Nếu Không Là Của Anh, Em Sẽ Chẳng Là Của Ai Hết!

Chương 8

Tối đó, hắn nhận được một cuộc hẹn với bạn bè ở quán bar. Lúc này hắn vẫn còn ôm nó, nó thì vẫn còn đang nằm ngủ trong vòng tay hắn ngon lành.

- Vợ yêu của chồng dậy đi.

Hắn khẽ gọi thì nó có hơi cựa mình và tỉnh dậy. Nó nhìn hắn khó chịu khi đang ngủ tự dưng gọi dậy làm gì. Nó nhìn đồng hồ, đã 7h tối rồi cơ à, nó ngủ cũng zữ.

- Có chuyện gì sao?

- Thay đồ rồi đến quán bar với chồng.

- Tại sao?

Nó ngây thơ hỏi thì hắn mỉm cười, đứng dậy. Nó cũng bật dậy và tiến về phía nhà tắm để vào tủ đồ chuẩn bị đồ cho cả hai. Hắn ngồi đó làm gì với chiếc laptop nó cũng chịu. Một lúc sau nó đi ra trong bộ trang phục phải nói là quá ngạc nhiên. Nó đã nói nhất định không chịu mặc váy nên cũng phải thôi. Bộ đồ của nó màu trắng, áo ba lỗ liền quần, ở phần quần thì có thêm một vải mỏng cách điệu giống như váy. Hắn khẽ nhíu mày, nó mang véc với vài thứ cho hắn rồi mặc vô cho hắn luôn.

- Sao vợ không mặc váy đấy?

- Không thích mà, nhìn bộ váy cưới mà còn hỏi à?

Nó cố tình thắt chặt cà vạt cho hắn. Hắn cũng không càu nhàu nhiều vì biết nó sẽ không thích. Cả hai đi ra ngoài và hắn là người lái, nó ngồi tay chống vào thành xe, mở cửa ô tô để cho làn gió mát phả vào người.

- Vợ ổn chứ? Còn sợ chồng không?

- Cũng không biết. Cái chuyện mà anh đã làm lúc đó làm sao mà tôi quên được. Lúc đó tôi chỉ là một con nhóc mà, nó là cú sốc với tôi.

- Chồng biết mà, lúc đó chồng cũng nhìn thấy vợ trốn trong cái tủ đó. Nhưng vì mục đích lên đứng đầu và thâu tóm toàn bộ nên chồng phải làm vậy, vợ hiểu rồi chứ?

- Ừm.

Nó không nói gì nữa mà đôi mắt xám tro cứ nhìn ra ngoài. Hắn cũng im lặng, sự thực về việc đó là sao đây? Nhanh chóng đến bar và hai vợ chồng nhà này vào phòng vip mà lũ bạn chờ sẵn.

- Phong, sao mày đến muộn thế?

Một tên bạn của hắn lên tiếng đáp cho hắn cái gì đó rất nhỏ và rất nhanh nếu ai không tinh mắt sẽ không thấy được. Và nó thì là loại người tinh ý rồi nên nhanh chóng nhận ra. Hắn có cười cười, mọi người bây giờ mới để ý cái bóng trắng phía sau hắn.

- A ha…chị dâu hả?

Tên đó vỗ tay cái đét nhìn nó, nó mỉm cười chào mọi người. Nhưng họ thấy hơi ngạc nhiên khi nó ăn mặc như vậy.

- Chị dâu lần đầu đi bar sao?

- Cũng cứ cho là vậy đi.

Nó cười trừ Hắn kéo nó ngồi xuống cạnh mình ở ghế giữa, nó thì cứ ngồi ăn và chọn tiếp đồ ăn để mặc hắn với lũ bạn thích bàn gì thì cứ bàn. Bỗng cái tên lanh chanh lúc trước nhìn nó.

- Chị dâu là con gái của ông hoàng dầu khí lừng danh à nha.

- À cái đó thì….-nó bỗng đặt cái dĩa hoa quả xuống định nói gì đó nhưng lại thôi – ừ, tôi cũng cảm thấy may mắn khi là con của ba.

- Vậy có khi hôm nay chị dâu với thằng Phong trả tiền đi nhỉ.

- À thì….

- Được rồi, tôi sẽ trả.

Hắn lên tiếng để nó đỡ khó sử. Vậy là nó chẳng còn hồn nhiên mà ăn uống nữa, bỗng nó đứng dậy.

- Đi một chút xíu.

