Nếu Không Phải Là Em

Chương 74


Club vào thời điểm ban ngày vẫn như ban đêm, ở đây vẫn luôn là một trốn ăn chơi hưởng lạc của đám quý tộc thích đốt tiền cho những thứ cám dỗ trần trụi.
Tiếng nhạc DJ vang lên đinh tai nhức óc. Phương Du Kỳ mỗi lần đến club thì cô lại nhớ đến ngày hôm đó, nhớ đến người đàn ông tựa như khối băng ngàn năm đang ngồi uống rượu lại nhìn cô với ánh mắt như đang chiêm ngưỡng một bảo vật trần gian.
Khoé môi cô giương lên một nụ cười ngọt ngào.
Phương Du Kỳ vừa bước vào đến sân nhảy thì ngay lập tức có một đám người chắn trước mặt

- Cô muốn tìm ai?

Mặt mũi kẻ nào cũng dữ tợn, bọn họ ăn mặc tương đối thoải mái, trên mặt và các bắp tay đầy rẫy những hình xăm ghê rợn, vừa nhìn là đã biết bọn họ là đàn em của một băng phái xã hội đen đánh thuê. Phương Du Kỳ nhìn bọn họ một lượt, tỏ ý cười khinh

- Tốt nhất thì nên cút ngay cho tôi!

Tên cầm đầu nhìn dáng vẻ thon thả của Phương Du Kỳ, trong mắt không dấu nổi vẻ dâm tà vốn có, khuôn mặt gớm ghiếc của gã cười với nụ cười dâm dục

- Ở đâu lại xuất hiện hàng ngon như vậy cơ chứ? Cũng tốt, dù sao thì anh em bọn này cũng đã lâu rồi không được chơi đùa đàn bà đấy, tối nay hãy cùng bọn anh vui vẻ nào!

Những lời nói này của gã cầm đầu thật sự khiến Phương Du Kỳ thấy buồn nôn, cô ném chiếc túi xách xuống dưới chân, khởi động các gân cốt ở cổ tay, ngón tay

- Cũng hay đấy chứ! Vui vẻ? Vậy chúng ta bắt đầu nào!

Đám người đó nhao nhao hẳn lên, ai cũng muốn bước lên trước, kẻ cởi aó khoác, kẻ tháo thắt lưng,..... Bọn họ cười với bộ mặt dâm ô

- Nào, lại đây mỹ nhân, bọn anh đảm bảo sẽ thật nhẹ nhàng!

Phương Du Kỳ cười như đang xem một câu chuyện khôi hài, cô khẽ nghiêng đầu nói

- Thật sự không cần phải khách sáo như vậy đâu các vị đại ca!

Choang!

- Aaaa! Con điếm!

Tất cả mọi chuyện nhanh như tên bắn. Phương Du Kỳ đã đập mạnh một chai rượu vào trán của gã cầm đầu khiến gã phải ôm trán, tức giận như muốn bóp chết cô. Gã vừa định túm tóc của cô thì cô đã phản ứng nhanh, xoay người né tránh

- Tôi thật sự chỉ muốn đến tìm người mà thôi! Các người hà tất gì phải khó khăn như vậy chứ?

Gã cầm đầu hét lên như thú gầm, hai hàm răng nghiến chặt vì đau đớn

- Câm ngay cái mồm chó của mày lại! Con điếm! Rẻ rách còn bày đặt học làm thánh nữ. Để tao xem thử mày có gì khác một con chó cái.

Gã nhìn về đám đệ tử phía sau, quát lớn

- Còn đứng đó làm gì? Bắt nó lại!

Ngay lập tức một đám người cao to lực lượng phía sau đã ồ ạt xông lên bao vây Phương Du Kỳ. Khuôn mặt kẻ nào kẻ ấy đã thay đổi một trăm tám mươi độ, hung ác ghê tợn
Gã cầm đầu hài lòng ngồi xuống ghế chờ xem kịch hay
Phương Du Kỳ không một chút hoang mang lo sợ, cô lùi lại vài bước, nhìn đám người đó đầy thách thức

- Tốt nhất thì hãy biến ngay đi! Thả Boise ra thì tôi sẽ để các người được về với gia đình đấy!

Đám người xung quanh bắt đầu cười phá lên

- Haha! Mày đang đe dọa ai cơ chứ?

Hai ba tên cùng xông lên, nhưng chưa kịp ra đòn thì đã bị Phương Du Kỳ tặng cho một chiếc kính thủy tinh để bàn vào đầu, cả ba ngã sõng soài xuống đất, đau đớn la hét
Tất cả những kẻ còn lại bắt đầu tái mặt, không dám tiến lên cũng không thể lùi lại. Gã cầm đầu càng tức giận hơn

- Bọn mày sợ nó à? Một lũ vô dụng! Còn không lên hết đi!

