Nếu Như Anh Yêu Em - Lục Chá

Chương 15

Minibus tồi tàn đi trên đường đất, thân thể Thường Tương Tư có khoẻ đến mấy cũng bị xóc đến buồn nôn, sau khi xe dừng lại, Thường Tương Tư lao xuống xe, ngồi xổm bên đường nôn khan.

Anh Phi đứng bên đường trông thấy Thường Tương Tư khó chịu, nói với Bạch Văn Nguyên có vẻ như không việc gì: “Thân thể cậu tốt đấy!”

“Cũng bình thường thôi!” Bạch Văn Nguyên lấy balo xuống xe đeo trên lưng, duỗi người: “Xung quanh đây có cảnh quan gì không?”

“Bên trong núi sâu hang rộng, chỉ có thạch nhũ hình thù kỳ lạ là đáng xem thôi.”

Bạch Văn Nguyên lấy túi khăn giấy ra ném cho Thường Tương Tư, Thường Tương Tư nhận lấy, khẽ nói cảm ơn.

Anh Phi khóa kỹ xe, chỉ vào một con đường nhỏ nói: “Từ con đường này đi vào, đi thẳng về phía tây, tới thôn tìm ba cái cây mọc chéo nhau là đến.” Anh Phi nhìn ra phía sau Thường Tương Tư: “Nhà cô em ngay bên cạnh ba cái cây, cũng coi như dễ tìm.”

Dọc đường Bạch Văn Nguyên trò chuyện với anh Phi, chỉ chốc lát đã thăm dò rõ ràng gia cảnh của anh Phi.

Anh Phi cũng mang họ Thái, ông nội xuất thân từ Thái Gia Câu, mở một quán mỳ trên thị trấn, từ đời bố anh ấy đã được cho đi học nên thoát khỏi suy nghĩ cổ hủ. Bản thân anh Phi cũng được học hành đến nơi đến chốn, sau khi tốt nghiệp được phân công đến đồn công an tuyến huyện, làm năm sáu năm, sắp từ một người trẻ tuổi biến thành cảnh sát già.

Chuyện nhà Thường Tương Tư qua miệng anh Phi kể nghe càng hài kịch.

Nhà Thường Tương Tư cũng ở nông thôn, điều kiện không quá tốt, cố gắng lắm mới nuôi được cho cô ăn học, càng tới gần thời điểm thi đại học, trong lòng mẹ cô càng lo lắng chi phí học đại học và sinh hoạt. Khoảng tháng bảy tháng tám năm ngoái vào giai đoạn thu hoạch, mẹ cô sơ sẩy làm rơi hai gánh thóc trên đường vận chuyển, bố cô quở trách vài câu, thế là hai người dỗi nhau. Mẹ cô khóc vài lần bị bà mối Trịnh trong thôn nghe thấy, bà mối Trịnh bèn giới thiệu mẹ cô lên thành phố làm công, vừa được bao ăn bao ở, một tháng còn có thể tiết kiệm vài trăm tệ, chẳng mấy chốc là dành dụm được học phí cho Thường Tương Tư. Mẹ Thường Tương Tư động lòng, theo bà mối Trịnh rời khỏi nhà, vất vả đi hơn ngàn dặm, cuối cùng bị bán đến Thái Gia Câu.

Bố Thường Tương Tư cũng chỉ nóng nảy nhất thời, không quá để tâm đến những phiền muộn của mẹ cô, đến khi không thấy vợ đâu bèn đi tìm khắp nơi, cuối cùng tìm được bà mối Trịnh. Thường gia cư trú tại địa phương gần trăm năm, họ hàng Thường Tương Tư cũng nhiều, cứng rắn buộc bà mối Trịnh nói ra, bà ta lại nói rằng mẹ Thường Tương Tư chê Thường gia nghèo, bản thân muốn tái giá, sau đó nói địa chỉ ở Thái Gia Câu.

Bố Thường Tương Tư tới Thái Gia Câu, trước tiên tìm đến đồn công an của anh Phi, nhưng chỉ có lẻ loi mình ông, không ai để ý tới ông.

