Nếu Không Phải Là Em

Chương 89


Sắc mặt Phương Du Kỳ hiện giờ đã lạnh đến đông cứng cả phòng khách, hoàn toàn không còn chút bình tĩnh nào, giống như đối phương cứ tiếp tục không nghe theo lời cô thì khẩu súng sẽ lập tức nhả đạn
Uy Vũ thật sự lúng túng, cậu ta vừa nhìn Phương Du Kỳ, có ý lên tiếng khuyên ngăn nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào. Cậu ta lại tiếp tục đưa mắt nhìn Kỳ Vũ đang đứng trước họng súng
Kỳ Vũ hít sâu một hơi rồi nhìn thẳng vào Phương Du Kỳ và nói

- Phu nhân, người phải thật bình tĩnh thì tôi mới có thể nói hết mọi chuyện!

Phương Du Kỳ kinh ngạc nhìn cậu ta, cô hơi buông lỏng khẩu súng, tiếp tục hỏi

- Nói hết tất cả đi!

Kỳ Vũ chưa kịp mở lời thì Uy Vũ đã nói chen vào

- Phu nhân!, kẻ đã đứng sau thao túng tất cả mọi chuyện, lên kế hoạch từ rất lâu nhằm lật đổ lão đại, nuốt trọn Death và Doãn thị. Kẻ đó.... là người mà lão đại đã rất tin tưởng, là người mà lão đại đã xem như ba ruột.... Doãn Sầm Hy!

Bùm!!!!

Kết luận cuối cùng của Uy Vũ như một trái bom ném bất ngờ vào đầu của Phương Du Kỳ, cô mở to hai mắt nhìn Kỳ Vũ, hỏi lại lần nữa

- Cậu nói gì cơ? Doãn Sầm Hy? Ông ấy.... Ông ấy..... là kẻ đã núp sau bóng tối suốt hơn hai mươi năm?

Uy Vũ và Kỳ Vũ tiếc nuối gật đầu...
Phương Du Kỳ hoàn toàn chấn động, tay buông khẩu súng xuống, hai mắt như không còn hồn, cô lùi về sau vài bước, giọng nói run run, khó có thể chấp nhận sự thật này.
Người chú mà Doãn Thiên Duật đã luôn tin tưởng hết mình, lại là kẻ đã giết chết đứa con mà hắn chỉ vừa mới biết đến sự tồn tại của nó!
Người chú mà Doãn Thiên Duật đã kính trọng hơn cả ba mình, lại là kẻ đã giết chết người chị duy nhất của hắn!
Một người chú tưởng là phật tổ sống thì lại giết cháu gái, hãm hại chị dâu và anh trai, liên tiếp lập kế hoạch sát hại cháu trai, giết chết chắt mà không hề do dự!
Doãn Thiên Duật!
Chắc hắn hiện giờ đang rất đau khổ và dằn vặt!
Hắn phải làm sao để vượt qua nổi cơn sốc quá lớn này đây?
Trái tim Phương Du Kỳ như bị xé ra từng mảnh, cô rất đau!
Chỉ cần nhắm mắt lại là cô lại nhớ đến hình ảnh yếu đuối của Doãn Thiên Duật!
Phương Du Kỳ ngồi phịch xuống sofa, hai mắt cô cứ nhìn về phía xa xăm....
Người mà cô luôn cho là tốt nhất trong Doãn gia, lại chính là kẻ đã hại gia đình cô nhà tan cửa nát!
Người mà cô không hề quen biết hay thân thiết, cũng chẳng có chút thù oán gì lại chính là kẻ đã giết chết đứa con chưa kịp có hình hài của cô!
Con của cô....
Cuối cùng thì cô đã có thể trả thù cho nó rồi!
Từng giọt nước mắt của Phương Du Kỳ liên tục lăn dài xuống.....
Kẻ đã giết con của cô, âm mưu lật đổ chồng cô, còn nhiều lần gửi tin nhắn đe doạ cô!
Hôm nay, cô sẽ trả lại tất cả!
Phương Du Kỳ thay đổi nét mặt thất thần,hai mắt cô nhìn lại khẩu súng trước mặt rất tàn nhẫn

- Cuộc họp cổ đông ngày mai, có lẽ Duật sẽ không thể đến được! Tôi sẽ đến Doãn thị trước tám giờ, dù là một cắc, tôi cũng sẽ không để ông ta lấy đi của Doãn thị!

