Nếu Không Phải Là Em

Chương 47


Doãn Thiên Duật trở lại Bạc Thiên Bảo là lúc sáng sớm, hắn vừa vào đến phòng khách, người làm đi đi lại lại cúi chào xong rồi tiếp tục làm việc; hắn đi về phía cầu thang thì thím Trần vội chạy ra

- Thiếu gia! Cậu đã về?

Như thường ngày, hắn lại hỏi

- Cô ấy đâu rồi?

Thím Trần nhìn lên cánh cửa đang đóng ở trên gác, lại quay sang nhìn Doãn Thiên Duật

- Thiếu gia, đêm qua hình như tiểu thư... đã khóc! Tôi đã thấy tiểu thư ngồi ở ban công rất lâu.

Hai mắt Doãn Thiên Duật nhíu lại vì kinh ngạc, nơi ngực trái như có kim nhọn đâm vào

- Cô ấy không khỏe?

Thím Trần lắc đầu, có vẻ bất lực

- Tối qua tiểu thư trở về trông rất buồn, cô ấy mãi mới ăn được một ít đồ ăn nhẹ.

Doãn Thiên Duật chỉ lạnh lùng trả lời

- Tôi biết rồi!

Sau đó đi thẳng lên lầu.Thím Trần nhìn theo, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác bức bối và mặc cảm, bà thở dài rồi trở về làm việc.

Doãn Thiên Duật mở cửa phòng ra......
Phương Du Kỳ đang ngồi co gối lại trên đầu giường, tay cô đang cầm sợi dây chuyền trên cổ lên, nhìn ngắm đến xuất thần, tay còn lại thì đặt tại bụng mình
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng hắn lại chợt dâng lên một nghi vấn nhưng rồi lại cho qua
Cô đã khóc!
Cô đã đợi hắn về sao?
Vậy thì...
Hắn sẽ không bao giờ để cô rời khỏi hắn. Nếu cô muốn chạy, hắn sẽ dùng xích khoá chân cô lại.
Nếu cô muốn bay, hắn sẽ bẽ gãy cánh của cô
Nếu cô muốn trốn, hắn sẽ chọn cho cô một cái lồng sắt tốt nhất.

Phương Du Kỳ giật mình ngẩng đầu lên
Nhìn thấy Doãn Thiên Duật đang đứng bên cạnh cửa, hắn vẫn nhìn cô không rời mắt. Phương Du Kỳ lập tức nằm xuống và đắp chăn qua đầu
Doãn Thiên Duật nhìn hành động trẻ con đó của cô, hắn không giận mà khẽ cười, bước tới giường và ngồi xuống

- Sao vừa thấy tôi trở về là em lại trốn đi?

Phương Du Kỳ nằm trong chăn khoé mắt đã ươn ướt, cô chỉ nghĩ đến cảnh hắn nằm bên cạnh người phụ nữ khác, ở trong cơ thể người phụ nữ đó.... trái tim như bị ai bóp nghẹt. Cô nằm co người lại thêm nữa, nhất quyết không nói chuyện với hắn
Doãn Thiên Duật vẫn kiên trì ngồi đó, hắn đưa tay tới kéo chăn ra

- Mau xuống ăn sáng đi! Em giận sao?

Bị kéo mất thành bảo vệ, Phương Du Kỳ ngồi dậy và bước xuống giường, khuôn mặt cô vẫn vô cảm như đêm qua đến giờ. Cô đi vào làm vệ sinh cá nhân
Không ngờ, Doãn Thiên Duật cũng đi vào đây, hắn đứng sau lưng cô, vòng tay ôm ngang hông cô, tì cằm vào vai cô

- Kỳ Kỳ! Chúng ta sẽ mãi thế này được không? Em muốn gì tôi đều có thể cho em, thậm chí tôi sẽ cho em danh phận, em sẽ có những thứ tốt hơn khi ở Phương gia.... ngoại trừ, rời khỏi tôi!

Phương Du Kỳ cầm hộp sữa rửa mặt trên tay, ngừng lại động tác, cô cười gượng

- Nếu tôi muốn trái tim anh, anh sẽ cho tôi?

Động tác của Doãn Thiên Duật chợt cứng đờ, hắn trả lời với giọng lạnh băng

- Người như tôi sẽ không bao giờ yêu ai.