Lần thứ hai bố Thường Tương Tư tới, mang theo họ hàng anh em cùng cảnh sát địa phương, anh em cùng đơn vị đến, bên anh Phi không thể không hỗ trợ, đành kín đáo chỉ đường. Người còn chưa đến Thái Gia Câu, tin tức sớm đã được truyền tới, một trăm tên đàn ông đổ ra đường, mấy người kia không dám đi vào. Bố Thường Tương Tư không còn biện pháp nào, mỗi ngày đều đến đồn công an chỗ anh Phi cầu xin giúp đỡ, anh Phi còn trẻ, không chịu nổi đành phải giúp ông chuyển lời.

Lần thứ ba bố Thường Tương Tư tới, mang theo người cô xinh xắn của Thường Tương Tư đi.

Trong suốt thời gian xảy ra chuyện, Thường Tương Tư đang ở trong trường học, vùi đầu học tập vì tương lai của bản thân.

Ba người đi khoảng một tiếng, bò lên trên một đỉnh núi nho nhỏ, anh Phi chỉ ra đằng trước nói: “Dưới sườn núi có ba cái cây, bên cạnh ba cái cây đó là nhà của cô em.”

Thường Tương Tư lau mồ hôi trên trán, nghiêm túc ghi nhớ địa hình xung quanh và cung đường đã đi qua, cô nhìn về phía ba cái cây, mặt đỏ bừng.

“Anh từng nghe người ta nói tính tình cô em rất tốt, không hề chạy trốn mà ở lại cần mẫn làm việc. Do đó người nhà kia đối xử với cô em không tệ, hiện tại có thể tự do hoạt động.” Anh Phi do dự một chút: “Hiện tại cô em đang mang thai, không lâu nữa sẽ sinh.”

Miệng Thường Tương Tư khép mở, bắt đầu không thể suy nghĩ: “Cô em có bệnh, bà ấy không thể sinh ——”

“Có người tới, cô chú ý biểu cảm của mình đi.” Bạch Văn Nguyên nhìn thấy vài người đang xách thùng nước xuống núi.

Anh Phi cao giọng dùng tiếng bản địa chào hỏi mấy người kia, người bên kia đi tới đáp lời, lại chỉ vào Bạch Văn Nguyên hỏi chuyện.

Anh Phi cười nói gì đó, Bạch Văn Nguyên cũng cười một cái.

“Bọn họ đang nói gì vậy?” Thường Tương Tư khẽ hỏi.

“Anh Phi hỏi bọn họ rằng có phải đang tưới nước hay không, bọn họ nói là gánh nước về nhà uống, bọn họ hỏi anh Phi rằng chúng ta đang làm gì, anh Phi nói là bạn học của em trai dẫn vợ tới đây chơi.” Bạch Văn Nguyên nói.

Anh Phi trở về, Bạch Văn Nguyên nói: “Anh dẫn chúng tôi đi dạo chỗ khác đi.”

Ba người vòng quanh Thái Gia Câu một lát, dọc theo đường nhỏ chuẩn bị trở về lại gặp mấy gã hùng hổ đi tới, cầm gậy gỗ, nhìn thấy anh Phi liền chỉ vào anh ấy rít gào.

Anh Phi xoay người, co giò chạy: “Mau chạy đi, đây là cháu của Lão Thái Căn đấy.”

Bạch Văn Nguyên nhìn mấy người kia, bắt lấy anh Phi: “Chạy làm gì?”

“Không chạy thì chờ bị đánh chết à?” Anh Phi nói: “Anh cũng điên rồi, chẳng hỏi thăm xem Đại Thái Đầu có ở đây không, nếu anh ta ở đây, có chết anh cũng không mang các em tới!”

“Không đánh chết được đâu, tin tôi!” Bạch Văn Nguyên kéo anh Phi, không cho anh ấy chạy.

Anh Phi không thoát được tay của Bạch Văn Nguyên, hết hy vọng: “Chúng ta đành phải chờ chết thôi!”