Uy Vũ và Kỳ Vũ lo lắng lên tiếng

- Phu nhân! Người định làm gì?

Phương Du Kỳ nhặt khẩu súng lại, cô ngẩng đầu nhìn hai người họ, cười đến lạnh thấu xương

- Cục cưng của tôi đã chết thế nào, Duật đã phải đau khổ đến thế nào? Tôi sẽ bắt ông ta trả lại hết!

Uy Vũ mở to hai mắt, tiến tới giải thích

- Phu nhân! Người không thể làm vậy được, một mình người làm sao có thể lật tẩy được Doãn Sầm Hy!

Phương Du Kỳ cầm túi đứng lên, cô chìa tay ra trước mặt Kỳ Vũ
Kỳ Vũ do dự một lúc rồi cũng lấy chìa khóa ra rồi đặt vào tay Phương Du Kỳ...
Nhìn Phương Du Kỳ đã lái xe ra khỏi Bạc Thiên Bảo. Kỳ Vũ lúc này mới vội vã nói

- Tôi sẽ đi theo phu nhân! Cậu ở lại và tìm cách giải thích với lão đại!

Nói xong, Kỳ Vũ một mạch chạy ra khỏi phòng khách.
Uy Vũ nhìn lên phòng của Doãn Thiên Duật trên lầu, cậu ta cảm thấy có một một bầu trời xám xịt!
Nếu ngày mai Doãn Thiên Duật mà không nhìn thấy Phương Du Kỳ đâu thì chắc chắn cậu ta sẽ trở thành tấm bia đỡ đạn để Doãn Thiên Duật nổi giận!

---------------

Phương Du Kỳ lái xe thẳng vào biệt thự Phương gia.
Vừa xuống xe cô đã vội vội vã vã chạy vào phòng khách. Nhìn thấy thím Trương đang đi theo, cô hỏi vội

- Ông nội và ba cháu có trong phòng không ạ?

Thím Trương nhìn thấy sự vội vàng của Phương Du Kỳ nên không dám chậm trễ, bà nói

- Tiểu thư, cháu vào phòng khách ngồi đợi một lát, bác sẽ mời họ đến!

Phương Du Kỳ gật đầu rồi nhanh chóng đi vào phòng sách.

------------

Kiệt từ khi trốn khỏi cái nhà tù của Doãn Thiên Duật đã tìm mọi cách để có thể được an toàn, liên lạc với nhiều người để lên kế hoạch giải cứu Đồng Dĩ.
Không uổng công cậu đã bôn ba trong một thời gian, cuối cùng đã tìm được nơi Đồng Dĩ bị nhốt.
Cậu chỉ đi tới đây một mình....
Bên ngoài chỉ đơn giản là một căn biệt thự sang trọng, nhưng khi bước vào trong, nó không khác gì một căn nhà hoang.
Càng đi vào nữa, một cánh cửa sắt mở ra, bên trong tối om không một chút ánh sáng, hình như là một đường hầm....
Kiệt lấy điện thoại ra, bật đèn flash.
Cậu cẩn thận từng bước đi vào trong.....

----------

Phương Tử Đức và Phương Trạch Nham cùng vào phòng sách.
Phương Du Kỳ nhìn thấy họ liền đứng lên, cô cười ngọt ngào

- Ba! Ông nội! Đã muộn rồi mà còn còn đến làm phiền hai người, con xin lỗi!

Phương Tử Đức cười khà khà, cô vỗ vỗ lên vai con trai ý bảo hai người cùng ngồi xuống.
Khi ba người đã ngồi đối diện, Phương Trạch Nham mới hỏi

- Kỳ nhi!, con gặp chuyện gì sao?