Phương Du Kỳ cười, nụ cười rõ ràng là tang thương
Đúng vậy
Hắn sẽ không bao giờ yêu cô! Mãi mãi không bao giờ
Phương Du Kỳ!
Cô điên rồi nên mới mong chờ câu trả lời của hắn.
Phương Du Kỳ tiếp tục việc làm dở chừng của mình. Doãn Thiên Duật thấy cô bắt đầu im lặng, hắn lại càng ôm chặt cô hơn.
Không hiểu tại sao khi hắn nói ra câu trả lời, hắn thật sự rất hận bản thân mình. Chỉ muốn cắn vào lưỡi mình
Hắn đưa tay đặt vào bụng cô, môi di chuyển đến vành tai cô, dùng răng day day

- Kỳ Kỳ! Sinh con cho tôi!

Hai tay Phương Du Kỳ nắm chặt làn váy, cô cố gắng duy trì bình tĩnh nhất có thể

- Ọe!

Cơn buồn nôn lại ập đến, cô nôn khan kịch liệt, thật sự rất khó khăn
Cục cưng thật biết lựa chọn thời điểm mà Đã là lần thứ ba cô nôn trước mặt hắn rồi. Nếu còn tiếp tục thì không bị lộ mới là lạ
Doãn Thiên Duật đâu phải là kẻ ngốc.

- Tôi thấy nên gọi Mẫn Quan rồi!

Hắn vừa lau miệng cho cô vừa nói; Phương Du Kỳ lắc đầu phản đối

- Tôi không sao? Chỉ là dạ dày khó chịu mà thôi!

Doãn Thiên Duật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, nhưng lại có cảm giác gì đó rất an toàn.
Phương Du Kỳ vừa làm vệ sinh cá nhân xong, cô định đi ra ngoài thì đã bị Doãn Thiên Duật kéo lại, ôm lấy cô lần nữa

- Kỳ Kỳ, tôi muốn em!

Phương Du Kỳ cảm thấy khó thở vô cùng, rất ngột ngạt, cô không đẩy hắn ra, cũng không giãy giụa như thường ngày mà chỉ nhẹ giọng nói

- Thật bẩn!

Doãn Thiên Duật như chưa kịp tiêu hoá lời này của cô, hắn bóp chặt cằm cô hỏi lại

- Em vừa nói gì?

Phương Du Kỳ đẩy hắn ra, cô nhìn hắn bằng ánh mắt phẫn nộ

- Tôi nói là anh rất bẩn. Đừng đụng vào tôi
Doãn Thiên Duật giận quá hóa cười, hắn nắm lấy cổ tay cô

- Có phải em chưa tỉnh ngủ không, Kỳ Kỳ?

Phương Du Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói

- Sao vậy? Người phụ nữ đó của anh không làm anh hài lòng sao?

Doãn Thiên Duật khó hiểu hỏi lại

- Em biết tối qua tôi ở đâu?

Hắn ngừng một lát rồi hỏi thêm. Cô không thể biết được chuyện tối qua mới đúng, nhưng cô lại nói vậy....

- Em nói An Từ?

Phương Du Kỳ cười như một bệnh nhân tâm thần

- À! Thì ra là cô ta sao? Hai người rất xứng đôi đấy!

Hắn bực bội buông tay cô ra
Hắn đã định sẽ hỏi cô những gì đã xảy ra trong quán cà phê. Nếu cô đã đề cập đến trước thì hắn cũng sẽ nói ra hết luôn

- An Từ đã mất đi quyền làm mẹ!

Lồng ngực Phương Du Kỳ như kim nhọn đâm vào, cô thật sự rất khó chịu
Doãn Thiên Duật vừa lấy quần aó treo trên giá của Phương Du Kỳ xuống vừa nói

- Tôi đang định hỏi em là em có cho cô ta uống thuốc không?

Phương Du Kỳ vừa kinh ngạc vừa có cảm giác mất mát
Hắn đang hỏi tội cô vì người tình của mình sao
Doãn Thiên Duật đưa tay cởi bỏ đồ ngủ của Phương Du Kỳ
Thật kì lạ là cô rất ngoan ngoãn để yên cho hắn cởi

- Lúc đó tôi thấy cô ta xuất huyết nghiêm trọng, muốn đưa cô ta tới bệnh viện nhưng cô ta lại từ chối. Tôi quá hoảng hốt, vừa nhớ tới lọ thuốc trị xuất huyết trong túi nên tôi đã cho cô ta uống. Nếu vì thuốc đó mà cô ta bị mất đi khả năng làm mẹ thì tôi đã được chẩn đoán lâu rồi!
Gì chứ?
Vô sinh!
Cô còn có cục cưng khỏe mạnh đây mà.
Định diễn trò cho ai xem chứ?
Doãn Thiên Duật vừa mặc chiếc váy màu xanh ngọc vào cho cô vừa nói

- Đúng là em sẽ không gặp phải vấn đề gì nhưng An Từ đang trong tình trạng xuất huyết mà dùng thuốc trực tiếp thì sẽ gây ra hậu quả vô sinh.

