Nếu Như Ánh Trăng Không Ôm Lấy Em

Chương 27

Hở về nhà....

Sầm Ninh: "Ngày mai em có tiết."

"Ngày mai chú Chung sẽ đưa em trở lại."

Nói xong lại bổ sung: "Anh thức dậy rất sớm, mà em dậy không nổi."

Sầm Ninh: "....."

Ngôn Hành Chi: "Đi thôi, lên xe."

Không cho cô một chút cơ hội để cự tuyệt, Ngôn Hành Chi nhìn hai người còn lại gật gật đầu, lôi kéo Sầm Ninh rời đi. Rất nhanh xe đã dời khỏi tầm mắt hai người họ, Hạ Dật ngây người chốc lát: "Bọn họ....là anh em sao?"

Tống Từ không lên tiếng chợt khẽ cười: "Tôi cũng từng cho rằng như vậy."

Sầm Ninh cứ như vậy ngơ ngác mà về nhà, trên đường cô mơ mơ màng màng: "Tôi là ai, tôi đang ở đâu đây, tại sao tôi phải về nhà"

"Em và Tống Từ..." Ngôn Hành Chi đang nói rồi tạm dừng, cảm thấy câu hỏi có chút kỳ quái, vì thế thay đổi "Hai người còn giữ liên lạc?"

Sầm Ninh gật đầu: "Vâng, cậu ấy là bạn tốt của em."

"Bạn tốt?" Ngôn Hành Chi không nặng không nhẹ mà cười một chút: "Anh cho rằng cậu ta thích em."

Anh cho rằng cậu ta thích em?

Sầm Ninh ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ Ngôn Hành Chi đột nhiên sẽ nói như vậy, càng không cẩn thận mà suy nghĩ anh thế mà lại nghĩ như thế.

"Em, em và cậu ấy chính là bạn tốt, em đối với cậu ấy....không có ý tứ nào khác."

"Ồ." Ngôn Hành Chi gật gật đầu, cười như không cười, nói: "Vậy người tên Hạ Dật thì sao."

"......."

Đột nhiên trầm mặc, Sầm Ninh nắm chặt tay, nhất thời không biết nói gì. Tình cảm cô đối với Tống Từ và Hạ Dật hoàn toàn không giống nhau.

Người trước là bạn học nhiều năm là bạn tốt của cô, cậu giúp cô rất nhiều, tình cảm cô đối với cậu rất rõ ràng, cho nên cô không thể nào đối với cậu là đối tượng để thích. Mà người sau, cô cũng từng nghĩ đến. Ít nhất, cô đã cố gắng bản thân để thích người này. Nhưng lại không thành công.

Ngôn Hành Chi im lặng nhìn cô một cái thấy được tâm trạng khẩn trương của cô.

Đèn đỏ, Ngôn Hành Chi thu hồi tầm mắt, dừng lại. Mười giây ngắn ngủi trôi qua, đèn đỏ chuyển đèn xanh. Xe khởi động, Ngôn Hành Chi nghe được giọng nói như không xác định của Sầm Ninh: "Em không biết."

Không giống như Tống Từ, mà do dự nói không biết.

Trở về đến nhà, vừa lúc gặp Ngôn Hành Diệu từ trên lầu đi xuống.

"Anh, Sầm Ninh, sao hai người lại cùng nhau trở về."

Ngôn Hành Chi nói "thuận tiện", sau đó mặt lạnh mà lên lầu.

Ngôn Hành Diệu mặt đầy hứng khởi chợt cứng lại, cậu khó hiểu mà nhìn Sầm Ninh: "Anh tôi làm sao vậy?"

Sầm Ninh: "Làm sao."

Ngôn Hành Diệu: "Có chút hung dữ."

Sầm Ninh dừng một chút: "Có khi nào mà không hung dữ."

Ngôn Hành Diệu: "Nói cũng đúng."

"....."

"....."

Trở lại lầu gác, Sầm Ninh thư thái tắm rửa một cái, nằm trên giường đọc tin tức.

Đúng lúc này, di động vang lên.

"Tống Từ, làm sao vậy?"