Phương Du Kỳ sốt ruột nhìn ba và ông nội, cô cắn nhẹ môi rồi nói

- Ba, ông nội! Con xin hai người, hãy giúp Duật!

Phương Tử Đức và Phương Trạch Nham kinh ngạc nhìn nhau rồi cùng nhìn Phương Du Kỳ, khó hiểu hỏi

- Kỳ nhi! Doãn Thiên Duật gặp phải chuyện gì mà cần đến ba và ông nội sao?

------------------

Cuối cùng thì Kiệt cũng đã đi hết đoạn đường hầm đó, trước mặt cậu ta hiện giờ là những chiếc lồng sắt cạnh nhau, nhìn không khác gì một cái nhà tù dành cho nô lệ thời xưa.
Kiệt nhìn quanh một lượt, tất cả những người ở đây đều đã không thể cử động, chắc chắn rằng họ đã bị tra tấn rất dã man....
Vì ánh sáng ở đây không có, Kiệt phải tìm rất lâu mới thấy Đồng Dĩ,
Bà đang nằm trong chiếc lồng sắt cuối cùng, nhìn bà rất thảm hại. Nếu nhìn không kỹ sẽ tưởng rằng bà đã chết....
Kiệt chạy nhanh đến trước lồng sắt, hai tay cầm lấy thanh sắt, vừa đập vừa gọi

- Lão phu nhân! Người có nghe thấy không?

------------

Phương Trạch Nham không biết phải trả lời con gái như thế nào khi đã nghe cô kể xong hết mọi chuyện. Mà những chuyện đó lại chính là những chuyện mà ông và ba ông đã biết rõ từ lâu.....
Phương Du Kỳ đang sốt ruột chờ câu trả lời, cô liên tục hối thúc

- Ba, ông nội, Duật đã tin con, anh ấy cũng đã rất tin mẹ không ngoại tình! Năm đó vì bị kẻ xấu che mắt nên anh ấy đã sai lầm.

Phương Tử Đức chỉ biết thở dài
Phương Du Kỳ đã thật sự không còn lời nào để thuyết phục họ nữa....
Cô cúi gầm mặt xuống, hai mắt bắt đầu đỏ hoe

- Cái giá mà Duật phải trả là mạng của cục cưng.... không lẽ! Không lẽ như vậy vẫn không thể khiến cho hai người hết giận anh ấy sao?

Phương Tử Đức và Phương Trạch Nham hốt hoảng nhìn Phương Du Kỳ.
Phương Tử Đức đành phải lên tiếng trả lời
- Con đã tìm nhầm người rồi! Người có thể cứu Doãn Thiên Duật và Doãn thị lúc này không phải ông và ba con!

---------

Kỳ Vũ đã đậu xe ở trước biệt thự Phương gia,tìm một chỗ thật sự tránh được camera....
Điện thoại cậu ta bất ngờ reo. Kỳ Vũ nhận điện thoại.
Là một tên thuộc hạ mà cậu ta phái đi theo dõi Kiệt

- Kỳ Vũ tiên sinh ! Chúng tôi đã tìm được Kiệt, cậu ta hiện giờ đang ở một ngôi biệt thự, chúng tôi có cần xông vào trong không ạ?

Kỳ Vũ bừng tỉnh hẳn, cậu ta nhanh chóng khởi động xe và dặn

- Tôi sẽ đến đó ngay, trước mắt thì đừng hành động gì cả!

Cúp điện thoại, Kỳ Vũ lái xe vụt nhanh rời khỏi.

---------------

Sau nhiều lần tìm cách mở khoá lồng, Kiệt đã có thể vào trong đưa Đồng Dĩ ra ngoài.
Nhìn thấy bà tận mắt, Kiệt thật sự đau lòng, khắp người bà đầy rẫy vết thương, cái cũ chồng chất cái mới. Bà đã chịu đau và mệt mỏi ngất đi....
Kiệt bế Đồng Dĩ ra khỏi nơi đầy lồng sắt kia. Vừa đi cậu vừa gọi

- Lão phu nhân! Người hãy cố gắng chịu đựng một lát nữa đi ạ!

