Nếu Em Thực Sự Không Yêu Anh

Chương 5

Cô mãi không chịu ký, Lệ Nam Thời cũng hết kiên nhẫn. Anh ném tập tài liệu xuống trước mặt cô, “Phần của tôi đã ký xong.”

“Nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm đều thuộc về cô, cổ phần của cha cô tôi cũng đã chuyển nhượng sang tên cô, tôi sẽ ra đi trắng tay.”

“Anh quay về chỉ vì chuyện này thôi sao?” Cô tưởng hôm đó anh chỉ nói bâng quơ. Anh thà ra đi trắng tay cũng muốn ở bên người phụ nữ kia.

“Không, em không đồng ý. Em sẽ không ly hôn với anh!” Cô đột nhiên kích động, “Anh muốn cùng cô ta tình nồng ý đượm, trừ khi em chết. Em sẽ không để hai người được như ý, vợ của anh vĩnh viễn chỉ có thể là em cho đến khi em chết!”

“Tôi vốn không muốn làm mọi chuyện khó coi đến vậy.” Lệ Nam Thời thờ ơ, trên mặt không có chút cảm xúc nào. Vừa nói vừa mặc quần áo, “Nếu cô đã như vậy, vậy tôi chỉ có thể mời luật sư đến nói chuyện với cô. Vụ kiện ly hôn tôi cũng không ngại, cô không cần thể diện thì tôi sẽ chơi tới cùng.”

Anh vừa nói vừa bước ra ngoài, Lục Trân Trân hoảng hốt, không biết đột nhiên lấy đâu ra sức lực từ trên giường bò dậy ôm chặt lấy Lệ Nam Thời, “Anh lại đi đâu nữa, anh không được đi!”

“Buông ra!” Lệ Nam Thời lạnh mặt gỡ từng ngón tay của cô ra.

Một lực mạnh từ phía sau Lệ Nam Thời ập tới, anh liền bị cô đẩy ngã xuống giường.

Sắc mặt Lệ Nam Thời lập tức biến hóa khó lường, “Buông ra!”

“Không buông!” Không những không buông mà còn nắm chặt hơn. Hai người dán sát vào nhau, hơi thở nóng bỏng của Lục Trân Trân phả vào lồng ngực anh.

“Anh không phải muốn có con sao? Em cũng có thể sinh cho anh.” Lục Trân Trân lật người ngồi lên người anh, ánh mắt nóng bỏng lại điên cuồng.

Sắc mặt Lệ Nam Thời càng khó coi hơn, “Xuống đi!”

“Không! Anh ngay cả loại phụ nữ đó cũng có thể chấp nhận, có thể để cô ta sinh con. Tại sao em lại không được? Em là vợ anh, người vợ đường đường chính chính của anh, em còn đẹp hơn cô ta.”

Lệ Nam Thời quay mặt đi tránh nụ hôn của cô, “Nhưng cô khiến tôi thấy ghê tởm, dù cô là vợ tôi thì sao?”

Ghê tởm?

Thì ra cô khiến anh ghê tởm rồi.

“Lệ Nam Thời, bấy nhiêu năm nay anh dồn nén trong lòng muốn nói chính là điều này đúng không. Anh khó khăn lắm mới sống chung với người khiến anh ghê tởm như em lâu đến vậy.”

Lục Trân Trân nằm sấp trên người anh, nhìn vào mắt anh cười có chút tự giễu.

“Đã ghê tởm đến mức này rồi, vậy thì chi bằng ghê tởm hơn chút nữa đi!”

Cô bắt đầu trêu chọc anh, Lệ Nam Thời đẩy ra ngăn cản, “Buông ra, cút đi…”

“Chúng ta chưa ly hôn, Lệ Nam Thời anh phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

Lệ Nam Thời, “…”

Một đêm giao chiến kịch liệt, cuối cùng Lệ Nam Thời cũng phải thỏa hiệp…

Lệ Nam Thời từ trên giường đứng dậy mặc quần áo, Lục Trân Trân cũng không nói gì nữa.

Cô nghe thấy tiếng anh rời đi đóng cửa, căn phòng lại trở về vẻ tĩnh lặng.

Đột nhiên, những cảm xúc dồn nén trong cô trào ra, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Thầm lặng không tiếng động.

Sao cô lại để cuộc sống của mình trở nên như thế này chứ?

Cửa lại mở ra, Lục Trân Trân vội vàng lau nước mắt trên mặt.

Lệ Nam Thời đứng trước giường cô, trên tay cầm một cốc nước. “Dậy đi, uống thuốc!”

Lục Trân Trân ngồi dậy nhìn những viên thuốc trong tay anh, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, “Em không uống.”

Thuốc tránh thai. Mỗi lần xong xuôi Lệ Nam Thời đều nhìn chằm chằm cô uống, chưa bao giờ bỏ sót. Trước đây cô chỉ nghĩ có lẽ anh chưa sẵn sàng có con.

Sau lần này, cô hiểu ra, anh chẳng qua là không muốn đứa con do cô sinh ra mà thôi.
“Lục Trân Trân, cô là một người phụ nữ thông minh. Không muốn sau này phải chịu khổ sở và xấu hổ thì hãy uống đi.”

Lục Trân Trân ngẩng cao đầu, như một con công kiêu hãnh, “Em… không!”

Lệ Nam Thời lạnh lùng nhìn cô, cúi xuống đặt cốc nước lên bàn. Lục Trân Trân tưởng anh ta đã bỏ cuộc vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên thấy anh ta quay người nhanh chóng bóp lấy cằm cô, nhét viên thuốc vào miệng cô, cho đến khi chắc chắn cô đã nuốt xuống mới buông tay…

Lệ Nam Thời lau tay, “Nhớ ký vào thỏa thuận.”

Lục Trân Trân run rẩy bờ vai, nhìn bóng lưng anh rời đi, vớ lấy chiếc gối bên cạnh ném tới, “Lệ Nam Thời, đồ khốn nạn! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, anh chẳng qua chỉ là ỷ vào em yêu anh thôi!”

Chiếc gối trượt xuống sau lưng anh, anh không quay đầu lại, vẫn lạnh lùng nói, “Đã tủi thân như vậy, vậy thì đừng yêu tôi nữa.”

Bình Luận (0)
Comment