Bên kia im lặng một lúc, thời điểm Sầm Ninh cho rằng Tống Từ không cẩn thận mà gọi, đột nhiên cậu nói: "Ninh Ninh, chuyện này không công bằng."

Sầm Ninh sửng sốt một chút: "Cái gì."

Giọng nói Tống Từ có chút lớn: "Tớ nói điểm này cậu không công bằng! Cậu cho Hạ Dật cơ hội theo đuổi cậu, thế còn tớ, cậu lại không cho tớ cơ hội đấy...."

Giọng nói Tống Từ lạ lạ, Sầm Ninh từ trên giường ngồi dậy: "Tống Từ, có phải cậu uống say rồi phải không."

"Cậu không cần quản, tớ muốn hỏi một chút cậu vì cái gì...." Tống Từ thanh âm có chút nghẹn ngào: "Trương Tử Ý nói ở trường học có rất nhiều người theo đuổi cậu....Thật trùng hợp hôm nay tớ thế nhưng gặp được, tớ vốn cho rằng sẽ tìm cơ hội mới thấy được. Nhưng tớ thật không rõ, tớ chỗ nào không bằng anh ta, vì cái gì mà cậu cho anh ta cơ hội, lại không thể, ách, lại không thể tiếp nhận tớ?"

Sầm Ninh không để ý cậu dùng giọng điệu như vậy nói với cô, cũng may là kỳ nghỉ hè trung học năm đó cô cự tuyệt cậu, nhưng cậu cũng không bộc lộ ra bộ dáng như bây giờ. Trong lòng Sầm Ninh áy náy, biết là áy náy thì sẽ rất khó giải quyết: "Tớ không biết phải nói như thế nào với cậu...."

"Trước kia tớ không được, là bởi vì có Ngôn Hành Chi, tớ có thể chấp nhận thua Ngôn Hành Chi! Ai bảo tớ không thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Không ở cùng cậu chung dưới một mái nhà sớm chiều chung đụng, nhưng, cậu không thể bắt tớ thua một người mới đến sau được!"

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, sớm chiều ở chung, nếu bàn về hai câu này, Tống Từ so với Ngôn Hành Chi thích hợp hơn, dù sao Ngôn Hành Chi rất nhiều năm về trước đã rời đi...Nhưng Sầm Ninh không đem lời này nói ra, bởi vì cô thích Ngôn Hành Chi, cũng không phải là vì sớm chiều chung đụng.

Tống Từ không nghe Sầm Ninh nói gì, thấp giọng hỏi: "Có thể nói,...trước giờ vẫn thua Ngôn Hành Chi, tớ và Hạ Dật đều thua anh ta."

Sầm Ninh: "Tống Từ..."

"Cậu đối với anh ta còn chưa chết tâm đúng không?"

Tim Sầm Ninh như bị đâm một nhát, cô vẫn luôn nhắc nhở mình hết hy vọng, buộc chính mình phải quên đi. Cô vẫn cho rằng mình có thể làm được, nhưng bây giờ Tống Từ lại nói thẳng ra trước mặt cô, cô mới phát hiện, trái tim cô không có chút ý tứ tâm lý phủ định nào.

"Tớ hiểu được...." Tống Từ thấp giọng cười, nhưng cười thà bằng không cười: "Tớ chỉ biết, hôm nay thời điểm anh ta vừa xuất hiện ánh mắt cậu nhìn anh ta rất khác biệt. Quả nhiên, Trương Tử Ý nói không sai, con người của cậu, quá cố chấp."

"Vậy nên cậu đừng học theo tớ." Sầm Ninh cầm di động thấp giọng nói: "Tống Từ, cậu đừng học theo tớ."

Tống Từ khẽ cười: "Cậu xem cậu đấy, thật sự quá đáng, muốn người khác làm chuyện mà bản thân cậu không làm được."

Tối hôm qua không biết ngủ quên từ lúc nào, chỉ nhớ rõ khi mới tỉnh lại, điện thoại cũng hết pin. Nhớ tới lời nói đêm qua của Tống Từ, cô cảm thấy rất khổ sở. Trên thế giới này, có vài người mà cô không muốn tổn thương, Tống Từ là một trong số đó.