Một cây gậy gỗ to bằng nắm tay đập xuống, Thường Tương Tư hét lên một tiếng, tay chân lạnh toát nhìn nó rơi xuống đầu anh Phi. Bạch Văn Nguyên duỗi tay bắt lấy cây gậy, kéo mạnh một cái, gậy gỗ rơi vào trong tay anh, anh quay đầu nhắm ngay gậy gỗ vào nhóm người đang tới.

Tên dẫn đầu có vóc dáng tương đương với Bạch Văn Nguyên, cả người toàn thịt, lệ khí trong mắt cao tận trời, thấy Bạch Văn Nguyên đoạt được gậy của mình, vừa tức vừa bực, chỉ nói một từ “Đánh”, bốn năm tên bên cạnh lại xông lên.

Bạch Văn Nguyên buông tay anh Phi ra, đứng phía trước chặn đường, không hề sợ hãi.

“Em tìm được ôn thần ở đâu vậy, không sợ chết à?” Anh Phi kéo Thường Tương Tư bỏ chạy.

“Em gặp được trên đường.” Thường Tương Tư giãy ra khỏi tay anh Phi: “Chúng ta không thể đi được, để anh ấy một mình ở đây thực sự vô nhân tính.”

“Ở lại để bị đánh à, không đáng đâu, em mau chạy đi!” Anh Phi lớn tiếng nói.

Thường Tương Tư kiên quyết giữ chặt anh Phi, không cho anh ấy đi.

Bạch Văn Nguyên bật cười, miệng phun ra một đống lời bản địa, anh Phi ngây ngẩn cả người.

Đáng tiếc, nếu có thể dùng lời để giải quyết thì đã không cầm đến gậy, năm sáu gã cùng lúc lao lên, Bạch Văn Nguyên chỉ có một đôi tay, sau khi chắn mấy chục đòn thì không trụ nổi nữa, cánh tay bị đập vài cái. Bạch Văn Nguyên thấy không ổn, bất chấp xông vào bắt lấy tên cầm đầu ra sức đấm, sức anh khoẻ, xuống tay toàn đòn hiểm, chủ yếu uy hiếp tên cầm đầu, chẳng mấy chốc tên kia đã bị đánh đến kêu oai oái.

Người bên kia nhìn thấy anh Phi nên mới nổi sung, gặp lần nào đánh lần nấy, lúc này chỉ là bổn phận, đuổi theo cốt để dọa anh Phi, nếu anh ấy bỏ chạy thì thôi. Nhưng không ngờ người anh ấy dẫn theo lại có võ, còn cứng đầu đánh trả, do đó mấy gã kia không thể thu tay.

Bạch Văn Nguyên đánh nhau rất quy tắc, nếu bản thân bị ăn đánh sẽ không để người khác được dễ chịu.

Anh Phi thấy bộ dạng này, sợ bọn họ sẽ gọi thêm người tới, nhặt một cục đá lên ném vào đám người, sau đó lại tự đập đá vào đầu mình: “Muốn đánh thì cứ đánh tôi là được rồi! Đánh tôi đi!”

Một dòng máu tươi từ trên trán anh Phi chảy xuống, cùng với làn da ngăm đen của anh ấy trông càng đáng sợ.

Thấy máu, kia bọn người bất động.

Anh Phi lại cầm cục đá đập vài cái vào ngực mình: “Lấy gậy đánh người thì có bản lĩnh gì, cầm dao tới chém chết tao này! Chém chết đi ——”

“Chém chết tao, có bao nhiêu tính bấy nhiêu, tất cả chúng mày đừng hòng chạy ——” Giọng anh Phi hùng hồn, đi về phía tên cầm đầu: “Mày là đồ chết bầm, từ nhỏ không học giỏi, đi theo Đại Thái Đầu đánh nhau, người ta bảo mày tới đánh tao mày liền đánh tao, ông tao với ông mày là anh em ruột thịt đấy! Mày đánh chết tao đi, mày đánh chết tao đi!” Anh Phi nổi điên lấy đầu đập côm cốp vào đầu tên kia, mặt đầy máu, biểu tình lại dữ tợn, tên kia im thin thít.

