Một vùng màu nâu trong mắt tan ra, chậm rãi chảy lệch ra khỏi cái ly.
Cà phê chảy xuống bàn, nhanh chóng chảy tràn ra góc bàn khác ngấm vào di động. Người đối diện cuống quít cầm di động lên, la to: “Cô lễ tân!!! Có giấy ăn không?”
Nhân viên lễ tân cuống quít chạy tới, lấy mấy khăn bàn nhỏ nói mấy câu xin lỗi rồi quay đầu đưa khăn cho Tiểu Ngọc, nói: “Đổng sự mời cậu đến tầng 38, ông ấy đang đợi cậu, phòng 3808. Bây giờ đi được rồi.”
Tiểu Ngọc lấy khăn lau tay, nở nụ cười với cô rồi đứng lên đi thang máy.
Những người còn lại đang chờ tại chỗ, phẫn nộ nhìn theo bóng cậu, không hẹn mà cùng nghĩ rằng: Khách sáo vậy, quả nhiên là con riêng của Đổng sự!!!
Tiểu Ngọc đi vào thang máy, nhấn tầng 38. Rồi đi toilet trước, lấy súng từ trong ngực nhét vào trong túi lông. Bởi trong thang máy có theo dõi dễ soi thấy nó.
Cậu lại nhìn lần nữa, chắc chắn toàn bộ viên đạn ở trong ngực, thật cẩn thận kéo chốt mở súng đựng ở túi ngoài.
Giả vờ xong, Tiểu Ngọc thay lông nhung, mặc áo len dán sát người lộ ra cổ và xương quai xanh. Cậu cười với cái gương, cảm thấy tinh thần mình rất tốt, thần thái sáng láng.
Tiêu sái đi ra. Gõ cửa phòng 3808.
Đồng đổng lên tiếng trả lời mở cửa rồi cậu đi vào.
Nhìn thấy Tiểu Ngọc, sắc mặt ông ta hơi ám muội. Lúc này mời Tiểu Ngọc không biết là phúc hay họa. Tóm lại, nếu để cậu ở bên ngoài, lỡ bị cảnh sát phát hiện rồi dễ nói ra vài thứ lắm.
Tiểu Ngọc tựa vào sô pha, ngẩng cao đầu cười cười với ông ta.
Đồng Đổng ngồi vào bàn công tác, sa sầm nói: “Lee, chuyện ông chủ Trình rất khó đấy, hiện tại nhìn thì không sao nhưng bên trong khó khăn lắm.”
Cậu nghe xong, đôi mắt mở to, oan ức nói: “Ngày đó em bị hù chết!!! Thiếu chút nữa mất mạng. Hiện tại em không có chỗ nào để đi cả. Tiền cũng hết rồi.” Tiểu Ngọc nói xong ngập ngừng, đôi mắt trông mong nhìn Đồng Đổng.
Đồng Đổng vui như mở cờ trong lòng. Thì ra như thế, chạy thoát à. Cũng biết trốn đấy chứ, đúng là may mắn. Bây giờ không có chỗ dựa, không có tiền để ăn chơi thì chỉ thế này thôi.
Ông ta nghĩ vậy lại yên tâm. Cười ôn hòa với Tiểu Ngọc, phong độ vô cùng tốt nói: “Để tôi rót cốc trà cho em rồi từ từ kể sao lại chạy thoát được.” Nói xong, ông ta rời khỏi chỗ ngồi đi tới.
Đồng Đổng lấy thuốc ngủ nặng đô đã chuẩn bị xong từ khay bỏ vào ly trà, trong khăn mặt cũng rắc rất nhiều. Chậm rãi quấy, ông ta cười nhếch mép nghĩ thầm: “Chờ mắc câu rồi thì cởi sạch mà hỏi. Không nói thì bắt ra nhốt ở biệt thự ngoại ô cũng được.”
Tính toán xong rồi cầm cái ly chuyển cho cậu, chợt thấy cái lỗ họng súng đen ngòm chĩa về phía mình.