Nếu vẫn giống như trước kia thì tốt rồi.

Những ngày tiếp theo Sầm Ninh luôn đi học ở trường, vừa làm việc ở Thiên Ảnh, khoảng thời gian này, cô rất ít khi gặp Ngôn Hành Chi, một mặt là cô ít khi về nhà, mặt khác Ngôn Hành Chi cũng rất bận rộn. Kỳ nghỉ hè đến, Sầm Ninh lấy lí do làm gia sư, mỗi ngày đều đến Thiên Ảnh.

Thời gian này, từ chỗ Hách Kiệt cô học được rất nhiều, hơn nữa cô cũng phát hiện Hách Kiệt tính tình tuy kém nhưng một khi thật sự muốn dạy cái gì thì tuyệt đối dốc lòng tương trợ.

Hôm nay, nhiếp ảnh gia của đội cách vách vội vã chạy đến chỗ bọn họ: "Hách Kiệt, bên anh gần đây rất rảnh đúng không"

Hách Kiệt gật đầu: "Cũng khá rảnh, chủ yếu là xử lý hậu kỳ, không thường xuyên ra ngoài chụp."

"Thật đúng lúc, đội chúng tôi đang thiếu người, anh bảo hai người trợ lý sang chỗ tôi vài ngày."

Đều cùng chung công ty, các đội mượn người của nhau cũng là điều bình thường. Hách Kiệt sau khi nghe xong liền nói: "Việc ở mảng giải trí của các người nhiều như vậy, ngày nào cũng thiếu người, tuyển thêm thì chết à."

"Nói thì dễ nghe lắm, anh nghĩ tuyển thêm người nào có đơn giản như vậy. Người biết chụp ảnh đời nào chịu đi làm trợ lý. Nhưng tôi lại muốn người hiểu biết chụp ảnh làm trợ lý, anh nói xem có phải rất mâu thuẫn không."

"Thôi đi, chẳng phải là do anh kén chọn quá đó sao."

"Được rồi được rồi, anh không phải rất hay khen ngợi cô trợ lý Sầm Ninh kia đó sao, là cô ấy đúng không." Người đó chỉ chỉ tới Sầm Ninh: "Đến, đến đây cô gái nhỏ, cô đi theo tôi."

Sầm Ninh nhìn Hách Kiệt, Hách Kiệt vẫy tay với cô, bất đắc dĩ nói: "Đi đi."

"Còn thiếu một người, Lưu Hân, cô cũng đi theo tôi."

"Được."

Nói đến chuyện này, mảng giải trí ở công ty Thiên Ảnh là làm tốt nhất, nguồn thu lợi nhuận từ mảng này rất nhiều, mỗi ngày đều có minh tinh diễn viên tới đây để chụp ảnh quay quảng cáo, tạp chí, hoặc là trang phục của nhãn hiệu cần tuyên truyền,...

Hôm nay, nhóm Sầm Ninh sẽ chụp ảnh quay phim quảng cáo cho tiểu hoa đán đang rất hot, tiểu hoa đán nổi tiếng tính tình không tốt, mấy trợ lý như Sầm Ninh, công việc bận rộn thì thôi đi, đến cả mấy công việc vụn vặt như pha cà phê cũng bị xoay quanh sai bảo. Nhưng dù sao người ta cũng đang hot, lại có địa vị, cho nên không ai dám nói gì.

Trong thời gian nghỉ ngơi, nhiếp ảnh gia Tiết Băng bảo Sầm Ninh và Lưu Hân đi xuống lầu mua cà phê cho các nhân viên công tác và vị minh tinh kia. Hai người nhận lệnh, nhanh chóng chạy xuống lầu mua cà phê, lúc về mỗi người mang tám ly đi lên.

"Cô nói xem chúng ta không phải chân chạy vặt, vì cái gì lại bảo chúng ta đi mua đồ." Lưu Hân vừa đi vừa bất mãn nói.

Sầm Ninh: "Vậy cô dám không đi sao."