Tất cả đồng loạt xông lên.
Phương Du Kỳ vén hết mái tóc ra sau gáy, cô thở phì

- Thật phiền phức mà!

Vút!

- Ânnnn!

Một con dao gọt trái cây bay đến rất nhanh, đã có một gã tắt thở.
Những tên khác lập tức nổi giận, chúng nhào đến như muốn ăn tươi nuốt sống Phương Du Kỳ.
Phương Du Kỳ phản ứng mau lẹ, một cước đá vào hạ bộ của tên xông vào đầu tiên, khiến hắn nhăn nhó trong đau đớn.
Những tên còn lại thì không bị lấy mạng cũng phải bị thương gân cốt.....
Hai tiếng đồng hồ trôi qua....
Cả một đám xã hội đen đã nằm dài dưới đất.
Phương Du Kỳ phủi tay nhặt túi xách lên, cô bước thẳng vào bên trong phòng vip.
Đá văng cửa đi vào....
Phương Du Kỳ thật sự hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Một đám đàn ông,phụ nữ cơ thể trần trụi như nhộng đang hưởng thụ một màn tình dục tập thể. Tiếng thở gấp của phụ nữ cùng với tiếng thở gấp của đàn ông, thỉnh thoảng còn có tiếng va chạm giữa hai cơ thể đến mức thô thiện
Đám người không khác gì động vật đang giao phối bên trong hoàn toàn không biết đến sự có mặt của Phương Du Kỳ
Phương Du Kỳ thật sự sắp nôn đến nơi, cô tránh nhìn thêm cảnh tượng bẩn thỉu này thêm một lần nào nữa, đưa mắt tìm kiếm Boise
Hai mắt cô trợn tròn khi nhìn thấy ở phía gốc tường là một cô nữ sinh đang ngồi co rúm lại, dùng hết sức để bịt tai lại, đầu cô bé cúi gầm. Phương Du Kỳ nhìn thêm một lượt nữa thì thấy Boise đang nằm bất tỉnh bên cạnh, hình như cậu bé đã bị bọn chúng đánh đập rất nhiều. Phương Du Kỳ tức giận nhìn đám người không bằng thú vật kia, cô thản nhiên đi tới một chiếc ghế trống và ngồi xuống. Chân phải gác lên đùi trái, cô cầm một con dao gọt trái cây rất sắc, xoay xoay trên tay rồi ném thẳng vào tường.

- A!

Con dao vừa cắm vào bức tường cách âm thì cả một đám người đang thực hiện hành động của heo lợn kia lập tức giật nảy mình, dừng tất cả việc làm hiện tại của mình lại, kẻ nhặt quần aó, kẻ lúng túng bò dạy nhưng vẫn không quên hét

- Ở đâu ra một con ranh điên khùng ở đây chứ? Mày là ai hả, con kia!

Phương Du Kỳ tự rót cho mình một cốc rượu và uống cạn, cô ném mạnh chiếc cốc xuống sàn và vỡ tan tành
Cả đám người đó đều không rời mắt khỏi Phương Du Kỳ, có kẻ kinh ngạc, có kẻ lo sợ, cũng có kẻ tức giận....

- Con ranh thối kia! Mày là ai mà dám bén mạng vào đây phá chuyện của ông hả?

Một gã to béo da đen đang mặc lại chiếc quần dài và cài lại thắt lưng vừa nói. Phương Du Kỳ nhìn gã mà cảm giác buồn nôn lan đến tận cổ, cái bụng chứa đầy mỡ của gã xệ xuống một khoảng lớn, tay chân thì như khúc gỗ khô, Phương Du Kỳ đứng lên, hai tay vòng lại trước ngực

- Thật sự là đã làm phiền, tôi chỉ là đến để đón cậu nhóc đó mà thôi!

Gã to béo nhìn Phương Du Kỳ rồi nhìn theo hướng chỉ của cô, Boise đang nằm lịm trên sàn. Gã cười phá lên, đồng thời vỗ vào mông của hai cô hầu rượu bên cạnh

- Haha! Thì ra mày là đồng bọn của thằng nhóc đó. Được đấy! Vậy thì chúng ta nói rõ đi nào! Thằng nhóc đó đã đánh bị thương hai thằng đàn em của tao, mày định đền thế nào đây? Muốn đưa nó đi cũng được. Nhưng chúng có đến hai người, mày để một đứa lại, đứa kia thì tao sẽ lấy hai tay của nó rồi để cho mày đưa đi !, thế nào?

Phương Du Kỳ kinh ngạc nhìn cô bé ở gốc tường lần nữa. Hình như có thần giao cách cảm nên cô bé từ từ ngẩng đầu lên
Bốn mắt nhìn nhau...
Phương Du Kỳ kinh ngạc đến há hốc mồm, nhất thời quên mất mình đang làm gì. Còn cô bé đó thì vừa vui mừng vừa hoảng nợ, nó vừa định mấp máy môi gọi

- Phu.....