“Sao nào, Thái Gia Câu thật sự là địa bàn của Đại Thái Đầu hả? Tao không phải họ Thái ư? Tao dẫn bạn đến chơi thì làm sao? Mày đuổi tao? Mày có bản lĩnh thì đuổi cả mồ mả tổ tông nhà tao ra ngoài đi, mày là cái đách gì ——” anh Phi nhổ nước bọt vào mặt tên cầm đầu: “Phụt!”

Một đám người bị anh Phi khống chế, anh Phi lạnh mặt gọi Bạch Văn Nguyên: “Chúng ta đi!”

Khoé miệng Bạch Văn Nguyên giật giật, không nói gì, đi theo sau anh Phi, duỗi tay kéo Thường Tương Tư đi.

Anh Phi lạnh mặt đi ra đường nhỏ, chuyển qua đỉnh núi, thấy phía sau không còn bóng dáng đám người kia, ném hòn đá trong tay xuống chạy.

“Chạy nhanh lên, chờ đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần thì không kịp đâu!”

Bạch Văn Nguyên không nhịn được nữa, cười kéo Thường Tương Tư chạy, ba người chạy khoảng nửa tiếng mới dừng lại thở dốc.

Anh Phi thở hồng hộc, bị máu che mờ hai mắt, Thường Tương Tư vội lấy khăn giấy ra lau cho anh ấy, anh Phi vo viên khăn giấy: “Đau chết mịa ông đây rồi!”

Bạch Văn Nguyên cười đến ngồi xổm xuống đất rồi lại đứng lên, chỉ vào anh Phi nói: “Anh là cái đách gì ——”

Anh Phi cũng không nhịn được cười phá lên, duỗi chân đạp Bạch Văn Nguyên một cái: “Ai cần cậu thể hiện, nhiều người như vậy đánh thế nào được?”

Bạch Văn Nguyên ngừng cười: “Tôi đã bắt được tên cầm đầu rồi, chỉ cần dùng lực tôi có thể bẻ gãy tay tên đó.”

Anh Phi nhổ mấy ngụm nước bọt dính máu, quay đầu nhìn Thường Tương Tư: “Cô nhóc, tình hình thế nào em cũng thấy rồi đấy, em có còn muốn đến nữa không?”

Thường Tương Tư càng kiên định đáp: “Chính vì như vậy em mới càng muốn tới.”

Anh Phi tức giận: “Mẹ nó, đúng là không cho người ta sống mà!”

Bạch Văn Nguyên nhìn Thường Tương Tư, nghiêng nghiêng đầu: “Chúng ta đi về trước, trở về bàn bạc sau.”

Anh Phi đưa hai người về sở, chính mình đi tìm người băng bó, Bạch Văn Nguyên đứng bên cửa sổ hút thuốc rất lâu.

Thường Tương Tư xử lý xong mấy việc vặt vãnh, thấy Bạch Văn Nguyên đứng yên không nhúc nhích, nói: “Cánh tay anh bị tím rồi, chúng ta đi mua thuốc đi!”

“Không cần đâu!” Bạch Văn Nguyên ném tàn thuốc, ngồi xuống mép giường: “Lát nữa tôi đi tìm anh Phi, nhờ anh ấy dẫn chúng ta vào trong thôn.”

Hai mắt Thường Tương Tư trợn tròn: “Anh ——”

“Đi xung quanh như vậy căn bản vô dụng, chúng ta phải theo chân bọn họ vào trong.” Bạch Văn Nguyên bình tĩnh nói.

Thường Tương Tư nhìn vết bầm tím trên mu bàn tay Bạch Văn Nguyên, cô nghĩ, giúp một người lạ sẽ không liều mạng như vậy, hỏi: “Vì sao anh lại giúp tôi?”

Bạch Văn Nguyên nhướng mày cười, trên khuôn mặt đẹp trai lộ vẻ đểu cáng: “Vì tôi phải lòng em mất rồi!”

Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên dựa người vào giường, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người anh, một nửa đắm chìm trong ánh mặt trời, một nửa lại ở chỗ râm mát, tim Thường Tương Tư sôi sục như nham thạch, hơi nóng mở khoá tâm hồn, hoá thành một câu nói đơn giản —— Tôi phải lòng em mất rồi!

Hết chương 15
Bình Luận (0)
Comment