Nhưng không ngờ, vừa đi tới đường hầm ban nãy, cửa đã đóng sầm lại, Kiệt không thể phản ứng kịp thời!

--------------

Phương Du Kỳ càng lúc càng cảm thấy mông lung. Ba và ông nội càng nói, cô cang khó có thể tin nổi nữa.

- Hai người đang nói chuyện gì mà nực cười vậy ? Ông nói, ông nói là... Doãn, Doãn phu nhân!bà ấy... bà ấy không phải bệnh nhân tâm thần?làm sao.....làm sao có thể như vậy được!

Phương Du Kỳ vừa lắc đầu vừa liên tục phản bác....

-------------

Kỳ Vũ lái xe đến căn biệt thự mà đám thuộc hạ đã bao vây bên ngoài.
Vừa tới nơi, Kỳ Vũ bước xuống, tên thuộc hạ cầm đầu đi tới báo cáo tình hình

- Kỳ Vũ tiên sinh!, Kiệt đã vào trong đó được hai tiếng rồi ạ! Nhưng có một điều rất lạ, ngài có cảm thấy như vậy không? Căn biệt thự này không sáng đèn, hai tiếng trước, cũng tối om. Tôi nghi ngờ, căn biệt thự không có người!

Kỳ Vũ cũng có suy nghĩ như tên thuộc hạ. Nhưng lại không hoàn toàn như thế.
Căn biệt thự không có người thì Kiệt vào đó để làm gì ? Nếu cậu vào để tìm kiếm thứ gì đó mà căn biệt thự không có người thì nhất định phải bật điện lên.
Vào nhà người khác mà lại không bật điện thì chắc chắn là đã nghi ngờ trong biệt thự vẫn còn người, hoặc vốn dĩ trong biệt thự vốn không thể bật điện!
Điều này chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, nguồn điện đã bị phá hoặc có thể không hề tồn tại nguồn điện!
Biệt thự mà không hề có nguồn điện, thì đó không phải biệt thự bình thường, giống với ngục tù hơn!
Căn biệt thự này lại được xây dựng ở một khu vực vắng vẻ như vậy, thật ra là có mục đích gì?
Tên thuộc hạ lại tiếp tục báo cáo, vẻ mặt có vẻ do dự

- Kỳ Vũ tiên sinh! Vừa nãy, tôi đã nhìn thấy lão phu nhân đi vào đó. Bà ấy.... bà ấy đã di chuyển rất nhanh! Không giống với bệnh nhân.....

-------------

Phương Du Kỳ như bị rút sạch linh hồn. Cô ngồi bất động, cả một thế kỷ đã không nói gì
Doãn lão phu nhân! Mẹ chồng của cô, đã sống mười ba năm trong cái vỏ bọc của một bệnh nhân tâm thần, tất cả chỉ vì để bảo vệ gia đình mình, bảo vệ chồng mình, bảo vệ con trai, bảo vệ Doãn thị, bảo vệ Death!
Doãn lão phu nhân.....

-------------

Kiệt đã tìm mọi cách để phá cửa chạy thoát nhưng đến lúc cậu đã gần kiệt sức thì cánh cửa vẫn không có dấu hiệu lay chuyển nào cả. Kiệt đã hoàn toàn mất hết hy vọng thì lúc này cánh cửa lại được mở ra........
Theo phản xạ, Kiệt đưa đèn trên tay rọi chiếu về phía cửa.
Khuôn mặt Đình Vân hiện lên như một vị thiên sứ đến cứu rỗi nhân gian, bộ quần aó đặc công bà mặc trên người hoàn toàn trái ngược với bộ quần aó bệnh nhân thường ngày của bà. Ánh mắt cương quyết và sắc bén đó khác hẳn với tính cách điên rồ của bà thường ngày.......
Kiệt kinh ngạc đến mức chỉ kịp thốt lên

- Doãn lão phu nhân!

Bình Luận (0)
Comment