Phương Du Kỳ liên đưa ngón trái đặt lên môi, ý bảo nó hãy giữa im lặng. Cô bé nghe lời và không có biểu hiện nào khác nữa nhưng mắt vẫn không rời Phương Du Kỳ.
Phương Du Kỳ có lẽ đã hiểu sơ qua mọi chuyện, cô ổn định lại tâm trạng và xoay người lại nói với gã to béo kia

- Vị đại ca này, hy vọng ông có thể rộng lượng tha thứ, cho hai đứa nhỏ này một đường sống !

Gã to béo đó ngồi trên sofa và ôm hai người đẹp hai bên. Những tên khác đã ăn mặc chỉnh tề lại, nhìn phong cách gã nào cũng bụi bặm như lính đánh thuê
Phương Du Kỳ nhìn bọn họ một lượt, đúng là làm xấu mặt của giới hắc đạo.
Khi cô còn ở Blood thì anh em dưới chướng của cô đều toát lên vẻ chuyên nghiệp của những đặc công. Còn như những anh em của tứ đại hộ pháp trong Death thì mặc dù là thuộc hạ nhưng mỗi người đều có một khí chất riêng.
Tên đại ca to béo đó nhìn Phương Du Kỳ và đánh giá một lượt

- Thật ra mày là ai?

Vừa mới nghe thằng đàn em báo cáo tình hình bên ngoài, gã thật sự khiếp sợ khi nhìn Phương Du Kỳ
Phương Du Kỳ định đi tới đỡ Boise lên thì những tên đứng phía sau đã ngăn cô lại. Cô đành phải đợi cơ hội

- Tôi chỉ là bạn bè của những đứa trẻ trong cô nhi viện mà thôi. Ông hãy để chúng tôi đi! Tôi hứa sẽ không để chuyện tương tự như vậy xảy ra lần nữa!

Tên đại ca thực sự không đủ kiên nhẫn để ghe Phương Du Kỳ nói nữa, gã rống lên

- Tao hỏi mày là ai?

Phương Du Kỳ liếm liếm môi và nói tiếp

- Chuyện đó quan trọng như vậy sao?

Tên đại ca miễn cưỡng gật đầu

- Được lắm! Nếu muốn mang người đi thì hãy thi uống rượu với tao!

Đám đàn em của gã được một phen cười phá lên ,ai nấy cũng đắc ý đợi Phương Du Kỳ bị hạ gục trong nhục nhã.
Nhưng bọn họ vui chưa được lâu thì Phương Du Kỳ đã đưa ra quyết định

- Được thôi! Tôi sẽ thi với ông!

Cô bé nữ sinh ngồi đó lo sợ lắc đầu liên tục, ý bảo Phương Du Kỳ đừng làm vậy
Đám người xung quanh cũng bắt đầu khiếp đảm nhìn Phương Du Kỳ.

-------

- Lão đại! Ngài phải trở về Thượng Hải ngay thôi ạ!

Chiếc Aston Martin đang dừng trên cầu của đường cao tốc, đây là một hành vi vi phạm luật giao thông rất nghiêm trọng nhưng với một kẻ thống trị gần cả thế giới như Doãn Thiên Duật thì đừng nói là đường cao tốc, cho dù là dinh Tổng thống thì hắn cũng ngồi như ngồi nhà hàng
Doãn Thiên Duật dựa hông vào thân xe, tay hắn cầm điếu thuốc đang hút dở. Nghe những gì Uy Vũ nói thì hắn thật sự không đủ kiên nhẫn nữa

- Phương gia thật sự vẫn chưa hiểu rõ thời thế? Phương Tử Đức rồi đến Phương Trạch Nham, thật là! Vậy thì cứ giúp bọn họ yên phận mãi mãi thôi nào.

Uy Vũ cảm thấy thật sự là bó tay trong tình huống này. Doãn Thiên Duật không hề có trái tim của con người, hắn chỉ cần một mình Phương Du Kỳ, sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ cô, nhưng cũng sẽ dùng đủ mọi cách để giữa chặt cô bên cạnh hơn ba năm trước, những người chia rẻ họ, bất kể là người nhà của Phương Du Kỳ thì hắn cũng sẽ không tha thứ

- Lão đại! Phu nhân sẽ ra mặt bảo vệ Phương gia và cả Phương thị.

