Nếu Không Là Anh

Chương 17

Hai má Nhược Hy nóng ran,thà không nhắc đến thì thôi, nói đến Nhược Hy lại nhớ đến khuôn mặt,tiếng nũng nịu của mình khi bị anh hôn..

Nhược Hy xấu hổ mắng..

- " Anh..Anh lưu manh..Em..em mặc kệ anh đấy.."

Mạc Y Phàm cười khẽ nụ cười ngày càng sâu, qua tiếng nói hờn dỗi anh có thể hình dung ra khuôn mặt xinh đẹp, phúng phính kia đang đáng yêu thế nào..

Bất chợt lúc này nghe tiếng bước chân,Mạc Y Phàm xoay người khi thấy người đang đi đến.Hàng chân mày anh cau lại..

Nhưng giọng nói lại rất dịu dàng,trầm ổn nói với Nhược Hy..

- " Tiểu Hy, anh tắt máy nhé,chút nữa anh về với em."

Thẩm Nhược Hy ngoan ngoãn gật đầu..

- " Dạ.."

Mạc Y Phàm dường như còn rất luyến tuyếc cuộc gọi này.Anh nói khẽ vào điện thoại..

- " Ngoan,đừng thức khuya,em ngủ sớm đi nhé.."

- " Vâng, em tắt máy đây.."

Nhược Hy biết nếu cô không tắt máy trước,anh sẽ không bao giờ là người ngắt máy trước cô.

Đây là thói quen của bọn họ rồi..

Thế nên khi vừa nói xong,Nhược Hy liền nhanh tay tắt máy..

Lúc này Mạc Y Phàm mới ngẩng đầu nhìn cô gái đang bước đến gần anh..

Cô gái này có dung nhan cũng rất xinh đẹp, nhìn qua cũng thấy rất rõ là con nhà quyền quý.Tuổi chạc bằng anh và Nhược Hy..

Chỉ là trong mắt Mạc Y Phàm không ai có thể xinh đẹp bằng Tiểu Hy nhà anh, cô buồn cũng đẹp,giận cũng quá đỗi đáng yêu,lúc đánh người cũng như làm nũng.Và đặt biệt lúc được anh hôn,mơ màng quyến rũ đến chết người..

Cách anh khoảng năm bước chân nữa cô ta ngừng lại..

- " Có chuyện gì?"

Mạc Y Phàm vì bị quày rầy mà trở nên không vui,giọng nói cũng lạnh đi..Làm cô bé kia có vẻ sợ hãi..

Tuy nhiên cô ta lấy lại thần sắc rất nhanh, mỉm cười nhìn anh..

- " Anh Y Phàm,Dì Lâm Thanh bảo em tìm anh ạ.Ông muốn gặp anh.."

Mạc Y Phàm đứng dậy,không ừ hử gì,anh cứ thế đi vào trong bỏ lại Tô Đồng gượng gạo đứng đấy một mình..

Tô Đồng là đại tiểu thư của Tô Gia ba mẹ Tô Đồng có mối quan hệ thân thiết với Lâm Thanh..

Tô Đồng quay người nhìn bóng lưng của Mạc Y Phàm..

Bất ngờ chẳng những không thấy anh mất lịch sự mà còn cảm thấy người này rất thu hút..

Tô Đồng cười khẽ..

- " Anh Y Phàm chờ em với.."

Cố gắng đuổi theo anh,chỉ là cô ta mang giày cao gót, mà Mạc Y Phàm không có ý chờ Tô Đồng..

Lúc vào trong sảnh,Mạc Y Phàm đi đến chỗ ông nội mình..

Lâm Thanh nhìn qua liền hỏi..

- " Tiểu Đồng đâu,không phải mẹ nhờ con bé ra tìm con à..?"

Cả nhà Tô Gia cũng có mặt,lúc tháy con gái mình đi vào sau, vẻ mặt hơi buồn như vừa bị bỏ rơi..

Tô Chấn nhíu mày không vui nhưng vì thế cuộc tương lai chỉ biết im lặng cho qua..

Mạc Y Phàm không trả lời mẹ mình..

Anh hỏi ông nội..

- " Ông tìm con?"

Mạc lão gia gật đầu vỗ vai nói với cháu trai..

- " Qua đây ông giới thiệu cháu một số người bạn của ông.."

Mạc Y Phàm nói vâng,cùng ông nội mình qua chỗ Mạc Đàm đang giao lưu cùng một số quan khách..

Lâm Thanh thở dài lắc đầu, cười nói với ba người nhà Tô Gia..

- " Xin lỗi mọi người nhé,thằng bé từ nhỏ tính tình đã lãnh đạm.Tại vì nó chưa thân với Tiểu Đồng nên có chút xa cách.Thời gian tới cứ để hai đứa nhỏ chung đụng nhiều hơn.Mọi thứ sẽ tốt hơn.."

Tô Chấn cùng vợ ông ta gật đầu, mặt mũi cũng không cần,chỉ cần được liên hôn với Mạc Gia thì một chút gian truân này có đáng là bao..Tô Chấn kéo tay Tô Đồng..

- " Tiểu Đồng à,con không còn cám ơn dì Lâm Thanh.."

Tiểu Đồng ngoan ngoãn nói..

- " Dì Thanh,con cám ơn dì.."

Mẹ của Tô Đồng chính là bạn thân của Lâm Thanh, bà ta nắm tay bạn mình..

- " Thanh à,cám ơn cậu nhé.Sau này Tiểu Đồng giao cho cậu.."

Mọi người ngầm hiểu ý cười khẽ nhìn nhau..

Tô Đồng xoay người,ánh mắt chăm chú nhìn theo bóng dáng của Mạc Y Phàm nơi xa kia..

Lòng thầm nghĩ một ngày nào đó cô ta sẽ đường đường chính chính bên cạnh anh với một tư cách khác..
Bình Luận (0)
Comment