Lưu Hân: "...."

Sầm Ninh: "Đi nhanh đi, không là đi vào còn bị nói."

Lưu Hân: "Hừ, tiểu hoa đán kia cũng có trợ lý riêng đi theo, sao lại không bảo bọn họ đi chứ."

Lưu Hân vừa đi vừa quay sang nói chuyện, bất thình lình va phải người vừa đi ra khỏi văn phòng.

"Thật xin lỗi, xin lỗi." Văn phòng này chính là phòng của Dương tổng, va phải ai ở đây đều sẽ gặp rắc rối.

"Không sao chứ?" Anh chàng bị va phải ngược lại rất bình tĩnh, Lưu Hân ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, sửng sốt một chút: "Không, không sao."

"Không sao là tốt rồi, đi đi, đừng làm chậm trễ công việc." Người đàn ông cười nói.

Lưu Hân vẻ mặt bị doạ mà bừng tỉnh: "Vâng, vâng... cám ơn anh."

Lưu Hân thẳng lưng rời đi, Sầm Ninh ở phía sau kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trước mặt, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy có Dương tổng ở bên cạnh, cô nhân viên nhỏ bé như cô mở miệng nói chuyện cũng không phù hợp.

"Nhóc con, ngây ngốc làm gì, còn chưa đi."

Người đàn ông mỉm cười ở trước mặt cô đúng là gương mặt quen thuộc Tân Trạch Xuyên, lúc này anh một thân tây trang, dáng vẻ nghiêm chỉnh bàn công việc.

Sầm Ninh nhìn anh mà gật đầu, cũng không nhiều lời, chạy theo Lưu Hân trở về studio.

"Là cô gái này à." Dương tổng vỗ vỗ vai Tân Trạch Xuyên: "Cậu còn đặc biệt đến đây một chuyến, xem ra đây là ——"

"Stop, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung." Tân Trạch Xuyên quen thuộc khoát tay lên vai Dương tổng: "Đây không phải là người của tôi, nhưng tuyệt đối cũng không thể động đến, tôi cũng là do có người nhờ vả mà thôi. Chuyện đó, anh nhất định phải quan tâm một chút, xảy ra chuyện gì sẽ tìm anh hỏi đầu tiên."

"Ha ha, cậu đã nói như vậy thì tôi không thể chú ý sao? Được, tôi sẽ nói Tiết Băng nhắc nhở một chút."

"Được, vậy làm phiền rồi."

"Ha, Tân đại công tử tự mình đi một chuyến, tôi nào dám từ chối sao?"

——

Buổi chụp hình diễn ra cả ngày, tối đến, tổ chụp ảnh quyết định đặt cơm bên ngoài.

"Lưu Hân, cô đi xuống lầu nhận cơm hộp."

Lưu Hân "ừ" một tiếng, thuận tay vỗ vai Sầm Ninh: "Đi thôi, ra ngoài lấy cơm hộp."

Sầm Ninh buông đồ trong tay xuống, nhấc chân muốn đi theo.

"Này này này, Sầm Ninh cô đứng lại."

Sầm Ninh: "Hả?"

"Xử lý tốt việc của mình, cô không cần phải đi."

Lưu Hân trố mắt: "Thầy Tiết, nhiều cơm hộp như vậy, một mình tôi ——"

"Vậy thì gọi người khác đi với cô, đơn giản mà." Tiết Băng vẻ mặt không kiên nhẫn.

Trước đó những việc sai vặt này đều là cô với Sầm Ninh, Lưu Hân không rõ, tại sao bây giờ lại biến thành mỗi mình cô xui xẻo. Đang lúc vẫn uỷ khuất, liền thấy vẻ mặt lật mặt của Tiết Băng, dùng gương mặt ôn hoà tươi cười nhìn Sầm Ninh nói: "Sầm Ninh, cô ngoan ngoãn ngồi đây, thực lực cô tốt như vậy, chăm chỉ học tập sẽ rất có tiền đồ."

Lưu Hân; "!?"

Sầm Ninh: "....."

Bình Luận (0)
Comment