Phương Du Kỳ sửng sốt đến mức không thể tin được
Doãn Thiên Duật đã mặc xong đồ cho cô
Gò má Phương Du Kỳ đỏ lên như quả cà chua chính, nhịp tim đập nhanh không tả nổi. Nhìn biểu hiện này của cô, Doãn Thiên Duật không giấu nổi sự hài lòng cùng thỏa mãn

- Nhìn cơ thể em trần truồng trước mắt như vậy thực sự sẽ khiến tôi phải nhịn đến hỏng đấy!

Nhìn bộ dạng không thể xấu hổ hơn của cô khiến hắn rất thích thú, nhưng lại chuyển sang giọng nói nghiêm túc hơn

- Lúc đó cô ta đã nói với em là tôi khiến cô ta trở nên như vậy?

Phương Du Kỳ gật đầu rồi đi ra. Doãn Thiên Duật nghe câu trả lời xong, hắn càng tức giận

Rầm

Choang

Tấm kính lớn trước mặt bị hắn một quyền đấm vỡ tan tành
Lấy điện thoại ra, bấm một dãy số

- Kỳ Kỳ đã làm gì ở bệnh viện?

Hắn không thể không nghi ngờ những biểu hiện khác thường của cô
Hy vọng điều hắn nghi ngờ sẽ là sự thật.
Doãn Thiên Duật trở lại phòng ngủ, Phương Du Kỳ đang ngồi trên giường xếp lại quần aó vừa thua vào
Hắn đi tới, nhìn cô đến xuất thần
Cô đã gầy đi rất nhiều, da cũng không được hồng hào như trước nữa.
Nhưng cũng không thể phủ nhận là cô vẫn rất đẹp, gương mặt vẫn thanh thoát như thánh nữ, vài sợi tóc rơi khỏi tai và che trước mặt lại được cô vén lên

- Xuống ăn sáng thôi!

Phương Du Kỳ đem quần aó cất lại vào trong tủ, cô quay sang nhìn hắn

- Anh không đau lòng cho An Từ sao?

Doãn Thiên Duật kéo cô ngồi xuống, hắn giúp cô trải tóc

- Tại sao tôi phải như vậy?

Phương Du Kỳ không biết phải trả lời hắn như thế nào nữa. Cô đùa nghịch mấy ngón tay

- Anh không trách tôi?

Doãn Thiên Duật đưa tay véo nhẹ lên chóp mũi nhỏ xinh của cô

- Tôi còn định khen em làm tốt đấy!

Phương Du Kỳ nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh.
Sao hôm nay, hắn đối với cô lại dịu dàng như vậy cơ chứ?
Nếu có một điều ước, cô ước rằng thời gian sẽ ngừng trôi vào ngay khoảnh khắc này.
Doãn Thiên Duật nói thêm

- An Từ là đặc công rất xuất sắc, việc hầu giường nhiều người đàn ông đối với cô ta là chuyện bình thường.

Phương Du Kỳ gật đầu như đã hiểu. Cô lại đưa mắt nhìn hắn
Doãn Thiên Duật vuốt nhẹ tóc cô, hắn nhìn cô cười

- Em đang ghen?

Nụ cười của hắn không phải nụ cười bỡn cợt như thường ngày, là nụ cười thật sự
Hắn.....
Doãn Thiên Duật!
Hắn thật sự đang cười với cô sao?
Phương Du Kỳ thật sự không biết là hắn đang hỏi gì nữa

- Có ai từng nói với anh, khi anh cười thật sự rất đẹp trai?

Hắn vẫn cười......
Rồi lại đưa tay véo nhẹ chóp mũi cô

- Tiểu yêu tinh! Tôi hỏi là em đang ghen sao?

Phương Du Kỳ xấu hổ đến mức muốn cắn vào lưỡi, cô đưa tay hất tay hắn ra

- Tôi ghen lúc nào?

Doãn Thiên Duật kéo lấy tay cô, đặt nó vào bàn tay mình

- Nếu không thì tại sao lại gọi điện thoại cho tôi?

Phương Du Kỳ giả vờ bình tĩnh

- Là cô ta nói với anh?

Doãn Thiên Duật vẫn cười, hắn nhìn cô, lắc đầu.
Phương Du Kỳ bị doạ đến ba hồn tám vía đều không biết bay đâu rồi. Cô rơi vào trạng thái nói lắp

- Tôi.... tôi chỉ là....!

- Ưm.......

Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị hắn chiếm lấy đôi môi anh đào, nụ hôn rất nhẹ nhàng nhưng vẫn không kém phần bá đạo
Thật lâu sau, hắn mới buông môi cô ra... Hắn đưa ngón tay lướt nhẹ trên môi cô rồi nắm tay cô đứng lên

- Đừng bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi tôi!

Hắn thật sự không muốn nghĩ đến việc cô sẽ biến mất khỏi cuộc đời hắn. Dù cho có phải khiến cô đau đớn, hắn cũng vẫn muốn cô ở bên hắn
Nhưng đêm qua, cô đã gọi điện thoại cho hắn. An Từ mặc dù đã xóa đi tất cả nhưng dữ liệu trong điện thoại hắn sẽ được phục hồi sau hai tiếng
Cả đêm qua, hắn đã không thể ngủ, nhìn An Từ bên cạnh, hắn chỉ muốn một cước đá văng ả xuống giường
Hắn không thể không nghĩ về cô....
Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho hắn.
Cô cũng đã đợi hắn về, khóc vì hắn
Không hiểu tại sao?
Hắn rất muốn thấy cô cười.....
Mặc dù ước muốn đó rất xa!
Hắn muốn cô luôn nghe lời, luôn cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh hắn.
Vì vậy......
Hắn muốn thử một lần!
Thử đem đến cho cô cảm giác ấm áp nhất mà hắn có thể.

Hai người đi xuống bếp và ngồi vào bàn ăn sáng
Thím Trần cho người làm mang đồ ăn đã chuẩn bị xong lên
Phương Du Kỳ thật sự không muốn ăn nhưng lại nghĩ đến đứa con trong bụng với lại Doãn Thiên Duật cũng đang ở đây nên cô đành cầm thìa lên
Cô ăn được vài miếng cháo nhưng Doãn Thiên Duật vẫn chưa ăn gì, hắn chỉ uống cà phê và đọc tạp chí kinh tế

- Anh không ăn sao?

Doãn Thiên Duật đặt quyển tạp chí xuống, hắn cầm tách cà phê lên uống một ngụm và nhìn cô

- Tôi không có thói quen ăn sáng.

Tạch

Phương Du Kỳ đặt thìa xuống, cô lấy giấy chùi miệng rồi đứng lên

- Ngồi xuống!

Hắn không vui nhìn cô

- Em còn chưa ăn xong!

Mặc dù cô biết hắn vẫn luôn có thói quen uống cà phê vào bữa sáng nhưng đã rất lâu rồi, cô và hắn chưa từng được ngồi cùng bàn ăn sáng như thế này
Cô không muốn lại chỉ ăn có một mình....

- Tôi no rồi!

Doãn Thiên Duật đẩy cốc sữa đến trước mặt cô

- Uống hết đi!

Phương Du Kỳ ngoan ngoãn uống hết sữa Doãn Thiên Duật hài lòng đứng lên

- Chúng ta đi!

Phương Du Kỳ thắc mắc nhưng vẫn không hỏi lại.Cô cùng hắn đi ra xe, rồi hắn lái xe rời khỏi Bạc Thiên Bảo

------

Trung tâm thời trang Wonderful

Hàn Dĩ Xuyến đang mải vẽ phác thảo mẫu thời trang mới

- Doãn tiên sinh đã đến ạ!

Hàn Dĩ Xuyến mỉm cười gật đầu

- Tôi biết rồi, cô mời họ đến phòng chờ đợi tôi

Cô trợ lý cúi chào rồi đi ra ngoài.
Hàn Dĩ Xuyến cũng đứng lên và mang một đóng đồ đi ra khỏi phòng

Đến phòng chờ

Phương Du Kỳ vẫn chưa hết bàng hoàng thì Hàn Dĩ Xuyến đã đi vào.
Ba người, mỗi người một vẻ mặt
Doãn Thiên Duật đứng lên tươi cười chào

- Tớ đã đưa cô ấy đến đây!

Hàn Dĩ Xuyến nhìn hai người không hề tỏ ra sự bất ngờ gì cả, cô mỉm cười cúi chào Phương Du Kỳ

- Xin chào! Chúng ta lại gặp nhau rồi!

Doãn Thiên Duật ngạc nhiên hỏi

- Hai người đã từng gặp nhau?

Hàn Dĩ Xuyến nhìn Phương Du Kỳ đang đứng ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt, cô cười

- Mấy ngày trước, cô ấy đã trả cho tớ chiếc điện thoại tớ làm rơi.

Cuối cùng thì Phương Du Kỳ cũng đã thở phào nhẹ nhõm, cô gượng cười chào hỏi

- Xin chào!

Bình Luận (0)
Comment