Quả nhiên một câu nói ngắn gọn của Uy Vũ đã đánh sụp đổ hoàn toàn bức tường thành kiên cố của Doãn Thiên Duật. Điếu thuốc trên tay bị hắn vò nát rồi ném xuống dưới, dùng chân giẫm lên
Hắn đang cố gắng trốn tránh sự thật này. Hắn thật sự rất sợ Phương Du Kỳ sẽ lại một lần hận hắn, sợ cô sẽ khóc một lần nữa.
Hắn không muốn, thật sự không muốn.
Phương gia?
Hắn không thể làm gì họ, nếu muốn Phương Du Kỳ luôn cười thì dù cho Phương gia có bắt hắn quỳ, hắn cũng không có quyền đứng lên. Cho dù Phương gia có giẫm đạp hắn dưới chân thì hắn cũng sẽ không có quyền kháng cự.
Đúng vậy!
Vì Phương Du Kỳ hắn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Như vậy thì đã sao? Chỉ cần Phương Du Kỳ không lạnh nhạt với hắn thì như vậy chẳng là gì cả.

- Lão đại! Ngài vẫn sẽ cho thâu tóm Phương thị sao ạ?

Doãn Thiên Duật đút hai tay vào túi quần, hắn đứng thẳng người lên và mở cửa xe ở vị trí ghế lái

- Tìm Tử Ân về trước đã, tôi sẽ trở về Thượng Hải vào mấy ngày nữa.

Dứt lời, hắn ngồi vào trong xe, đóng cửa lại và lái xe ra khỏi đường cao tốc.
Uy Vũ nhìn theo mà lắc đầu suy tư. Tử Ân mất tích nhưng đã không còn khiến Doãn Thiên Duật lo lắng như trước đây nữa, hắn chỉ ra lệnh cho Uy Vũ tìm Tử Ân mà thôi, còn bản thân hắn thì chỉ lo chạy ngược chạy xuôi để lo cho Phương Du Kỳ được an toàn

---------

Doãn Thiên Duật lái xe vào đến thị trấn. Trước mặt hắn lúc này là một cửa hàng bán quà lưu niệm nhỏ, nhìn qua lớp cửa kính của cửa hàng, hắn thấy một đôi cốc bằng sứa được đặt trên kệ. Hắn nhìn nó rất lâu đến khi điện thoại đổ chuông

- Chú Hy!, có chuyện gì sao ạ?

Doãn Sầm Hy trả lời qua điện thoại bằng giọng hết mực ôn hòa

- Rốt cuộc là cháu định bỏ mặc ông già này đến khi nào đây? Còn không về nữa thì chú sẽ giận đấy!,, chú đợi con ba ngày đấy!

Doãn Thiên Duật phì cười trả lời

- Cháu đang định đến châu Mỹ du lịch nữa ạ!

Doãn Sầm Hy không đợi nghe hắn nói nhảm đã cúp máy. Doãn Thiên Duật ném chiếc điện thoại vào ngăn để đồ trước mặt, chợt hắn nhìn thấy một con gấu túi bằng bông ở rất sâu trong ngăn đựng đồ. Hai tay hắn bất động trong giây lát rồi lấy con gấu túi ra.
Con gấu túi vì bị nhét trong đó lâu rồi nên đã nhăn nhúm đi rất nhiều.
Doãn Thiên Duật vuốt phẳng lông của nó rồi nhìn ngắm nó thật lâu
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ con gấu túi này là do hắn mua cho Phương Du Kỳ, khi đó cô đã rất vui nhưng rồi cũng tại hắn mà không khí hạnh phúc đó chỉ trong giây lát đã vụt mất.
Con gấu túi này, đối với Phương Du Kỳ thật sự ý nghĩa, còn đối với hắn, nó lại là một phần hình bóng lúc nhỏ của Phương Du Kỳ.
Con phố nhỏ ở đây đã rất hẹp rồi mà còn có một chiếc xe thể thao xa hoa đậu ở đây thì càng khiến cho con phố thêm phần nhỏ bé.
Những chiếc lá phong rơi xuống mặt đường một cách nhẹ nhàng, nó như mang cả tâm sự của con người mà từ từ truốt xuống.....
Điện thoại của Doãn Thiên Duật một lần nữa lại vang lên.
Là Uy Vũ.

- Lão đại!, đã tìm thấy Tử Ân rồi ạ! Con bé đang ở cùng phu nhân ạ. Lão đại, phu nhân đang thi uống rượu cùng tên Báo ạ!

Doãn Thiên Duật ngồi thẳng người dậy, hắn vội vàng khởi động xe

- Tại sao cô ấy lại đến đó?

Uy Vũ không dám chậm trễ liền báo cáo

- Là đến cứu một cậu bé trong cô nhi viện ạ. Cậu bé đó vừa bị đám người của Báo bắt cùng với Tử Ân.

Doãn Thiên Duật không nói gì nữa,chỉ hỏi vị trí hiện tại của Phương Du Lỳ rồi cúp máy và lái xe phi như bay ra khỏi thị trấn.

Bình Luận (0)
Comment