phúc của tôi đâu…
-Làm sao anh biết chắc thế?…
-Vì tôi cũng yêu cậu, Kim Jong In…
<Có những điều tưởng chừng rất đơn giản nhưng lại chính là chìa khóa giải đáp những câu hỏi hóc búa nhất trong cuộc sống phức tạp này. Không hẳn là nhanh chóng nhưng lại là một điều chắc chắn…Chẳng hạn như tình yêu… luôn luôn là lý do cho những điều ngông cuồng nhất, nông nổi nhất nhưng cũng chính là những điều tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất trong trái tim con người ta… >