Nói rồi nó chẳng để ai kịp í ới và bỏ đi luôn. Hắn có nhìn rồi lúc này mới chính thức bàn chuyện với cậu bạn kia một lúc. Nó thì khi ra ngoài vô nhà vệ sinh rửa mặt một chút, lúc nó định quay về phòng vip thì nó nhận ra trong đám đông bên dưới bar kia là một gương mặt quen thuộc đang ngồi ở cái bàn đối diện bên kia cầm cốc rượu nâng lên nhìn nó ý rằng mời. Nó kinh hoàng, đôi mắt mở to nhìn người đó, cả người khẽ run lên bần bật. Đã lâu rồi, lâu lắm rồi người đó đã không xuất hiện vậy mà. Bỗng nó có điện thoại, nó móc điện thoại ra và bắt máy, ngước lên nhìn thì người đó đã biến mất.

- Anh à?

- “Em ở bar sao?”

- Vâng, em đi với chồng em.

- “Vậy sao? Mai anh về em đi đón anh được không?”

- Vâng.

Nó cúp máy, nó vẫn nhìn vào chỗ người kia vừa ngồi và lại đảo mắt nhìn xung quanh xem người đó đang ở đâu. Nó chẳng thấy ai cả nên phải quay vào, nó nghĩ chắc mình nhìn nhầm rồi nhưng rõ ràng người đó đã dơ cốc rượu lên và mời nó mà. “Cô cứ hạnh phúc đi vì hạnh phúc đó chẳng kéo dài lâu đâu Thánh nữ. Khi cố gắng níu giữ nó thì nó càng rời xa và cô ở bên hắn sẽ phải chịu đau khổ. Gặp lại cô tôi thấy khá vui đấy.”

- Vợ không khỏe à?

Hắn nhìn sắc mặt không tốt của nó thì không khỏi lo lắng, nó ngước lên nhìn hắn rồi lại cảm thấy sợ hơn nữa. Cái ngày hôm đó, cái ngày nó nhìn thấy hắn giết người cũng là lúc nó thấy gương mặt đó, gương mặt đáng sợ của người mà đã trở thành ác mộng với nó.

- Về….mình về nhà đi.

- Sao vậy chị dâu vừa đến thôi mà.

- Hôm nay tôi….không được khỏe.

Nó cố viện lí do, hắn vất thẻ cho tên kia rồi đưa nó về nhà, ngồi trên xe hắn thấy người nó run bần bật.

- Vợ sao vậy? Từ lúc ra ngoài đến giờ vô thì lạ thế?

- Không…không sao.

Nó cố gắng kìm nén cảm xúc, về đến nhà nó đi lên phòng trước, nó ngồi ở trên giường, ôm chọn người và suy nghĩ. Hắn nhìn nó thấy rất lạ.

- Vợ bị gì vậy?

- À không, mà ngày mai tôi phải ra sân bay đón bạn.

- Là tên đó hả?

Nói đến đón bạn là hắn không vui liền chuyển từ lo lắng sang tức giận.

- Ừ. Mà sao lại gọi là tên đó.

- Không thích tên đó một chút nào hết.

- Vậy mai đi cùng cũng được.

Nó nói rồi đẩy hắn đi thay đồ còn đi ngủ. Hôm nay nó mệt lắm mà hắn thì cứ đôi co với nó về cái chuyện đó làm gì.

- Sao vợ cứ phải dính đến tên đó vậy?

- Bạn thân chứ dính cái gì?

Nó thấy hắn đang bắt đầu vô lí, cả hai cũng vừa được tin rằng ba mẹ hắn đã bay qua Mĩ, Băng đã cố đòi ở lại. Ba Trần của nó thì cũng lo công việc nên không ở lại. Hắn lúc này nằm trên giường chấp vấn nó, nó tức mình lôi từ trong tủ ra một mớ gối. Và chiến tranh giữa hai vợ chồng nhà này bắt đầu. Hai đứa bây giờ chẳng khác gì trẻ con chơi cái trò cũ rích đó. Ném gối mệt rồi thì cả hai cùng nằm xuống, nó than vãn.

- Con trai gì mà đáp thẳng tay thế?

- Vợ thì không chắc? Thôi ngủ đi.

Nói rồi hắn ôm nó vào lòng và ngủ ngon lành, nó ngước lên nhìn hắn, nó cũng vòng tay ôm lại hắn và ngủ. Hắn thấy lạ nhưng cũng chẳng nói gì. “Xin lỗi….có lẽ chúng ta chỉ đi được đến đây. Người đó thực sự xuất hiện rồi phải không? Em xin lỗi nhiều lắm, em cũng yêu anh nhiều.” Nó đã khóc nhưng hắn lại không biết. Nó muốn ôm hắn thật chặt nữa và muốn ở bên hắn. Nó đã thú nhận với lòng mình rằng nó yêu hắn nhưng tình yêu của hai người này có lẽ sẽ khó mà đến với nhau trong ngày một ngày hai. Nó sẽ là con đường dài khó thấy điểm dừng cuối cùng.
Bình Luận (0)
Comment